Chẳng mấy chốc thời gian đã trôi nhanh đến ngày Trần Hoa Minh Nhất sinh nở, ngoài hành lang bệnh viện đông đúc người trong bộ dạng hồi hộp.
Hai bên gia đình Cố gia và Trần gia cũng đều thấp thỏm không yên ngồi trên ghế chờ, còn Cố Thường Ngạn thì gương mặt đã toát mồ hôi, chấp tay cầu nguyện mau sao cho Trần Hoa Minh Nhất bình an vô sự sinh đứa bé ra.
Người lo lắng nhất lại là Ngải Tịch, cô mặc trên người chiếc váy bà bầu màu xanh nhạt vừa đi qua đi lại cắn cắn móng tay mà cứ nhìn về phía phòng sinh, lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi.
Bụng cô đã nhú ra hơn một chút, dù gì Ngải Tịch cũng đã mang thai tròn bảy tháng mười ngày, cho nên cô cứ đi qua đi lại làm cho Hắc Mộc Thần không hề yên tâm chút nào, anh cũng tái mét mặt mà đi theo cô.
Cô đi qua trái anh không dám đi qua phải, cô đi qua phải anh lại không thể đi trái, Ngải Tịch cứ đi qua trái qua phải bao nhiêu thì Hắc Mộc Thần lại lẻo đẻo theo sau bấy nhiêu, bàn tay anh đã thủ sẵn để không đỡ lấy Ngải Tịch nếu như cô bị vấp ngã.
Cảnh tượng này có chút dở khóc dở cười, lúc Ngải Tịch đột nhiên đi nhanh hơn thì Hắc Mộc Thần cũng vừa lúc quay người lại, cả gương mặt xinh đẹp của cô áp mạnh vào lồng ngực anh, cô ú ớ kêu lên một tiếng đau, gương mặt Hắc Mộc Thần tái xanh như lá cây mà hỏi bằng giọng điệu quan tâm và nhanh chóng dùng tay đỡ lấy lưng cô: " Bà xã, bà xã! Em không sao chứ? ".
Ngải Tịch xoa xoa cái mũi ửng đỏ lên, trực tiếp ngẩng mặt rồi trừng mắt lườm anh một cái: " Anh làm gì mà đi theo em miết vậy? Đau chết đi được! ".
Hai tay Hắc Mộc Thần nâng hai gò má cô lên rồi hôn nhẹ lên chóp mũi xoa xoa dịu dàng: " Không đau nữa, không đau nữa! ".
Cảnh tượng này lọt hết vào mặt mọi người, Cố Thường Ngạn nhíu mày lên tiếng: " Hai vị à! Làm ơn đi, bây giờ vợ tôi đang trong phòng sinh đấy, đừng có ở đây phát cầu lương miễn phí được không vậy? ".
Hai hàng chân mày Hắc Mộc Thần nhíu lại, anh quay phắt qua nhìn Cố Thường Ngạn rồi cất giọng: " Bà xã tôi cũng đang mang thai đấy! Hơn nữa còn là một cặp long phụng! Dĩ nhiên tôi phải cưng chiều ba bảo bối của tôi rồi! ".
Cố Thường Ngạn tặc lưỡi không nói nữa, ngay lúc kết quả siêu âm của Ngải Tịch là mang thai long phụng thì Hắc Mộc Thần đã thông báo hết cho tất cả mọi người, việc này anh làm rùm beng lên vì quá kinh ngạc.
Không những thế còn thuê thêm mười người hầu nữ, ba người vú nuôi, hai người giúp việc về biệt thự Tuyệt Tình đễ chăm sóc Ngải Tịch từ a đến z.
Hắc Mộc Thần không thèm để ý đến Cố Thường Ngạn đang bĩu môi nhìn mình nữa mà quay qua trở lại dáng vẻ dịu dàng với Ngải Tịch rồi thấp giọng nói: " Bà xã, em lại ghế ngồi một chút đi được không? Em cứ đi qua đi lại mà không mệt thì con của chúng ta cũng sẽ mệt đấy! ".
Ngải Tịch hừ lạnh anh một cái rồi đồng ý lại ghế ngồi.
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên ý cười dịu dàng rồi nắm tay cô như một thái giám đang cung kính với hoàng hậu, chậm rãi đỡ cô lại ghế chờ.
Vừa ngồi xuống đã giơ tay quạt quạt cho cô vô cùng năng động.
Ngải Tịch nhìn anh rồi lắc đầu ngao ngán..
Sau một lúc cửa phòng sinh mở ra, tiếng khóc của trẻ em vang vội khắp hành lang bệnh viện, mọi người cùng nhau đứng dậy rồi tiến đến, Cố Thường Ngạn ẩm lấy đứa bé đầu tiên.
Là một bé trai có gương mặt kháu khỉnh, nhất là đôi mắt to y hệt Cố Thường Ngạn.
