Đầm lầy ngày xuân

Hành lang bên này tương đối xa xôi, ngoài phòng tắm và mấy phòng ngủ để nghỉ ngơi ra thì không còn phòng nào khác, nhóm người đó vẫn đang uống rượu vui vẻ, bọn họ chỉ chơi một bàn mạt chược, lúc này đang chơi rất sôi nổi, tuyệt đối sẽ không có ai đi sang bên này.
 
Văn Bách Linh nhìn cô gái trước mặt, chợt cảm thấy chuyện mình đang làm thật không cần thiết.
 
Cô gái này đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đặc biệt kể từ sau tháng Ba, anh lại càng gặp cô thường xuyên hơn.
 
Cô có đôi mắt trong veo, chắc vẫn còn là học sinh, nhìn không giống những người trong giới, không biết tìm lợi tránh hại, đối xử rất tốt với người khác, dường như có sự nhiệt tình bẩm sinh giống như các cô dì chú bác hồi xưa.
 
Anh thường gặp cô nhiều nhất là trong thang máy.
 
Anh từng nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với ai đó, nói rằng cô rất đói, còn nhấn mạnh hai từ "siêu cấp", sau khi nói là mình "siêu siêu cấp đói" xong, cô còn nói thêm: “Bụng tôi đang réo, đợi chút tôi cho nghe."
 
Văn Bách Linh đã nhìn thấy người phụ nữ đó cố ý dùng giọng điệu quyến rũ để nói mấy câu đưa đẩy với đàn ông tỷ như "lắng nghe nhịp tim em" này.
 
Chưa từng thấy ai lại để người khác nghe tiếng ruột của mình kêu khi đói.
 
Có thể coi đó là một cảnh tượng rất khác trong cuộc đời anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Bách Linh còn im lặng cong môi cười, cho rằng cô gái này khá thú vị.
 
Anh nhìn thấy cô bôi mặt nạ đất sét màu trắng và mặc một chiếc áo hoodie đen, chạy ra khỏi tòa nhà như nhân vật "vô diện", sau đó chặn đường một người phụ nữ trung niên ở tầng dưới, đón lấy vài túi trái cây, rau quả từ tay đối phương.
 
Văn Bách Linh sống ở tầng ba, sân thượng không có khoá, khu dân cư yên tĩnh, rất dễ có thể nghe rõ giọng nói của cô gái: "Dì Đường, để cháu cầm giúp dì."
 
Anh thấy cô gái đó tay chân gầy gò, chắc chắn cô là một người phụ nữ mạnh mẽ rồi.
 
Vừa rồi trong thang máy, cô ôm ba chiếc hộp xốp lớn, không biết làm cách nào để đặt chúng xuống dưới cho đỡ nặng, lưng cô cứng đờ, vậy mà cô vẫn im lặng gắng sức ôm chúng suốt chặng đường, như sợ bị ai đó cướp mất.
 
Suốt mấy chục giây đi chung thang máy, Văn Bách Linh không có việc gì làm, cũng nhìn qua chỗ cô một chút…
 
Từ cách cư xử của cô, có vẻ cô là một cô gái sống khá đơn giản, tâm tư trong sáng thuần khiết.
 
Cơ mà không may, đích đến của cô luôn lại là tầng "5".

 
Ngăn cô lại ở hành lang xa xôi như này, thật ra đó là động thái vô tình của Văn Bách Linh.
 
Anh chỉ là thấy nhóm bạn chơi mạt chược ồn ào quá nên cầm điện thoại đi tới bên này nhận cuộc gọi, bỗng vô tình nhìn thấy cô như người mất hồn nhanh chân bước vào trong.
 
Anh không cần suy nghĩ nhiều cũng biết cô lặng lẽ quay về để tìm ai.
 
Trong lúc nhất thời, Văn Bách Linh cảm thấy thương xót.
 
Rắc rối là cái người cô đang tìm kiếm chính là tên "Chó Điên" nổi tiếng. Nếu anh ta thật sự phát điên thì ngay cả người thân ruột thịt cũng sẽ không tha, thủ đoạn của anh ta rất tàn nhẫn, không bao giờ có chuyện thương xót người khác.
 
