Bên ngoài, tiếng công kêu càng lúc càng gấp rút.
Nụ hôn của Văn Bách Linh rất nhẹ nhàng, anh mút nhẹ môi cô, sau đó lùi lại, véo má cô rồi hỏi: “Em sợ à?”
Thang Yểu như người câm, chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như triệu chứng do thức khuya đến chậm, cả thế giới như đang quay cuồng.
Cô cố làm ra dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên, khống chế bàn tay đang run rẩy, cô chỉ về phía sofa: “Văn Bách Linh, chúng ta ra chỗ sofa…”
… ngồi đi.
Nửa câu còn lại, cô không còn chút sức lực nào để nói hết.
“Ừm.”
Đột nhiên Văn Bách Linh ôm lấy eo rồi bế cô lên, tay anh đỡ lấy mông cô.
Chiếc áo gió dài đắp trên người cô rơi xuống đất. Anh bước qua chiếc áo gió đáng thương, ôm lấy cô hạ cánh xuống chiếc sofa làm từ da thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lớp da chịu sức nặng mà vang tiếng kẽo kẹt.
Thang Yểu ngồi lên đùi Văn Bách Linh, hoảng loạn nắm chặt lấy cánh tay anh. Cô xấu hổ, chỉ có mình Văn Bách Linh cứ mãi nhìn theo cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, không rời khỏi môi cô nửa tấc.
Thấy anh có ý tiếp tục, Thang Yểu lúng túng tay chân, cô đỏ ửng mặt, hơi thở đã loạn nhịp từ lâu, vô cùng hỗn loạn, suýt chút nữa chết ngạt vì nín thở.
Không biết lúc này cô đang nghĩ thế nào, có lẽ là học theo đà điểu, đột nhiên ngốc nghếch chủ động nhắm mắt lại.
Thế giới chìm vào bóng tối của sự lừa mình dối người.
Thang Yểu có thể cảm thấy Văn Bách Linh ôm lấy eo mình, đầu ngón tay trên bàn tay còn lại vẫn còn vương không khí lạnh từ bên ngoài, lướt qua dái tai cô mang lại cảm giác man mát.
Anh hôn lên tai cô, rồi lên môi cô.
Tại trung tâm phòng có một chiếc điều hoà nhiệt độ, hơi ấm khô ráo toả ra từ cửa gió.
Cô tựa một bông tuyết gần như bị tan chảy.
Có rất nhiều cảm giác lạ lẫm ập tới, tựa như có dòng điện nhỏ chạy trong huyết mạnh, lạ lẫm tới độ khiến người ta vừa đê mê lại vừa sợ hãi.
Hoá ra cảm giác được hôn người mình thích là như thế này.
Thực ra anh cũng không hôn mạnh bạo lắm, mà do Thang Yểu quá căng thẳng, cả cơ thể cô đều đang run lên.
Văn Bách Linh dừng lại, ôm lấy tấm lưng cô một cách cưng chiều, giọng nói hạ thấp hơn so với thường ngày: “Được rồi, anh không bắt nạt em nữa.” Điện thoại rơi khỏi túi áo khoác ngoài, trượt xuống ghế sofa.
Bỗng Thang Yểu như bừng tỉnh, hoảng loạn sờ tay về phía điện thoại: “Tôi… tôi vẫn chưa tắt báo thức.”
Lúc này đã ba giờ hơn rồi, cô đặt báo thức vào lúc bốn rưỡi. Nếu như lát nữa báo thức kêu thì đêm nay hoàn toàn không ngủ được chút nào.
Văn Bách Linh cầm điện thoại lên rồi đưa cho cô.
Nhưng ánh nhìn chăm chú của anh khiến Thang Yểu vô cùng lúng túng, bấm đi bấm lại, suýt nữa quên cả dự tính ban đầu khi cầm điện thoại mà bấm vào biểu tượng Wechat như thói quen mọi khi.
Người cuối cùng mà cô nói chuyện cùng là dì út.
Dì út nói tuần sau dì sẽ quay về Bắc Kinh.
Văn Bách Linh liếc mắt nhìn, nhắc cô nhớ tắt báo thức, sau đó hỏi: “Tiểu Hạnh là biệt danh của em sao?”
Thang Yểu hơi mất tập trung, đáp một tiếng “ừm”.
Từ lúc anh hôn cô, cô đã không còn kháng cự bất cứ điều gì nữa mà để mặc cho bản thân ngoan ngoãn dịu dàng vùi vào trong vòng tay Văn Bách Linh, kể cho anh nghe về câu chuyện đổi tên của mình.
