Vòng tay mang theo sự ấm áp của Hắc Mộc Thần siết chặt lấy cơ thể cô như muốn hòa làm một với Ngải Tịch, không để cô có sức phản kháng mà ghì chặt cô vào lòng, chỉ sợ nếu như anh buông ra Ngải Tịch sẽ lập tức biến mất khỏi anh, cô thật sự sẽ không còn trên thế giới này nữa.
Lúc này đây Hắc Mộc Thần rất sợ hãi, anh thật sự sợ hãi, nếu như giấc mộng anh vừa mơ thấy sẽ trở thành thực sự..
Tuyệt đối Hắc Mộc Thần không thể để chuyện đó xảy ra, dù có đổi bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa, nhưng mà cũng may đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi..
Ngải Tịch bất ngờ vì trạng thái của anh lúc này, tuy vòng tay anh siết chặt khiến cô sắp không thở nổi nhưng Ngải Tịch vẫn dịu dàng nâng tay lên vòng qua thắt lưng anh rồi vỗ về: " Anh sao vậy? Gặp ác mộng sao? ".
Hắc Mộc Thần không đáp lời cô mà chỉ gật đầu, đôi mắt anh vì quá sợ hãi mà nhắm chặt lại không thể hiện ra nét run rẩy nơi đáy mắt, dọc trán anh ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại, cả hơi thở vẫn còn dồn dập mà hổn hển.
Anh như vậy khiến Ngải Tịch có chút thắt lòng lại, cô dùng bàn tay trắng trẻo vuốt ve lưng Hắc Mộc Thần như trấn an anh.
Đây là cái ôm vỗ về, an ủi từ một người phụ nữ dùng tình yêu chân thành đối với người đàn ông.
Anh và cô cứ im lặng mà ôm thật chặt lấy đối phương, lặng lẽ nghe tiếng tim đập thình thịch nơi ngực trái đang rộn ràng động dư.
Cái ôm âu yếm mà khát khao niềm bảo vệ tình yêu cháy bỏng này kéo dài mà không cần lời nói.
Thật sự chứng tỏ Hắc Mộc Thần muốn nói với Ngải Tịch rằng, anh sẽ ở bên cô vượt qua mọi thăng trầm trong cuộc sống.
Sẽ bảo vệ cô bằng bất cứ giá nào anh có thể làm được, dù có hi sinh tính mạng của anh.
Cả anh và cô đều tận hưởng những khoảnh khắc này, hít thở thật sâu mùi hương của đối phương để cảm nhận được tình cảm chân thành như một sợi dây se duyên vô hình đang nối ở cổ tay Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch lại, mãi mãi không thể cắt đứt được.
Khi đã định thần tâm trạng lại một chút, Hắc Mộc Thần mới chậm rãi buông cô ra, ánh mắt anh tràn ngập niềm yêu thương khao khát và bảo vệ mà say đắm nhìn Ngải Tịch.
Cứ như thời gian lúc này đây có nhìn bao nhiêu Hắc Mộc Thần vẫn cảm thấy không đủ, tận sâu nơi đáy mắt anh hiện lên sự sợ hãi sẽ mất đi cô rất rõ ràng, anh cứ nhìn cô mà không chớp mắt, chỉ sợ khi vừa nhắm lại giây sau mở ra đã không nhìn thấy cô nữa.
Ngải Tịch nâng bàn tay lên đỡ lấy gương mặt anh rồi khẽ cất giọng: " Đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh anh! ".
Cô nói đầy thâm tình mà đắm đuối nhìn Hắc Mộc Thần, đây là lần đầu tiên cô nhận ra sự sợ sệt trong đáy mắt anh.
Từ trước tới nay anh luôn là người đàn ông che giấu rất giỏi những biểu hiện của mình, không bao giờ để lộ ra bên ngoài, cô biết Hắc Mộc Thần chỉ là một người đàn ông bình thường chứ không phải thần thánh, anh cũng biết vui, biết buồn, biết lo âu, biết tổn thương đau lòng và sợ hãi.
Nhưng Hắc Mộc Thần đã bao giờ thể hiện ra cho Ngải Tịch nhìn thấy đâu cơ chứ? Nội tâm anh giống như một vật gì đó vô cùng quý giá mà được Hắc Mộc Thần kính trọng bảo vệ, nhưng mà tối nay anh lại đột nhiên có cảm giác sợ hãi như vậy, rốt cuộc giấc mơ đó là gì mà có thể khiến Hắc Mộc Thần lay động tâm can mà thể hiện ra một mặt yếu đuối khác chứ!
