Tấm giấy trắng còn đọng lại chút máu ở trên tay Hắc Mộc Thần theo sự vô lực của anh mà bỗng buông thõng rồi dần dần rơi xuống đất, anh cảm thấy trái tim anh bây giờ đang bị từng chữ trong bức thư như một con dao cứa vào từng nhát, từng nhát đau đớn..
Tại sao vậy? Tại sao khi anh vừa biết được sự thật năm năm trước Ngải Tịch lại tàn nhẫn chọn cách tự sát chứ!
Không lẽ cô muốn anh phải ân hận cả đời sao? Như vậy có khác nào Ngải Tịch trở thành nỗi dày vò lớn nhất trong đầu anh khiến lương tâm anh cắn rứt mãi cơ chứ..
Nhưng cho dù cô không tự sát anh cũng phải hối hận vô cùng, Hắc Mộc Thần cúi gằm mặt, khụy khuỷu tay xuống đầu gối rồi vòng tay qua ôm lấy đầu, chợt nhận ra có gì đó ẩm ướt liền đưa tay ra xem.
Máu! Đây là máu tươi của Ngải Tịch đã dính lại trên người anh.
Đôi mắt Hắc Mộc Thần cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy máu me của mình, giá như đây là máu của anh thì hay biết mấy, ít ra anh sẽ nhận lấy bớt thêm một nỗi đau của cô.
Từ đằng xa có bước chân vội vàng tiến tới.
Cả gương mặt người đàn ông hầm tức giận như ngọn lửa sắp thiêu đốt cả bệnh viện khi nhìn thấy Hắc Mộc Thần, anh không nói không rằng tiến tới túm lấy cổ áo Hắc Mộc Thần rồi đấm vào gò má anh một cái thật mạnh.
Hắc Mộc Thần nhíu chặt mày, mùi máu tanh trong khoang miệng anh nồng nặc, cơn giận dữ khi bị hai người phụ nữ tát vừa kìm nén cực khổ nay lại thêm bị đấm nữa liền phát tiết ra lúc này, anh lập tức đáp trả lại, cao giọng quát: " Tần Khuyết! Mẹ kiếp anh muốn chết à? ".
Khóe môi Tần Khuyết rỉ máu do nhận lại cú đấm mạnh mẽ từ Hắc Mộc Thần, anh liên tiếp đấm mấy cú nữa rồi gầm giọng lên dữ dội: " Người muốn chết là anh đấy Hắc Mộc Thần! Tại sao anh không chịu buông tha cho Ngải Tịch mà cứ giày vò cô ấy vậy? Bây giờ cô ấy đang thoi thóp nằm trong phòng cấp cứu kìa anh vừa lòng chưa hả đồ khốn kiếp? ".
Cả sắc mặt Tần Khuyết đã giận dữ tới nổi đỏ hoe cả vành mắt, trong hơi thở của anh còn đọng lại mùi rượu vang, từ ngày Ngải Tịch nhẫn tâm lạnh nhạt với anh Tần Khuyết liền say sưa mãi, cho đến hôm nay vừa mới uống cạn hai chai rượu mạnh liền bị tiếng phá cửa xông vào của Lãnh Cung phá hoại tâm trạng, Tần Khuyết cau mày định trách phạt nhưng anh ta thở hổn hển rồi lập tức nói: " Đại ca! Ngải Tịch đã cắt tay tự sát, vừa mới được Hắc Mộc Thần đưa vào bệnh viện! ".
Khi Lãnh Cung đi thăm dò lễ kết hôn của Hắc Mộc Thần và Fendy thì đột nhiên lại thấy anh hối hả bỏ đi, liền cho xe chạy theo đến khi chiếc Ferrari của Hắc Mộc Thần dừng lại trước nhà Ngải Tịch.
Mọi chuyện diễn ra trước cửa căn hộ đều được anh ta tận mắt chứng kiến, đến khi cả bộ dạng gấp rút của Hắc Mộc Thần hối hả bế Ngải Tịch phóng điên cuồng trên con đường thẳng hướng tới bệnh viện, liền lập tức trở về báo tin ngay lập tức cho Tần Khuyết.