Cô đã đọc sách trên điện thoại cả một đêm, thời gian ngủ vốn không nhiều, hôm nay lại thức cả đêm nữa khiến đôi mắt khô cay xè, đỏ ửng.
Dường như tâm trạng Văn Bách Linh rất tốt.
Anh lại hôn lên môi cô: “Buồn ngủ đến mức này rồi”, sau đó anh đưa cô về phòng ngủ.
Hai người họ vẫn ngủ ở hai phòng khác nhau.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mưa rơi triền miên, những hạt nước dày đặc rơi xuống cửa sổ bằng kính, phủ lên đêm đên một lớp sơn mơ màng.
Giống như sau này mỗi lần nhớ về đêm ấy luôn cảm thấy có những cảm xúc khó nói thành lời cứ âm ỉ bên trong.
Thang Yểu tưởng rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng sau khi tắm xong, hồi tưởng lại nụ hồn, cô lại mơ màng ngủ mất.
Trong giấc mơ cô đi trên một chiếc cầu treo giữa sơn cốc, lắc lư qua lại, mỗi một bước đi đều không hề chắc chắn.
Hình như có ai đó từng nói không nên vọng tưởng về những thứ ở phía bên kia cầu.
Cô nắm chặt lấy sợi dây thừng làm lan can, trong lòng ngập tràn sợ hãi nhưng lại không có bản lĩnh rời đi, không thực sự buông bỏ mà chỉ đành thuận theo tâm ý, mò mẫm tiến về phía trước.
Đến cả trong mơ cũng ôm hi vọng trong lòng.
Lúc Tôn Tự gọi điện thoại đến, Thang Yểu còn tưởng là chuông báo thức. Cô mơ màng sờ vào điện thoại rồi tắt nó đi.
Nhưng sau khi bị tiếng chuông đánh thức, cô không muốn ngủ nữa, nằm nhắm mắt lại vài phút rồi leo xuống giường.
Có rất nhiều chuyện cứ kéo dài mãi, cuối cùng cũng đến lúc không thể không đối mặt.
Tối qua họ đã hôn nhau say đắm đến vậy, cho dù có tự lừa mình dối người thì cũng không thể nói là không có chuyện gì xảy ra cả.
Thang Yểu ôm gối do dự hồi lâu, cô vỗ vỗ vào mặt mình, cố gắng lấy lại tinh thần.
Có phải có mỗi Văn Bách Linh muốn hôn đâu chứ.
Bản thân cô cũng muốn mà, tính ra chuyện này cô đâu có lỗ!
Trong phòng không có ai, Thang Yểu gọi điện cho Văn Bách Linh, anh nói mình đang ở phòng ăn: “Đợi một tí, tôi qua đón em.” “Không cần, tôi hỏi quản gia rồi tự đến cũng được.”
Lúc dùng bữa sáng, Phí Dụ Chi cũng có mặt.
Hình như đêm qua Phí Dụ Chi thật sự đã thức trắng, ủ rũ dựa vào bàn húp cháo, hai quầng thâm mắt rất đậm, nhìn anh ấy có vẻ như lúc nào cũng có thể ngủ được.
Trong phòng ăn vẫn là những gương mặt tối qua.
Thang Yểu nhận ra đám người người này có một đạo lý dưỡng sinh rất kì quái. Thức thông đêm không cảm thấy có hại cho sức khỏe nhưng nhất định phải ăn sáng, hơn nữa bữa sáng còn phải phong phú.
Món chính có cháo yến mạch ngô ngọt, tôm nõn, trứng rán, bổ sung tinh bột và protein xong rồi còn không quên ăn một ít hoa quả salad với quả hạch.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh cô, anh đang nói chuyện với một người con trai nào đó ngồi đánh bài cùng tối qua.
Họ đang bàn luận về chuyện biểu bảng báo cáo quý cuối cùng năm ngoái của một công ty nào đó, sau đó nói sản phẩm có lợi nhuận năm ngoái giảm sạn lượng đi 60%, công ty hết sạch vốn, cuối cùng tuyên bố phá sản.
Văn Bách Linh không cậy vào sự thân mật đêm qua mà làm bất cứ hành động gì khiến Thang Yểu khó xử trước mặt người khác.