Ánh mắt anh mang theo niềm khát vọng được yêu thương mà nhìn Ngải Tịch không rời nửa giây, anh kéo gáy cô lại rồi áp sát trán mình vào trán cô, ngẫm nghĩ giây lát mới nhỏ giọng cất tiếng thâm trầm: " Tịch, anh thật sự rất sợ, sợ sẽ mất đi em.
Em như một cái bóng của anh vậy, luôn vây vẩn kề cạnh anh không rời.
Nhưng mà, anh chỉ sợ một ngày nào đó em sẽ bị đột nhiên biến mất, giống như cái bóng sẽ lặng lẽ không thấy tăm hơi khi anh đứng dưới cơn mưa dầm ướt đẫm..".
Giọng nói Hắc Mộc Thần hơi khàn khàn lại, hơi thở nóng rực và mùi xạ hương của anh phả nhẹ vào khuấy động từng ngóc ngách trên cơ thể Ngải Tịch.
Khiến cô bất giác động dung..
Cả từng câu từng chữ anh thốt ra đều như những cánh hoa tươi đẹp đang từ nơi thiên đường mộng ảo mà chậm rãi rơi xuống người cô, lấp đầy những khoảng trống trống rỗng trong trái tim Ngải Tịch.
Cô mỉm cười khẽ rồi nâng tay xoa gương mặt anh, trầm giọng cất tiếng: " Thần, anh nên nhớ rằng, từ giây phút em yêu anh thì mãi mãi cũng sẽ không muốn rời xa anh hoặc tự dưng biến mất.
Em sẽ mãi ở bên cạnh anh, không xa rời.
Con đường phía trước có thể sẽ khiến anh cảm thấy lo sợ hoặc đột nhiên chừng bước.
Nhưng nếu chỉ cần anh quay lại sẽ nhìn thấy em, dù vào bất cứ lúc nào anh thấy mỏi mệt, em vẫn sẽ luôn ở phía sau bóng lưng anh không rời đi..".
Giọng nói Ngải Tịch mang theo sự vỗ về và ấm áp truyền đến trái tim Hắc Mộc Thần, khiến anh cảm thấy nhẹ lòng hẳn, bao dung và che chở cho sự yếu đuối bất chợt xảy ra này của anh, Hắc Mộc Thần hơi trầm mặt giây lát anh mới chậm rãi nói: " Tịch, em nói anh đã làm em tổn thương và đau lòng khiến em tuyệt vọng mà chết tâm.
Vậy thì, tại sao em lại lần nữa cho anh cơ hội, em thật sự không sợ anh sẽ lại tiếp tục gây ra vết thương cho em sao? ".
Hỏi ra câu này anh đã suy nghĩ rất kĩ, bởi vì anh biết rõ, không ai là không sợ hãi với những gì mình từng trải qua.
Ngải Tịch cũng vậy, cô chỉ là người phụ nữ bình thường, những vết thương chính tay Hắc Mộc Thần gây ra cho cô đã quá lớn, nếu như cõi lòng cô đã tan nát thì sao lại lần nữa chấp nhận yêu anh, tha thứ cho anh?
Ngải Tịch hơi im lặng mà chìm vào suy tư ngẫm nghĩ giây lát, một lát sau cô khẽ rời khỏi trán anh mà dùng đôi mắt mang theo sự ấm lòng mà nhìn anh, Hắc Mộc Thần cũng nhìn cô đắm đuối, lúc này trên khóe môi Ngải Tịch nở nụ cười dịu dàng mà đẹp đẽ lạ thường, như một đóa hoa hướng dương đứng dưới bầu trời nắng rực mà vươn mình hướng tới để nhận được sự khích lệ mà dõi theo từ Mặt Trời.
" Nếu nói không sợ hãi là giả, em cũng có lúc sẽ yếu đuối mà mệt mỏi với những lựa chọn mà ông trời đã sắp đặt ra cho em.
Nhưng tổn thương em nhận lấy từ anh cũng đủ để khiến em vô vọng mà dần dần hao mòn trái tim rồi chết tâm, tình yêu là thứ em dùng trọn cả cuộc đời để theo đuổi cũng bị chôn sâu tận đáy lòng, em đã từng nghĩ rằng, lúc em đủ thất vọng và đau lòng rồi em sẽ không hi vọng vào tình yêu nữa, đợi đến khi em nhắm mắt xuôi tay mà rời khỏi thế gian này.