Tiếp đến là ông bà nội ngoại cùng nhau bế đứa bé rồi nâng niu vô cùng yêu thương, lúc này ông Cố mới lên tiếng hỏi: " Thường Ngạn, con đặt tên cho cháu nội của ba là tên gì vậy? ".
Mọi người cũng cùng nhau nhìn Cố Thường Ngạn bằng cặp mắt mong chờ, anh đưa mắt xuống đứa bé thật lâu rồi chậm rãi cất tiếng đầy vui mừng: " Cố Nam Hạn! ".
Mọi người cùng nhau cười ồ lên một tiếng, từ nãy giờ ánh mắt của Ngải Tịch dính chặt lên đứa bé không rời, cô nhận lấy Cố Nam Hạn từ tay mẹ Trần Hoa Minh Nhất rồi bế bồng, đứa bé rất đáng yêu, nhìn như vậy lòng cô lại có chút đau xót, nếu như đứa con của cô không mất đi có lẽ bây giờ đã lớn hơn Cố Nam Hạn một chút..
Ngải Tịch nở nụ cười ấm ấp rồi nâng niu Cố Nam Hạn trong vòng tay, khẽ cất giọng: " Hạn Hạn ngoan nào, mẹ sẽ là mẹ nuôi của con nhé! ".
Vì Ngải Tịch và Trần Hoa Minh Nhất đã có giao hẹn, khi con của cả hai người sinh ra đều sẽ là con nuôi của đối phương, vì vậy sau này Cố Nam Hạn sẽ là con trai nuôi của Ngải Tịch.
...
Hai tháng sau.
Khi Ngải Tịch thức dậy đã là buổi trưa, vì bụng cô đang lớn lên không ngừng nên trong giai đoạn gần sinh này cô có chút vất vả, ăn cũng nhiều mà ngủ càng nhiều hơn, người hầu nữ trong nhà đều tận tình chăm sóc cô như một quý phi chính hiệu, Ngải Tịch mặc chiếc váy bầu rộng thùng thình từ trên lầu đi xuống còn ngáp dài ngáp ngắn, Hắc Mộc Thần đang loay hoay nấu ăn trong bếp nhìn thấy cô liền bỏ xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy lại đỡ lấy Ngải Tịch, vì tất cả đồ ăn đưa vào miệng cô đều do chính tay Hắc Mộc Thần nấu nướng, còn phải kiểm tra liên tục không để xảy ra sai sót gì mới cho Ngải Tịch ăn, vì chuyện này mà anh đã mua cả một chồng sách về thức ăn dinh dưỡng dành cho bà bầu để học suốt mấy ngày mấy đêm không ngủ, còn vì từng bước đi hơi thở của Ngải Tịch mà luôn run sợ cô sẽ vấp ngã này kia, hơn nữa cầu thang đi cũng rất nguy hiểm, vậy mà Ngải Tịch lại không gọi anh, giọng nói trách hờn vang lên: " Em đi xuống mà không nói tiếng nào vậy? ".
Nói rồi anh dịu dàng đỡ cô đi xuống từng bậc cầu thang: " Chậm một chút, chậm một chút! ".
Ngải Tịch thật muốn cắn lưỡi một cái, cô bước một bước anh đỡ một cái, cả cầu thang nếu bình thường đi chưa tới một phút, vậy mà khi được Hắc Mộc Thần đỡ xuống tới nơi là vỏn vẹn năm phút, anh thở phào nhẹ nhõm rồi dìu cô xuống sofa nghỉ ngơi, cô nhíu mày nhìn anh: " Ông xã à, anh có cần phô trương như vậy không hả? ".
Hắc Mộc Thần lấy một ly sữa đúc tận miệng cho cô rồi cất giọng thản nhiên: " Anh còn định sẽ ngày ngày bế em không để em đặt chân xuống đất nữa cơ! Em cứ hậu đậu làm anh vô cùng lo lắng! ".
Về việc này đã khiến Hắc Mộc Thần hú hồn một phen, anh còn nhớ rõ khoảng ba tháng trước khi Ngải Tịch đang đi xuống cầu thang thì vấp chân mà chúi nhủi xuống, cũng may lúc đó anh đã phi như gió mà tiến đến đỡ lấy cô kịp thời, nếu không không biết chuyện gì đã xảy ra nữa..
Từ lần đó mỗi bước đi, thức ăn thức uống của Ngải Tịch đều phải nằm trong tầm kiểm soát của Hắc Mộc Thần.
Cô còn hay nói anh khoa trương mà thuê nhiều người hầu nữ và vú nuôi cả giúp việc như vậy chỉ khiến Ngải Tịch cảm thấy không có bầu không khí ấm cúng của gia đình, nhưng Hắc Mộc Thần kiên quyết từ chối rồi còn tăng cường bảo vệ cô nghiêm ngặt hơn thế nữa.