Vừa nghe xong sắc mặt Tần Khuyết tối sầm lại, đột nhiên tỉnh táo hẳn liền không nói một lời nào lập tức lấy xe đạp mạnh chân ga rời đi.
Hắc Mộc Thần phát tiết ra tất cả cơn giận dữ rồi đánh trả lại Tần Khuyết, đến khi anh thành công có lợi thế hơn ép sát Tần Khuyết vào tường, tay núm lấy cổ áo anh rồi Hắc Mộc Thần cao giọng hùng hổ: " Chuyện của tôi và Ngải Tịch không đến lượt anh xen vào! ".
Đột nhiên Tần Khuyết cười lạnh lẽo một tiếng, anh nhìn Hắc Mộc Thần bằng ánh mắt căm hận rồi thốt ra từng lời: " Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh đã khiến Ngải Tịch say mê anh đến cỡ nào mà làm cho cô ấy không tiếc bất cứ thứ gì để hi sinh vì anh! ".
Không đợi Hắc Mộc Thần nói thêm Tần Khuyết đã bổ sung rồi nghiến răng kèn kẹt, giọng nói chứa đầy sự khinh bỉ, mang hàm ý mỉa mai vang lên.
" Hắc Mộc Thần! Anh thật sự nghĩ hai tên ngu đần Cố Thường Ngạn và Đàm Mộ..à còn cả cái tên lão đại Mặc Ám mù mờ của anh đủ bản lĩnh để cứu anh ra khỏi đồn cảnh sát à? ".
Câu nói đầy ẩn ý của Tần Khuyết vừa thốt ra khiến đôi mắt Hắc Mộc Thần hơi nheo lại, lực nắm cổ áo Tần Khuyết anh cũng nới lỏng ra, giọng nói mang theo sự nghi ngờ cất lên: " Có ý gì? ".
Khóe môi Tần Khuyết cong lên lạnh lùng: " Anh được bình an vô sự ra ngoài tất cả đều nhờ vào công lao của một mình Ngải Tịch! Cô ấy đã giao dịch với tôi! ".
Bàn tay Hắc Mộc Thần đột nhiên buông thõng ra, đại não anh bắt đầu phân tích lời nói của Tần Khuyết.
Ba giây sau anh đã hiểu ra rồi lập tức dùng giọng điệu ngập ngừng hỏi: " Hóa ra nội dung tin nhắn đó anh gửi đến là Ngải Tịch đã dùng thân xác để trao đổi với anh sao? ".
Bỗng Tần Khuyết đột nhiên cười lạnh một tiếng, anh lắc đầu ngao ngán rồi cất giọng bỡn cợt: " Tại vì không đồng ý dùng cách đó nên Ngải Tịch mới kề dao vào cổ mình để uy hiếp tôi! ".
Hắc Mộc Thần ngỡ ngàng với câu nói chính tai anh vừa được nghe, Tần Khuyết bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện.
Ngày cô đến tìm anh giao dịch.
...
Trên tay Ngải Tịch cầm con dao gọt trái cây kề sát vào cổ mình lùi từng bước về phía sau, đến khi áp sát vào bức tường, ánh mắt cô tràn đầy sự uy hiếp đối với Tần Khuyết.
Anh giật mình tiến lại gần cô, sợ Ngải Tịch sẽ làm bậy nên nhẹ giọng khuyên nhủ: " Em bị điên à? Có gì từ từ nói, bỏ dao xuống trước đã! ".
" Lùi ra sau! ".
Ngải Tịch gầm giọng lên khi thấy Tần Khuyết đang từng bước tiến về phía cô muốn giật lấy con dao, nhưng Tần Khuyết có đầu óc thông minh vừa mới bước về ra sau được một bước lại nhanh chân tiến tới muốn chế ngự cô thì động tác của cô đã nhanh hơn, con dao trên tay Ngải Tịch lập tức cứa vào cổ, vết máu đỏ tươi hằng ra ngay tức khắc, cô không cảm nhận được sự đau đớn mà lạnh lùng nói: " Nếu anh còn muốn tiến thêm một bước nữa tôi sẽ chết trước mặt anh ngay! Ngải Tịch tôi nói được làm được! ".