Anh chỉ chú ý đến cô nhiều hơn người khác một chút mà thôi. Khi cô ăn hơi bị nghẹn sẽ kịp thời đưa cho cô một ly nước ấm, rồi giữa lúc đang nói một loạt thuật ngữ kinh tế sẽ tạm dừng lại, thay đổi giọng điệu và hỏi han quan tâm cô: “Cháo hôm nay nấu hơi đặc, ăn chậm thôi.”
Thang Yểu gật đầu: “Ừm.”
Nhà ăn nằm ở tầng một, cửa kính rộng mở, có hai con công đang bước đi trên thảm cỏ non vừa mới đâm chồi, lông đuôi của chúng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Có một người phụ nữ nói hình như rạng sáng nay có người muốn muốn trộm con công đi mất, cứ lấm la lấm lét bên đó rồi sau chạy biến mất...
Thang Yểu giật mình nghiêng đầu nhìn Văn Bách Linh.
Anh vẫn đang nghe người bên cạnh nói chuyện, nhưng dường như cảm nhận được gì đó, anh cũng nghiêng đầu trao cho cô nụ cười an ủi.
“Cũng coi như là tin nhầm người. Thời này ai ra đường mà chả khoe mẽ hình thức, nào là đi xe sang, ở nhà đẹp, tự xưng là ông chủ, nhưng mà nói không chừng còn có biết bao nhiêu khoản nợ ở bên ngoài chưa trả đâu.”
“Đầu tư thực sự phải rất cẩn thận, chỉ cần mất tập trung một cái là có thể rơi vào cảnh thua đậm, thảm lắm.”
Người đàn ông đó chìa ra hai ngón tay: “Nghe nói phải đền tưng đây.”
Phí Dụ Chi mơ mơ màng màng gắp một miếng tôm vào miêng, chen lời: “Không chỉ thế đâu.” Rồi anh ấy chìa ra ba ngón tay, lắc lư: “Ít nhất cũng phải thế này.”
Thang Yểu đoán đó không phải là một con số nhỏ, cô nghĩ con số đó phải có từ tám chữ số trở lên.
Nhưng sau đó càng nghe càng cảm thấy không chỉ có như vậy.
Những con số trong cuộc nói chuyện đó lớn đến mức Thang Yểu chỉ nghe sơ sơ qua cũng thấy thót tim.
Cô nghĩ cả đời này mình cũng không bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Nhưng cho dù có một khoản tiết kiệm sáu chữ số thì chắc chắn cô cũng không mạo hiểm đầu tư mà cứ để dành đấy, giống như chuột tích trữ lương thực qua mùa đông, lúc nào cần thì sẽ mang ra để ứng phó.
Nhờ ơn Văn Bách Linh, người đàn ông vừa nhìn đã biết là làm kinh doanh ấy lịch sự hỏi Thang Yểu rằng cô đang làm ngành gì.
“Em vẫn đang đi học, chuyên ngành tiếng Anh.”
“Ồ, cô Thang hình như rất thích đọc sách, giới thiệu cho cô mấy quyển sách tài chính tiếng Anh này.”
Thang Yểu lấy điện thoại ra, bấm vào mục ghi chú, nghiêm túc ghi lại tên những cuốn sách kia rồi cảm ơn đối phương.
Sau đó người đàn ông nhận một cuộc điện thoại nên rời đi trước, bàn ăn chỉ còn lại ba người nhóm Văn Bách Linh.
Thang Yểu nghiêm túc thảo luận với Văn Bách Linh và Phí Dụ Chi: “Các anh đã có rất nhiều tiền rồi mà tại sao lúc nào cũng muốn tiếp tục mạo hiểm vậy? Thật sự không có người nào bảo thủ chỉ gửi tiết kiệm lấy lãi thôi sao?”
Trong mắt cô, cho dù lãi suất gửi tiết kiệm không cao nhưng tiền gửi nhiều thì gom lại lãi cũng được một khoản lớn.
Bọn họ không cười nhạo Thang Yểu mà chỉ nói mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Kiếm được càng nhiều, trách nhiệm lại càng lớn.”
Số tiền đó phải được dùng làm vốn lưu động để luân chuyển vào các dự án khác nhau, đồng thời cũng phải theo kịp thời đại, tiếp tục phát triển các dự án và thích ứng với thị trường, nếu không sẽ bị đối thủ đánh bại và sẽ phá sản. “Kkhông tiến thì sẽ lùi”.
Người có tiền còn muốn tỏ ra thảm hại, đồng hồ vàng trên tay sáng chói mà lại nói người có tiền như bọn tôi cũng khổ lắm, ngày nào cũng phải chịu cả đống áp lực mà người khác không biết được đôi.
Thang Yểu cắn một miếng trứng rán.
Người nghèo như chúng tôi cũng có áp lực lớn nhé! Hơn nữa còn không có tiền!
Dường như chuyện của Phí Lâm đã trở thành tâm bệnh của Phí Dụ Chi, bất kể nói chuyện gì sau đó cũng có thể dẫn sang chuyện liên quan đến hôn nhân...
“Thế giới này mới tàn nhẫn làm sao, cá lớn nuốt cá bé, có ai lại không muốn tìm cho mình một đồng minh vững chãi chứ. Tôi thấy con bé Phí Lâm thực sự bị ngốc rồi.”
Tiếp xúc lâu với Văn Bách Linh và Phí Dụ Chi, Thang Yểu cũng hiểu được một số chuyện.
Cô biết trong chuyện hôn nhận đại sự, có rất nhiều chuyện bọn họ không thể tự quyết, nhưng bên cạnh có một số cô bạn gái hay qua lại cũng không quá quan trọng.
Văn Bách Linh luôn đối xử rất tốt với cô.
Vậy nên Thang Yểu hiểu rằng nếu mối quan hệ này càng phát triển, có lẽ cô sẽ trở thành một người bạn gái đồng hành khác của anh.
Đêm qua Thang Yểu đã không từ chối nụ hôn của Văn Bách Linh, nhưng cũng không đồng nghĩa rằng cô không hề suy nghĩ gì mà phát triển loại quan hệ này, trở thành cô ái ngồi bên bàn đánh bài, để mặc cho đàn ông buông mấy câu chọc ghẹo tán tỉnh.
Nhưng chỉ cần Văn Bách Linh xuất hiện trước mắt là cô lại thực sự không thể chối từ.
Giống như bây giờ anh hỏi cố có muốn đi ngâm suối không, suýt chút nữa Thang Yểu đã buột miệng nói đồng ý. May mà còn có nửa miếng trứng chưa ăn hết nên cô đã kịp ngăn lại lời nói suýt trượt khỏi đầu lưỡi.
Sau bữa sáng, Phí Dụ Chi đi về ngủ bù.
Thang Yểu từ chối lời mời của Văn Bách Linh, nói mình còn có việc, muốn về trường.
Cô vốn không phải là người giỏi nói dối, nhất thời không tìm được lý do nên chột dạ vô cùng.
May mà trên đường quay lại trường học, khi ở một mình với Văn Bách Linh, cô lướt nhật kí cuộc gọi, vô tình nhận ra mình đã tắt điện thoại của Tôn Tự.
Tuần này nhóm Tôn Tự chỉ quay chụp trong phòng, thực hiện những đoạn video ngắn bình thường, không cần Thang Yểu làm trợ lý.
Thang Yểu không biết Tôn Tự tìm mình có việc gì nên gọi điện lại.
Cô rất ít khi liên lạc với Tôn Tự, bìn thường có việc gì thì cũng đều trao đổi trong nhóm chụp ảnh.
Lần nói chuyện trước là vào năm ngoái.
Lúc đó cô có kể chuyện với các bạn cùng phòng là chuyện làm ăn của dì út gặp chút vấn đề.
Có lẽ là Lữ Thiên kể cho Tôn Tự nghe, Tôn Tự rất nghĩa khí, gọi điện thoại tới nói trong tay cậu ta có tích lũy được một khoản nhỏ, nếu như dì út của cô cần dùng tới thì có thể mượn cậu ta.
Cuộc gọi đi bị Tôn Tự ngắt mất.
Một tin nhắn Wechat nhanh chóng được gửi tới, nói là đang chụp ảnh, đã mở thiết bị thu âm lên rồi nên không tiện nghe máy.
Thang Yểu nhanh chóng trả lời: “Không sao, sáng sớm tưởng điện thoại của cậu là chuông báo thức, xin lỗi nhé.”
“Lữ Thiến lấy điện thoại của tôi gọi đấy.”
“Cậu ấy ở nhà tôi ăn sáng, nói hôm nay thời tiết đẹp, buổi chiều muốn hẹn cậu và Trần Di Kỳ đến đi dạo ở đập nước.”
“Lái xe của tôi, cậu có đi không?”
Thang Yểu gửi đoạn đối thoại vào nhóm kí túc, hỏi Lữ Thiến sắp xếp như nào.
Hành động này rõ ràng là đang vô cớ kiếm chuyện.
Trong lòng cô có một cảm giác muốn trốn tránh cứ trào lên một cách bất an.
Về mặt lý trí, cô rất sợ Văn Bách Linh sẽ nhắc đến chuyện tối qua, sợ anh sẽ đậy nắp quan tài mới định luận mối quan hệ của bọn họ.
Người tình, hay là bạn đồng hành nữ.
Về mặt cảm xúc, ở một mình với anh khiến cô rất căng thẳng, cảm giác sợ hãi, vui sướng của sự tiếp xúc thân mật tối qua cứ chốc chốc lại ùa về như muốn lấy mạng cô...
Lữ Thiên trả lời rất kịp thời, nói về kế hoạch chuyến đi buổi chiều, còn cố ý chọc Thang Yểu.
“Tôn Tự cứ đòi đi theo cùng.”
“Thang Yểu, lần này không phải là tớ tác hợp giúp nhé, theo tớ thấy thì cậu ấy vẫn chưa chết tâm với cậu đâu.”
“Hôm ấy đi ăn lẩu cậu ấy nhìn lén cậu, tớ trông thấy hết cả rồi.”
Thang Yểu chỉ biết lắc đầu cười.
Cảm thấy chắc chắn Lữ Thiên muốn được Tôn Tự mời cơm nên mới muốn nắm điểm yếu của người ta.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không một áng mây, ánh mặt chời chiếu xuyên qua kính xe, đậu trên người Thang Yểu.
Văn Bách Linh liếc nhìn Thang Yểu, mái tóc dày mềm mượt của cô xõa ra. Cô cúi đầu cười, đang trả lời tin nhắn Wechat.
Chỉ có một mình anh là nhớ mãi không quên thôi nhỉ?
Lúc đó muộn quá rồi, anh biết bình thường Thang Yểu có thói quen dậy sớm, sợ cô thức khuya mệt mỏi, lại nghĩ đằng nào cũng ở bên nhau rồi, hôm nay tìm cơ hội để nói rõ vấn đề quan hệ của hai người.
Ai mà ngờ chỉ sau một giấc ngủ dậy, mọi sự đã thay đổi.
Rõ ràng hôm qua vẫn còn ngoan ngoãn cuộn vào lòng anh mà hôm nay lại như biến thành một người khác. Hẹn hò thì không đồng ý, lại còn nhắn tin suốt với người khác.
Nhắn tin suốt đường đi, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Văn Bách Linh có hơi bực mình, anh im lặng rẽ vào đường Tây Tam Hoàn.
Đã hôn thế rồi mà cô gái này còn không muốn phát triển, phát triển thêm...
Lại nhìn cô thêm lần nữa...
Thang Yểu thoát khỏi nhóm chat chung, bấm vào khung chat riêng, avatar hiện lên hình một ngôi sao bóng rổ NBA nào đó.
Được, là con trai.
Lúc Thang Yểu đặt điện thoại xuống thì xe đã đi đến gần trường.
Con đường phía dưới kí túc xá dạo này đang được tu sửa, có rào chắn ở chỗ đậu xe, không cho ai vào.
Văn Bách Linh dừng xe lại bên đường, đi bộ tiễn Thang Yểu vào khu kí túc.
Đương là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân, dọc dường đi hoa ngọc lan trắng nở rộ.
Văn Bách Linh đưa Thang Yểu đến dưới kí túc, đột nhiên anh nghiêng đầu hỏi cô đã có bạn trai chưa.
Đêm qua vừa có một trận mưa xuân ghé qua, gần đây lại có công trình thi công nên đường có hơi dính.
Thang Yểu không để ý dưới chân nên giẫm phải một đống bùn mềm.
Đột nhiên nhớ lại cuốn “Những người khốn khổ” mà tôi qua đọc, một số câu văn mà lúc ấy đọc ngấu nghiến bỗng hiện lên ngắt quãng trong đầu.
“Dưới chân cậu không còn là đá sỏi mà đã trở thành bùn lắng.”
“Đột nhiên cậu chìm xuống.”
“Cậu phải vứt bỏ tất cả những thứ nặng nề, như một con tàu gặp nạn phải vứt bỏ mọi thứ.”
“Nhưng đã quá muộn, cát đã ngập qua đầu gối cậu.”
Dường như Văn Bách Linh chỉ tùy hứng hỏi một câu nhưng cô lại cảm thấy bản thân như bước vào đầm lầy khiến người ta chìm sâu mà không thể dứt ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...