Hơn nữa, Văn Bách Linh cũng không thích can thiệp vào việc của người khác.
 
Anh chỉ nói một câu rồi định rời đi thì bỗng cô oà khóc.
 
Thang Yểu hoàn toàn không hiểu người trước mặt có ý gì, vì thông tin cực kỳ không nhất quán.
 
Cô tưởng anh nói là “đừng đi, vô ích thôi” của anh là nhằm thách thức cô rời đi.
 
Dù xuất thân trong một gia đình bình thường nhưng Thang Yểu lớn lên trong tình yêu thương và sự chăm sóc của bố mẹ, chưa từng trải qua sóng gió lớn nên tính cách chưa mấy trưởng thành vững vàng.
 
Cô chưa từng phải chịu cay đắng trong cuộc đời, bây giờ thì cô đang vô cùng bối rối, trong lúc xúc động quá, cô cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
 
Anh mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của vài người, bọn họ giống như đang tìm ai đó, giọng nói đó truyền đến từ rất xa, vừa rẽ vào một góc đường Văn Bách Linh đã nhìn thấy cô.
 
Cũng là người đàn ông trước mặt giúp cô mở cánh cửa phía sau ra, sau đó hơi nghiêng đầu ra hiệu cho cô có thể đi vào.
 
Thang Yểu mất đi khả năng suy nghĩ, cô cứ thế trốn vào trong góc cửa như ôm lấy một cọng rơm cứu mạng, vừa lau nước mắt vừa định nói gì thì cánh cửa đã đóng lại.
 
Căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín còn không bật đèn.
 
Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng nói chuyện, nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt, trong đầu chỉ vang lên câu nói "Dì út phải làm sao đây?"...
 
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, đèn hành lang chiếu lên bóng người của Văn Bách Linh.
 
Anh hơi ngạc nhiên không hiểu vì sao cô không bật đèn, anh dừng lại, đưa tay bật công tắc đèn rồi mới bước vào.
 

Thang Yểu ngồi xổm trên mặt đất, ngơ ngác lau nước mắt, mãi đến khi ánh sáng bao trùm lên đồ đạc trong phòng, cô mới nhận ra đây là một căn phòng ngủ rất rộng rãi.
 
Bỗng có gì đó lóe lên trong đầu cô.
 
Nếu căn phòng này là phòng ngủ, thì căn phòng cách đó không xa nơi "dượng út" của cô dẫn phụ nữ vào, liệu cũng là...
 
Nghĩ tới đây, Thang Yểu càng khóc dữ hơn.
 
Dì út là một trong những người thân thiết nhất của Thang Yểu, trong lòng dì ấy, gia đình quan trọng đến mức không  gì có thể thay thế được, sao có thể không bằng người phụ nữ kiêu căng yểu điệu kia chứ?
 
Người hàng xóm cô không mấy quen thân kia lấy hộp khăn giấy trên bàn rồi ngồi xổm xuống.
 
Anh đưa chiếc hộp bằng gỗ có chạm khắc hoa văn phức tạp tới trước mắt Thang Yểu, dường như bất lực trước cô: “Lau nước mắt đi, lát nữa tôi sẽ đưa em ra ngoài.” Thang Yểu dùng giấy lau nước mắt rồi bướng bỉnh lắc đầu.
 
Cô cũng không nói dối về việc để lại đồ đạc, giọng vẫn như đang khóc: "Tôi không đi đâu. Bạn trai của dì tôi vẫn còn ở bên trong. Giờ người đó đang ở cùng với người phụ nữ khác. Tôi phải hỏi xem rốt cuộc anh ta muốn gì...”
 
Cô hơi chán ghét tính cách của chính mình, rõ ràng người làm sai là người khác, lẽ ra cô nên rút dao ra đâm chết kẻ đó, vậy mà giờ cô lại khóc, còn khóc không cách nào nhịn được.
 
"Bạn trai của dì út tôi."
 
Người hàng xóm cũng là một người xa lạ, nghe được câu chuyện cẩu huyết như vậy cũng lập tức cất lời hỏi.
 
Thang Yểu đang xúc động đến không nói nên lời, cứ vậy mà tùy tiện gật đầu.
 