Giọng điệu của cô quá mức cứng rắn và kiên định, tuy vầng trán Ngải Tịch đã rịn mồ hôi nhưng từ ánh mắt cô lại cho thấy cô không hề sợ hãi, nếu như anh thật sự tiến tới nữa thì con dao đó sẽ lập tức kết liễu đi sinh mạng của Ngải Tịch.
Tần Khuyết hơi sợ sệt trong lòng, nuốt nước bọt một cái liền lùi ra sau mà không dám bước thêm nữa, anh không ngờ cô lại dám cứa vào cổ mình như vậy, liền nhẹ giọng nói: " Em đừng làm hại bản thân! Có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết, được không? ".
Ánh mắt Ngải Tịch quá kiên định và nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hẳn mà thốt ra từng lời: " Được! Nhưng trước tiên anh phải cứu Hắc Mộc Thần ra ngay lập tức.
Còn về chuyện giao dịch, tôi không thể dùng thể xác để trao đổi được, nếu anh không đồng ý có thể không cứu Hắc Mộc Thần ra, nhưng chính anh ngay giây phút sau đó sẽ phải hốt xác tôi! Tần Khuyết! ".
Từng lời nói kiên quyết của cô như tảng đá nặng không ngừng đập vào lòng Tần Khuyết, bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi gồ lên, đôi chân mày cũng nhíu chặt lại, kéo theo giọng nói lạnh nhạt và nụ cười chua chát trên môi: " Em có thể vì Hắc Mộc Thần mà không thương tiếc bản thân mình như vậy à? ".
" Có thể! ".
Ngải Tịch cất ra hai chữ mà không cần suy nghĩ, đôi mắt tròn xoe mà vô hồn vẫn cứ nhìn anh không rời, nhưng thái độ của cô đối với Tần Khuyết quá mức xa lạ.
Anh ngậm ngùi đau xót, bàn tay càng ra lực lớn hơn mà siết chặt, Tần Khuyết cảm thấy trong trái tim lúc này đau đớn vô cùng, anh không ngờ Ngải Tịch lại có thể bất chấp tất cả mà nghiêm túc hi sinh vì Hắc Mộc Thần như vậy.
Giọng nói trầm xuống của anh vang lên: " Ngải Tịch! Em thật sự yêu Hắc Mộc Thần đến nổi vì muốn cứu anh ta mà đồng ý giao dịch với anh? Nhưng tại sao anh muốn dùng thể xác của em trao đổi em lại kề dao vào cổ ngay trước mặt anh như vậy? Thà giữ thân như ngọc cho anh ta mà có thể không tiếc thứ gì? ".
Trong lòng Ngải Tịch bây giờ đã vững như kiềng ba chân, không có gì có thể thay đổi được ý chí kiên định này của cô, giọng nói mang theo thái độ hoàn toàn nghiêm túc và chắc chắn cất lên: " Đúng vậy! Tôi có thể đồng ý với anh bất cứ việc gì để cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài, nhưng chỉ thể xác là không được! ".
Ánh mắt Tần Khuyết tối sầm lại, trong lòng anh đang dáy lên sự ghen tị vô cùng với Hắc Mộc Thần, thâm trầm đau đớn nói: " Tại sao? ".
Ngải Tịch hít sâu một hơi, khẽ cụp lại mi mắt giây lát rồi nhanh chóng ngẩng đôi mắt vô hồn lên nhìn anh đáp lời không chút do dự: " Bởi vì tôi chỉ thuộc về một người đàn ông là Hắc Mộc Thần! Cả trái tim lẫn thể xác, ngoài anh ấy ra thì bất kì người đàn ông nào tôi đều không muốn! ".
Từng câu nói vô tình của cô tát thẳng vào lồng ngực Tần Khuyết khiến trái tim anh đột nhiên khó thở, hơi cúi gằm mặt rồi chua xót cất ra giọng nói: " Hắc Mộc Thần rốt cuộc đã khiến em chìm đắm nhiều đến mức nào vậy? Tại sao anh cố gắng kéo em ra nhưng em vẫn cố chấp giữ chặt lấy anh ta? ".