Trái tim lẫn tình yêu đó sẽ cùng nằm trong thể xác của em nơi nền đất lạnh giá mà bị chôn vùi mãi mãi.
Nhưng mà, em đã sai khi cứ nghĩ em sẽ không bao giờ mở cửa lại trái tim với sự rung động dành cho ai nữa.
Em đã hoàn toàn chết cả thể xác lẫn tình yêu dành cho anh, cho đến khi..".
Nói tới đây cô hơi dừng lại, chậm rãi cúi gằm mặt khẽ cụp hàng mi cong dài đang khẽ chuyển động mà run rẩy từng hồi.
Hít sâu một hơi rồi khẽ khàng di chuyển lực ở tay.
Bàn tay trắng trẻo của cô cầm lấy tay Hắc Mộc Thần chậm rãi dẫn dắt anh di chuyển đến ngực trái cô, nơi đang chứa đựng một trái tim dồi dào niềm yêu thương và khát khao được yêu thương cháy bỏng, cô say mê ngẩng gương mặt lên mà nhìn anh rồi khẽ khàng cất giọng đầy thâm tình, nói ra từng chữ đã kì công cất giấu trong lòng bấy lâu nay.
" Anh lại một lần nữa tìm đến em, dùng từng câu từng chữ, từng hành động ấm áp lần nữa từ từ ủ ấp lại trái tim đang dần tan nát của em.
Sự lạnh lẽo như một tảng băng đang bao bọc lấy trái tim lạnh giá của em đã được bàn tay anh dịu dàng hâm nóng lại, khiến em lần nữa mà cảm nhận được sự ấm áp rồi dần dần chữa lành những vết thương đang rỉ máu.
Đã vô số lần em rất muốn dùng mọi sức lực để hận anh, tự nói với chính mình là đã thật sự chết tâm với anh rồi.
Nhưng, mọi việc đều không nghe theo ý của em, em rất hận chính bản thân mình vì không điều khiển được sự cố chấp của trái tim, em cứ một mực dùng lí trí nói rằng em không còn yêu anh nữa để phản kháng lại sức mạnh vô hình từ trái tim đang dần dần sống lại, nó như một tảng đá nặng đè ép em đến khó thở, lúc em không thể duy trì nữa thì những giọt nước mắt thân thương vô thức cứ trực trào ra, ngập chảy cho đến khi trái tim em mách bảo lần nữa là lí trí đã thua, nó đang cố gắng để nói với em sự thật rằng, em lại rung động với anh lần nữa.
Dù em cố chấp tự lừa dối với chính bản thân mình bao nhiêu cũng không thể che giấu chuyện em yêu anh..".
Dòng lệ nóng bỏng từ khóe mắt Ngải Tịch chậm rãi chảy xuống mu bàn tay Hắc Mộc Thần nóng hổi, anh đau lòng mà đặt làn môi mỏng lên khóe mắt cô, cô chậm rãi phối hợp nhắm chặt mắt lại tận hưởng sự ấm áp từ đôi môi anh truyền qua mà hâm nóng lại khóe mi đang ướt đẫm.
Giọng nói Hắc Mộc Thần mang theo sự run rẩy và đau xót, anh không ngờ chỉ vì yêu anh mà đã khiến Ngải Tịch phải mệt mỏi và tổn thương nhiều như vậy, những chuyện canh cánh trong lòng bây giờ mới chầm chậm cất ra từng chữ: " Tịch, em rất ngốc! Vì tình yêu mà em có thể mất cả lí trí như vậy..
Em có biết là lúc em cả người đầy máu mà nằm trong bồn tắm rồi vô lực mà bất tỉnh, lúc ấy anh đã sợ hãi như thế nào không? Sao em lại có thể nói không xuất hiện trong thế giới của anh là không xuất hiện thật! Nếu như em thật sự biến mất anh phải làm sao đây? Để một cơ thể vô tri vô giác mà sống từng ngày trong nỗi dằn vặt để nhung nhớ em sao? ".
Ngải Tịch nghẹn ngào nâng gương mặt anh lên, cô bất ngờ một giây khi thấy dòng nước nóng ấm đang chảy dài từ khóe mắt anh rơi xuống, lòng cô đau như cắt mà dùng lực kéo đầu anh xuống, khẽ đặt cánh môi mềm mại lên vầng trán anh thật lâu, nụ hôn dịu dàng của Ngải Tịch lúc này đã thể hiện rõ sự bảo vệ mà bao bọc lại niềm sợ hãi và yếu đuối của Hắc Mộc Thần đã chôn giấu tận đáy lòng bấy lâu nay..
Lát sau Ngải Tịch mới lưu luyến rời môi khỏi trán anh, đôi mắt sáng rực như ánh sao trời mà phản ảnh qua con ngươi của Hắc Mộc Thần.
Cô nhìn thấy rõ, nơi đáy mắt anh chỉ in lên mỗi hình dáng và gương mặt cô lúc này.
Anh đã khắc sâu tất cả về cô tận đáy mắt anh và trái tim mãi mãi.
" Bởi vì em biết rõ, nếu em không rời khỏi thế gian này.
Em sẽ không ngăn được bước chân mình, không cách nào ngăn được âm thanh đang kêu gào khát vọng nhận được tình yêu tận sâu nơi trái tim.
Em sợ hãi chính bản thân của mình sẽ lại không kìm lòng được mà tới gặp anh, sẽ lại lần nữa dũng cảm đứng trước mặt anh mà yêu anh bất chấp thứ gì..".
Hai hàng lệ nóng bỏng của Hắc Mộc Thần vẫn cứ chầm chậm rơi mãi với từng câu từng chữ, trong lòng anh vừa hân hoan niềm hạnh phúc khó tả cũng vừa mang theo sự đau xót khôn nguôi mà không kìm chế được, vòng tay siết chặt lấy Ngải Tịch rồi ôm chặt lấy cô không buông, nhẹ nhàng cất giọng có chút run rẩy: " Tịch, em biết không? Cả cuộc đời này, người phụ nữ duy nhất khiến một kẻ không còn cảm giác về tuyến lệ như anh đã phải rơi nước mắt vì em..".
Anh không hề lừa dối cô, đây là lần thứ hai trong cuộc đời mà Hắc Mộc Thần rơi nước mắt.
Anh có thể tự hào nói với cả thể giới rằng dù có mưa sa bão táp thế nào cũng không thể khiến tuyến lệ của anh đột nhiên hoạt động được, vậy mà, Hắc Mộc Thần lại hoàn toàn mất niềm tự hào đó dưới tay một người phụ nữ.
Lần đầu tiên khi biết hết tất cả sự hi sinh thầm lặng của Ngải Tịch đã dành cho anh, lần cuối cùng cũng là mang theo dư vị xót lòng mà vô thức rơi xuống.
Lát sau Hắc Mộc Thần mới luyến tiếc mà buông cô ra nhìn cô đắm đuối như kẻ nghiện tình yêu không cách nào dứt bỏ được, Ngải Tịch đớn đau trong lòng khẽ nói: " Thần, dù sau này có thế nào đi chăng nữa.
Anh hãy nhớ rằng luôn có một mình em yêu anh là đủ, anh..".
Mấy lời nói sau đó đều bị nuốt chửng bởi nụ hôn của Hắc Mộc Thần không kìm chế được mà ngậm lấy cánh môi cô, tha hồ mút lấy hương vị ngọt ngào thuộc về riêng Ngải Tịch.
Cô bất ngờ giây lát nhưng liền vòng tay ôm lấy cổ anh mà nhiệt tình đáp lại trong sự nghẹn ngào hạnh phúc.
Tình yêu cháy bỏng không thể nào diễn tả được qua nụ hôn nồng nhiệt này, từng ngóc ngách trong trái tim của anh và cô đều lặng lẽ chảy muôn dòng mật ngọt ủ ấp...
Nụ hôn nóng bỏng này không biết đã kéo dài bao lâu, cho đến khi Ngải Tịch dần dần sắp chìm vào giấc ngủ mới dừng lại, cô gần như không thở nổi mà cố gắng hít thở khó khăn, lúc mơ mơ màng màng Ngải Tịch nghe có giọng nói thâm trầm ấm áp dịu dàng từ người đàn ông khẽ vang lên bên vành tai cô mang theo tình yêu cháy bỏng không diễn tả thành lời trong ba chữ..
" Anh yêu em..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...