Bố cô mất sớm, cô tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho bố, do vậy mà cô đã phải cật lực gom góp tiền, sau này họ hàng bên nội khinh nhà cô nghèo, sợ cô lại vay tiền nên cắt đứt mọi liên lạc với bố con cô.
 
Thang Yểu chỉ còn lại ba người thân là bà ngoại bị liệt giường, mẹ và dì út.
 
Những người duy nhất cô yêu thương trên đời chỉ còn lại ba người họ.
 
Bản thân cô, cho dù có bị lừa dối, tổn thương đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng không muốn dì út mình chịu tổn thương.
 
Giờ cô phải làm gì?
 
Chính người hàng xóm đã cho cô lời khuyên.

 
Anh nói, nếu chuyện này đã liên quan đến dì út của cô, cho bằng cô hãy gọi điện thoại hỏi dì ấy cách giải quyết?
 
Thang Yểu không biết nên nói thế nào với dì, cô do dự hồi lâu, tới khi nước mắt cạn khô, cuối cùng mới lấy điện thoại ra gọi điện.
 
Giọng nói vui vẻ của dì út vang lên trong điện thoại: "Yểu Yểu, sao cháu lại gọi dì vào lúc này? Hôm nay cháu không phải đi học sao? Tan học có cần dì đến đón không? Ở văn phòng có đồ ăn vặt mới đó. Cháu có muốn nếm thử không?" 
 
Những giọt nước mắt Thang Yểu cố kìm nén cuối cùng cứ thế tức tưởi chảy xuống: “Dì ơi, hình như cháu đã nhìn thấy ‘dượng’.” Dì út hỏi cô đang ở đâu, cô bèn kể lại chuyện mình thay bạn cùng phòng đến làm trợ lý, vừa nhắc đến “dượng”, cô cố gắng nói giảm nói tránh đi: “Đi cùng dượng ấy còn có một người phụ nữ…”
 
Giọng dì út bình tĩnh hơn cô mong đợi, dì nói mình biết chuyện “dượng” đi công tác hôm nay về, riêng chuyện người phụ nữ kia thì dì ấy sẽ tự hỏi sao: “Chuyện này là chuyện giữa dì và dượng. Cháu không cần can thiệp. Dì sẽ tự mình nói chuyện với dượng ấy, cháu về trường trước đi, đừng đến gặp dượng, mau chóng bắt taxi về trường, dì út trả tiền xe cho cháu."
 
Giọng dì rất kiên định, thậm chí còn có vẻ an ủi cô: “Bọn dì mới chỉ là người yêu thôi, nếu anh ta làm chuyện có lỗi thì dì sẽ lập tức đá ngay, Tiểu Yểu, đừng khóc. Giờ cháu về lại trường học, tuyệt đối đừng làm chuyện nông nổi nhé."
 
Có lẽ dì út cũng đang căng thẳng lắm!
 
Nếu không, dì ấy đã không gọi cô bằng biệt danh thời thơ ấu là “Tiểu Yểu”.
 
Nhưng phải rất lâu sau, Thang Yểu mới nhận ra sở dĩ dì út lo lắng như vậy không phải vì người “dượng” kia mà chính là vì cô.
 
Còn nhắc lại từ “tuyệt đối” tới tận ba lần, đó không còn là lo nữa mà là đang dặn dò cô.
 
Người khiến dì út lo lắng, là cô.
 
“Dì út ơi, cháu đi cùng dì.”
 
"Cháu cứ về trường đi, dì sẽ nói chuyện với anh ta, khi có kết quả sẽ nói với cháu."
 
Sau khi cúp điện thoại, Thang Yểu phát hiện hàng xóm của cô đã đi ra ngoài từ lúc nào rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô.
 
Cô mở cánh cửa nặng nề ra, thấy anh đang đứng tựa vào hành lang, mắt nhìn vào điện thoại di động.
 
Cuộc gọi với dì út vừa rồi đã tiếp thêm dũng khí cho Thang Yểu, cô biết tự bản thân dì út có thể giải quyết được vấn đề, nghĩ vậy nên cô bớt hoảng sợ hơn, cảm xúc dần ổn định, cuối cùng cũng có thể giao tiếp với người khác một cách lịch sự.
 