" Vì tình yêu tôi dành cho Hắc Mộc Thần không ai có thể thay đổi được! ".
Ngải Tịch nghiêm túc nói.
Bây giờ cô chỉ có thể dùng cách uy hiếp anh mới còn là tia hi vọng cuối cùng để cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài.
" Được! Anh đồng ý, anh có thể không chạm vào em.
Nhưng mà, điều kiện đầu tiên là em phải dùng cách để cắt đứt tình yêu của Hắc Mộc Thần dành cho em! Khiến anh ta hận em! ".
Tần Khuyết ngẩng mặt lên nhìn cô rồi nói ra từng chữ lạnh lùng.
Nét mặt Ngải Tịch hơi sượng lại giây lát, nhưng cô nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi kiên định cất ra vỏn vẹn ba chữ: " Được! Thành giao! ".
Tần Khuyết hơi ngạc nhiên vì sự đồng ý không do dự của cô, trái tim anh quả thật đã bị Ngải Tịch cứa nát rồi, anh gắng gượng giọng nói chua chát ngập ngừng: " Nếu như..sau này anh ta hiểu lầm em rồi hận em, đến nổi đánh đập hành hạ em thì sao? Em nên nhớ rằng Hắc Mộc Thần là đại ca của hắc đạo, thủ đoạn trả thù của anh ta không hề nhẹ tay một chút nào, đặt biệt là người phản bội anh ta! Em không hề hối hận một chút nào..".
" Tôi không bao giờ hối hận nếu như Hắc Mộc Thần sẽ hành hạ tôi! ".
Không đợi Tần Khuyết nói hết Ngải Tịch đã thẳng thừng cướp lời anh.
" Em thật sự điên rồi Ngải Tịch à! ".
Giọng nói Tần Khuyết mang theo sự cay đắng mà bội phục vang lên.
Anh lấy điện thoại ra rồi bảo Lãnh Cung xử lí hết mọi chuyện trước mặt Ngải Tịch.
Anh ta cũng cùng lúc báo lại rằng Mặc Ám vừa có ý định giết Vương Xâm diệt khẩu.
Tần Khuyết cười lạnh một tiếng rồi nói: " Anh ta làm như vậy càng khiến cho Hắc Mộc Thần bị nghi ngờ mãi, dù có ra ngoài cũng không thể yên thân được! Cho người ngăn chặn anh ta lại, giải quyết theo cách của chúng ta! ".
Lãnh Cung vâng một tiếng rồi lập tức đi làm ngay, vì lần này mọi chuyện đều do Tần Khuyết bắt đầu sắp đặt nên khi kết thúc thù dễ dàng như trở bàn tay, chỉ trong khoảng một tiếng đã tạo ra bản tội danh giả hoàn hảo, thành công khiến Hắc Mộc Thần ra khỏi đồn cảnh sát mà bình an vô sự.
Ngải Tịch thở phào nhẹ nhõm hẳn, nhưng cũng đến lúc nên thực hiện theo điều kiện giao dịch mà khiến cho Hắc Mộc Thần hận cô..
Tần Khuyết vừa kể xong mọi chuyện liền tiếp tục cất lời: " Tôi cứ nghĩ, khi anh hận Ngải Tịch thì cô ấy sẽ chết tâm rồi sẽ quay lại ở bên cạnh tôi, lúc ấy tôi sẽ có được về tất cả của Ngải Tịch.
Nào ngờ, người tính không bằng trời tính.
Cô ấy quá kiên quyết giữ gìn thể xác để lại cho mình Hắc Mộc Thần anh! Lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ ngốc nhất trên đời này, có thể không màng đến thứ gì mà dám kề dao ngay trước mặt uy hiếp tôi, từ lúc đó tôi đã biết tôi hoàn toàn thua rồi! Bại trận một cách thê thảm dưới tay của anh, Hắc Mộc Thần! Cô ấy thật sự yêu đến điên rồi.
Từ đầu đến cuối thể xác và trái tim của Ngải Tịch chỉ trọn vẹn thuộc về một mình anh..
".
_ Hồi ngược nam chính đang bắt đầu từ đây hí hí! Các độc giả yêu quý của Erica có mong đợi không? ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...