Cô biết anh lo lắng cho cô nhưng anh đâu cần vất vả như vậy? Dù sao người mang thai cũng nên hoạt động nhiều một chút.
Ngải Tịch định nói gì đó thì đột nhiên bụng quặn đau đớn, ly sữa trên tay cũng buông mà rơi xuống đất vỡ tan tành, gương mặt nhễ nhại mồ hôi mà rên rẩm, Hắc Mộc Thần luống cuống tay chân: " Bà xã, em..em sao vậy? Đừng..đừng làm anh sợ! ".
" A! Đau! Đau chết mất! ".
Ngải Tịch vừa la vừa ôm lấy bụng, muốn kiếm gì đó để đè nén lại cơn đau đang lang tỏa trong cơ thể, vừa thấy mái tóc của Hắc Mộc Thần liền không nghĩ ngợi mà nắm chặt lấy.
Hắc Mộc Thần cũng đau theo mà rên lên một tiếng, nhưng hình như thấy Ngải Tịch đã sắp sinh rồi anh cũng mặc kệ mái tóc mà anh kì công chải chuốt đó mà lớn tiếng: " Người đâu? Mau chuẩn bị xe, nhanh lên! Bà xã tôi sắp sinh rồi! Á!! ".
Vừa dứt lời Hắc Mộc Thần đã la lên một tiếng đau đớn chói tai, mái tóc anh bị lực tay của Ngải Tịch nắm chặt lấy, còn suýt chút nữa là giật luôn cả mái tóc, gương mặt cô đầm đìa mồ hôi rồi la lên hờn trách: " Hắc Mộc Thần! Kiếp sau anh phải làm phụ nữ cho em!! Á!! Á!! Ứ..Ứ...Đau chết mất..".
" Được được! Bà xã, kiếp sau anh sẽ thay em sinh con!! ".
Hắc Mộc Thần mất bình tĩnh mà nói năng không suy nghĩ.
Vừa hét mà Ngải Tịch vừa giật mạnh đầu Hắc Mộc Thần, lúc xe chuẩn bị sẵn mà cô vẫn chưa chịu buông ra, khi đến bệnh viện khó khăn lắm mới giật ra được, kết quả là trong lòng bàn tay của Ngải Tịch dính chặt một nhúm tóc màu đen huyền...
Bên ngoài hành lang lại là một bầu không khí vô cùng hồi hộp, còn sốt ruột hơn cả ngày Trần Hoa Minh Nhất sinh nở, tiếng hét đau đớn từ trong phòng bệnh vọng ra khiến ai nấy đều toát mồ hôi hột.
Vì Ngải Tịch mang tận một cặp long phụng nên khi sinh cô đau như muốn chết đi sống lại, hàng ghế chờ là dòng người đang ngồi cầu nguyện.
Lâm Cát Tường thấp thỏm không yên, Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn cũng siết chặt lấy bàn tay nhau, Tâm Đông bên cạnh thì ôm lấy Cố Nam Hạn dỗ dành, Khang Dụ ngồi cạnh cô rồi cũng toát mồ hôi.
Hai người Hắc Kiến Phong và Simle cũng lo lắng mà nhìn về phía phòng sinh không dám chợp mắt giây nào.
Người mất bình tĩnh nhất là Hắc Mộc Thần.
Trên người anh vẫn còn mang cái tập dề in hình con chó nhỏ nhưng dường như anh không hề để ý đến lúc này anh có bao nhiêu sự tấu hài mà đi qua đi lại, Hắc Mộc Thần chỉ biết là nghe từng âm thanh la lên thảm thiết từ trong phòng sinh vọng ra mà trong lòng anh sốt ruột hơn cả lửa đốt đang thiêu thân.
Lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi như vậy, cảnh tượng này còn kinh khủng hơn lần anh bế cả bộ dạng đầy máu me của Ngải Tịch lúc cô tự sát đến bệnh viện.
Từ vầng trán cao của anh liên tục đổ mồ hôi làm ướt đẫm dọc gò má..
Thời gian từng phút từng giây chầm chậm qua đi như một thiên thạch sắp rơi xuống Trái Đất, mọi vật mọi việc như sắp hóa đá lại.
Đến khi cửa phòng sinh chầm chậm mở ra, tiếng khóc của hai đứa trẻ vang vọng lên khiến cho ý thức mọi người lập tức lấy lại rồi nhanh chân chạy đến, hai y tá bế hai đứa trẻ ra ngoài rồi mỉm cười nói: " Chúc mừng mọi người! Đúng là một cặp long phụng, bé gái sinh trước bé trai chỉ khoảng hai phút! ".
Giây phút này bước chân của Hắc Mộc Thần mới chậm rãi đi từng bước lại, anh nhìn qua hai đứa bé trên tay y tá, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc không thể tả, xúc động mà nghẹn ngào, dòng mật ngọt đang chảy khắp trong cơ thể..
Simle và Lâm Cát Tường đón lấy hai đứa bé trên tay y tá rồi bế lấy ngắm thật kĩ.
" Mộc Thần! Con trai của con quả thật là một phiên bản sao chép của con! ".
Simle ngắm nghía đứa bé trai trên tay mình rồi vui mừng nói, nó ý hệt như lúc mà Hắc Mộc Thần vừa mới sinh ra, cả gương mặt như cắt ghép từ anh để qua vậy, giống y đúc như hai giọt nước lúc anh vừa chào đời.
Còn Lâm Cát Tường bên cạnh cũng xúc động không thôi mà bế lấy bé gái, bà vừa dỗ dành vừa ngào nghẹn trong hạnh phúc rồi nói: " Đứa bé gái này cũng vậy, rất giống Tiểu Tịch lúc còn nhỏ..".
Hắc Mộc Thần từ từ dời ánh mắt sang đứa bé gái, quả nhiên rất giống Ngải Tịch, gương mặt xinh đẹp như một tiểu công chúa nhỏ hoàn toàn được di truyền nhan sắc từ cô, nhưng trên mặt bé gái vẫn còn nét giống ở Hắc Mộc Thần, nhất là đôi mắt đen láy tròn xoe vô cùng long lanh mà rưng rưng nước mắt trẻ thơ..
Phòng hồi sức.
Ngải Tịch yếu ớt nằm trên giường bệnh, trên người cô là bộ đồ bệnh nhận rộng thùng thình, hai bên gò má vẫn còn nhễ nhại mồ hôi.
Bên cạnh giường là Hắc Mộc Thần đang không ngừng vuốt ve gương mặt cô, anh đan chặt lấy bàn tay cô áp lên gò má mình, ánh mắt dính chặt lên người Ngải Tịch không rời một giây.
Hai đứa bé trên tay Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông cũng đã ngừng khóc hẳn, đôi mắt cứ chớp chớp mà nhìn thế giới trước mặt.
Bỗng..
Hàng mi cong dài của Ngải Tịch khẽ chuyển động, cô khó khăn chậm rãi mở mắt ra nhưng vẫn còn mờ mờ ảo ảo, đập vào mắt cô là một căn phòng trắng xóa, và rất nhiều người đang ngồi xung quanh cô.
Vừa thấy cô tỉnh Hắc Mộc Thần đã lập tức nói: " Bà xã, em tỉnh rồi? Em thấy thế nào? ".
Tiếp theo là giọng nói của mẹ cô chen vào: " Tiểu Tịch! Con có thấy chỗ nào không khỏe không? ".
Nhưng Ngải Tịch nhất thời vẫn im lặng không trả lời ai, ánh mắt đảo đảo qua hai đứa bé trên tay Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông liền khó khăn nói: " Con của con..".
Hai người họ lập tức bế lại bên cạnh giường cho cô, Trần Hoa Minh Nhất vẻ mặt tươi tắn mà nói: " Tiểu Tịch! Đây hai cặp long phụng của cậu đây! Vô cùng đáng yêu! ".
Ánh mắt Ngải Tịch dính chặt lên hai đứa bé, ngón tay run rẩy khẽ chạm vào gương mặt của bé trai, tiếp đến là gò má phúng phính của bé gái, nụ cười ngập tràn hạnh phúc trên môi cô nở ra, đây là con của cô..
Là con của cô và Hắc Mộc Thần.
Là kết tinh tình yêu mặn nồng say đắm giữa hai người họ, là huyết mạch của Hắc Mộc Thần.
Hai đứa trẻ này đang chảy trong người dòng máu của anh, là xương và thịt của anh và Ngải Tịch..
Nhìn cô hạnh phúc ngắm hai đứa bé như vậy mà Hắc Mộc Thần cảm thấy thật nhẹ lòng, anh chậm rãi siết chặt lấy bàn tay cô rồi thâm tình nói, ánh mắt cũng dán chặt lên hai đứa bé rồi chậm rãi cất giọng.
" Con gái của chúng ta sẽ tên là Hắc Họa Y - Họa Y trong trắng tinh khiết, đơn thuần như giọt sương.
Con trai của chúng ta sẽ tên là Hắc Vân Hi - Vân Hi tự tại như đám mây phiêu dạt khắp nơi nơi, phơi mình dưới ánh nắng ngắm nhìn thiên hạ! ".
Hóa ra anh đã đặt tên cho hai sinh linh bé nhỏ này rất lâu rồi, Hắc Họa Y - Hắc Vân Hi...!Ngải Tịch cảm động không thôi rồi quay gương mặt xinh đẹp qua lặng lẽ nhìn anh rồi mỉm cười hạnh phúc....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...