“Tôi và dì út vừa nói chuyện điện thoại, dì nói sẽ tự giải quyết, bảo tôi về trước.”
 
Đối phương dường như đã đoán trước được kết quả này, vẻ mặt anh không hề thay đổi, trong lúc cô đang nói chuyện, anh tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào túi quần.
 
"Vừa rồi cảm ơn anh, tạm biệt."
 
Anh khẽ gật đầu tỏ ý mình đã nghe thấy, sau đó cứ thế mà rời khỏi đây trước Thang Yểu một bước.
 
Lúc cả hai người bước ra khỏi tòa nhà chính lần nữa thì trời đã tối.

 
Chỗ Thang Yểu ở là vùng ngoại ô bên ngoài đường vành đai thứ sáu, chưa có tàu điện ngầm lưu thông, gần đó cũng không có bến xe buýt, cô thử dùng ứng dụng trên điện thoại di động để bắt taxi nhưng thấy chi phí quá đắt, cuối cùng đành bỏ cuộc.
 
Thang Yểu đứng lặng trong gió chiều, suy nghĩ làm sao để về, cuối cùng cô quyết định đi bộ hai mươi phút đến trạm xe buýt gần nhất, rồi bắt thêm hai chuyến xe buýt nữa về trường.
 
Chỉ là đi xe buýt rất lâu, mất tới bốn tiếng đồng hồ, vào nội thành lại tắc đường, cô không biết có thể về kịp trước khi ký túc xá đóng cửa lúc mười giờ không.
 
Một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt cô, cô không biết tài xế xe này là ai, bỗng cửa sổ sau hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
 
Người vừa giúp cô lúc này đang ngồi trong xe: “Nếu em định về lại nội thành thì tiện đường tôi chở về.” Thang Yểu lắc đầu.
 
Cô không đến chỗ dì út: “Hôm nay tôi đã làm phiền anh rồi. Tôi muốn đi học lại. Mà trường tôi không cùng khu nên chắc là không tiện đường đâu.”
 
Người trong xe gật đầu, dường như đồng tình với lời nói của cô.
 
Nhưng xe của anh cũng không vội phóng đi ngay mà như một người biết liệu sự như thần, anh mở cửa nói: “Ở đây không có xe buýt tốc hành, nếu muốn về thì để tôi đưa em tới bến tàu điện ngầm."
 
Thang Yểu ngồi trong xe, thận trọng đặt tay trên đầu gối, dọc đường không nói năng gì.
 
Thật ra trong lòng cô đã hối hận rồi.
 
Trước đó cô đã quá hoảng sợ, nói với người khác quá nhiều chuyện không nên nói.
 
“Anh có thể giữ bí mật chuyện vừa xảy ra được không? Ngộ nhỡ đó chỉ là hiểu lầm…”
 
Anh nhẹ nhàng đáp “Ừm” một tiếng coi như đồng ý.
 
"Cảm ơn."
 
Thang Yểu nói xong, bầu không khí trong xe lại trở nên im lặng.
 
Trên đường đi, cô thấy anh có nghe một cuộc điện thoại, hình như có người hỏi "Sao lại đi rồi?" Anh nói với giọng bình tĩnh: "Gặp phải một người không muốn gặp." Xe của anh trực tiếp chở Thang Yểu đến đường Thanh Niên, từ đây chỉ mất vài bước chân là tới chỗ tàu điện ngầm đi về trường học.
 
Chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ, còn tránh được rất nhiều phiền phức.
 
Trước khi xuống xe, Thang Yểu lấy từ trong ba lô ra một tờ giấy nhớ, cẩn thận viết tên và số điện thoại của mình lên trên đó.
 
Người ta miệng thì nói là tiện đường, nhưng người được lợi quả thực là cô, cô không thể không biểu lộ chút gì, bèn nghĩ ra một cách cố gắng không mạo phạm người ta nhất, không hỏi tên hay số điện thoại của đối phương mà chỉ lưu số của mình.
 
Thang Yểu nói với giọng đặc biệt chân thành: “Hôm nay rất cảm ơn anh. Nếu có thời gian rảnh, anh có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ mời anh một bữa cơm.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui