Trước thời gian khai giảng, cuối cùng bà ngoại cũng xuất viện.
Sau khi bị bệnh lần này, cảm xúc của bà ngoại trở nên dễ kích động hơn. Ngày Thang Yểu kéo vali chuẩn bị rời nhà, bà ngoại khó khăn phát ra vài âm tiết, nước miếng chảy rất nhiều, bà cụ còn khóc nữa.
Mẹ Thang Yểu lau miệng giúp bà ngoại: “Yểu Yểu đi học đó ạ, đến mùa hè sẽ trở về.” Thang Yểu biết rõ một số cảm xúc của bà ngoại là di chứng của bệnh nhồi máu não, nhưng cô vẫn không nhịn được ê ẩm chóp mũi và ôm lấy bà ngoại: “Đúng vậy đó bà ngoại, mùa hè là cháu về rồi, bà nhất định phải ăn uống đầy đủ và tập luyện hồi phục nhé…” Lần này cô rời đi, dì út lại bất thường ở lại quê nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những ngày bà ngoại nằm viện tiêu tốn không ít tiền bạc, nhưng hình như dì út đã cảm thấy mệt mỏi với những lời kiểu như phấn đấu, cố gắng, cũng không nhắc đến chuyện kinh doanh có bận rộn hay không nữa, bà ấy dựa vào phòng khách xua tay với Thang Yểu: “Trên đường chú ý an toàn, hẹn gặp lại ở Bắc Kinh nhé.”
Bắc Kinh ấm hơn ở quê một chút.
Bữa ăn đầu tiên khi Thang Yểu đến trường học là cùng Lữ Thiên, Trần Di Kỳ, Tôn Tự ăn ở bên ngoài.
Bọn họ tìm thấy một nhà hàng gần trường và ăn lẩu.
Tết Nguyên đán vừa kết thúc, cả kỳ nghỉ đông ăn uống no say ở trong nhà, nhưng ngược lại cũng không thèm ăn lắm.
Viên thả lẩu, nấm và miến sợi lăn lộn trong nồi nước sôi ùng ục, chậm chạp chưa được vớt ra ngoài.
Lữ Thiên cầm muôi và đũa dùng chung vớt thức ăn đã chín đầy một thìa lớn: “Các cậu ai ăn miến sợi mà nấu thêm sẽ nát mất, Tôn Tự, cậu ăn hết mấy món này đi, tớ muốn nhúng rau cải vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bà cô ơi, tớ vẫn phải ăn sao? Tháng giêng tớ đã tăng thêm mấy cân rồi.”
Tôn Tự vừa nói lời này vừa âm thầm liếc nhìn Thang Yểu ngồi ở phía chéo đối diện, cậu ta hắng giọng nói: “Nhưng tớ đang tập thể dục rồi…”
“Kỳ Kỳ có ăn không?”
Trần Di Kỳ nói: “Tớ cũng tăng thêm năm cân đây này, tớ không ăn tinh bột nữa, ăn một ít thịt thôi.”
Thang Yểu vô cùng hiểu chuyện, cô không cần trưởng phòng ký túc xá hỏi đã chủ động giơ đĩa của mình lên: “Để tớ ăn cho.”
“Không được.”
Lữ Thiên dứt khoát đổ miến sợi vào đĩa của Tôn Tự.
Trưởng phòng ký túc xá lên tiếng, nói là qua tết Thang Yểu ngược lại sụt cân rất nhiều, cần phải bồi bổ hơn nữa, mấy thứ không có chất dinh dưỡng như miến sợi cứ để Tôn Tự ăn đi.
“Thang Yểu, cậu có trách nhiệm ăn nhiều thịt đấy.” Cô ấy nói xong lại thả nửa đĩa thịt dê vào nồi nước sôi.
Trong quán lẩu có rất nhiều sinh viên ngồi gần đó, đám Thang Yểu ngồi ở bàn trong đại sảnh, xung quanh ồn ào huyên náo, tiếng ầm ĩ vang lên không ngừng, nhưng lại có một loại náo nhiệt khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Ở đây, Thang Yểu không cần cố gắng xóa đi mọi dấu vết của Văn Bách Linh trong cuộc sống, cũng không cần cẩn thận dè dặt, nói năng thận trọng.
Điện thoại rung lên, cô cầm lên kiểm tra tin nhắn.
Trần Di Kỳ ở bên cạnh nghiêng người lại hỏi, có phải giáo viên có thông báo gì mới hay không, cô cũng có thể thoải mái mà đáp lại rằng: “Không phải, là Văn Bách Linh.” Trong bữa ăn, Lữ Thiên đau khổ phàn nàn với bọn họ rằng may mà đã khai giảng rồi, nếu không ở trong nhà sẽ ầm ĩ lắm.
Nói đến nguyên nhân này cũng tiện thể nhắc tới trò cười của bọn họ trong dịp tết ở khu chung cư.
“Là hàng xóm ở tầng trên của bọn tớ, trước khi dỡ bỏ và di dời thì là hàng xóm cũ, trưởng bối của người đàn ông kia không đồng ý cho anh ta kết hôn, cả ngày đòi sống đòi chết, không nghe, một hai phải kết hôn.”
“Lúc này mới nửa năm đã không chịu được nữa, trong lúc ăn tết ngày nào cũng cãi nhau, động một tí lại đập phá đồ đạc, cũng quá liều mạng rồi, khiến cả tầng không được yên ổn theo…”
“Ăn rau, ăn rau.”
Tôn Tự nhắc Lữ Thiên rau cải cúc đã chín, sau đó khi Lữ Thiên đi vớt rau, cậu ta tiếp lời cô ấy: “Tớ thấy hai người bọn họ sớm muộn gì cũng ly hôn thôi, điều kiện của hai nhà chênh lệch rất lớn, trưởng thành trong môi trường khác nhau, bối cảnh bằng cấp cũng khác nhau, lại không biết cách bao dung lẫn nhau, đoán chừng sẽ không đi được lâu dài đâu.”
“Muốn ly hôn thì mau chóng ly hôn đi.” Lữ Thiên hung hăng cắn một miếng rau cải cúc: “Không biết tuần trước đập vỡ cái gì mà động tĩnh lớn lắm, tớ đang ngủ mà còn bị dọa cho tỉnh dậy nữa, nếu còn như vậy tớ chắc chắn sẽ suy nhược thần kinh mất.”
“Thôi bỏ đi, đều là hàng xóm cũ, bố cậu và bố anh ta còn là bạn thời thơ ấu, cũng không tiện nói nhiều lời, cứ coi như là cho chúng ta một bài học đi, kết hôn là chuyện cả đời, phải mở rộng tầm mắt, suy nghĩ cẩn thận rồi mới kết hôn.” Không biết từ lúc nào, mọi người đều trưởng thành cả rồi.
Có quan điểm và lập trường của riêng mình với những chuyện xung quanh, khi nhắc đến chủ đề liên quan đến hôn nhân và tình yêu cũng không khiến mình trở thành người ngoài cuộc.
Ngoài ra, nửa học kỳ sau của năm thứ ba đại học, bọn họ cũng bắt đầu mờ mịt lên kế hoạch cho tương lai của chính mình.
Thi công chức, thi biên chế, thi nghiên cứu sinh, đi làm trong doanh nghiệp tư nhân, hoặc là ra nước ngoài du học.
Thang Yểu chưa từng cảm thấy khó khăn khi lập kế hoạch cho việc học và sự nghiệp của mình.
Mục tiêu rất rõ ràng, đó là nhất định sẽ học lên nghiên cứu sinh.
Cả mẹ cô và dì út đều không có việc làm ổn định, cô phải cố gắng đào tạo chuyên sâu để đảm bảo tương lai có cơ hội kiếm được mức lương cao hoặc công việc ổn định cho bản thân.
Người duy nhất khiến cô do dự trong cuộc đời, chính là Văn Bách Linh.
Trước đây, mỗi lần nhắc tới chuyện liên quan đến Văn Bách Linh đều khiến Thang Yểu mơ mơ hồ hồ.
Nhưng hôm nay, cô lại rất khác thường.
Các bạn cùng phòng và Tôn Tự đang tiếp tục chủ đề trước đó, mở rộng nghiên cứu tính logic của “Vọng hành đối vũ”* trong tình yêu.
*Vọng hành đối vũ: Những người sống gần nhau có thể nhìn thấy nhau.
Thang Yểu nghe thấy hết, nhưng cô lại làm như chuyện không liên quan đến mình, nhắm mắt làm ngơ cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh đang cố tìm chủ đề để nói chuyện, anh hỏi cô thời tiết ở Bắc Kinh thế nào.
Kiểu câu hỏi này có thể tùy tiện lên mạng tra dự báo thời tiết cũng có thể có được đáp án, nhưng Thang Yểu lại không hề qua quýt cho xong chuyện.
Cô nghiêm túc gõ một đoạn văn bản thật dài, nói rằng hôm nay ánh nắng rất đẹp, gió không lớn lắm, mặc áo lông vũ sẽ hơi nóng, ăn lẩu cũng nóng nữa.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Thang Yểu đặt điện thoại xuống rồi ăn vài miếng thịt dê, lại nói đùa hai ba câu với các bạn, lúc cô cúi đầu xuống lần nữa, tin nhắn của Văn Bách Linh gửi đến đã nằm trong điện thoại.
Lúc gặp Văn Bách Linh trong kỳ nghỉ đông, Thang Yểu đã cảm thấy rất sợ hãi.
Dù sao thì thân phận của anh cũng đặc thù, quê nhà lại là thành phố nhỏ, rất nhiều người quen thường xuyên gặp mặt, cô còn lo lắng khi ở cùng anh sẽ bị hàng xóm láng giềng bắt gặp.
Cái đêm Văn Bách Linh ở cùng cô trong bệnh viện, bà ngoại ý thức hỗn độn, căn bản không để ý tới sự hiện diện của anh.
Sau đó cũng không có ai hỏi về anh nữa, thật đúng với hy vọng của cô lúc đó.
Nhưng sau khi Văn Bách Linh rời đi, Thang Yểu lại cảm thấy hơi mất mát.
Bởi vì không ai có thể nói được rằng, đã từng có một người trèo đèo lội suối, không ngại vất vả chỉ để vỗ lưng an ủi cô.
Trong ba ngày đó, cô thường xuyên ra vào phòng khách sạn của anh.
Căn phòng kín mít, ngoài giường ra thì chỉ có phòng tắm, trong ngăn kéo đầu giường còn một vài món đồ tránh thai thu thêm phí, bày biện mập mờ ái muội.
Cho dù như vậy, Văn Bách Linh cũng chưa từng có hành động quá phận bao giờ.
Anh chỉ thu xếp ổn thỏa cho cô nằm trên giường, còn mình thì pha một tách trà rồi ngồi xuống sofa bên cạnh, liếc nhìn đồng hồ: “Mau ngủ một lát đi, tôi canh giờ giúp em, sẽ không để em đi thay ca muộn đâu.”
Ấn mở điện thoại, Văn Bách Linh lần lượt gửi tới hai tin nhắn.
[Hình như mùa xuân đến rồi.]
[Tôi rất muốn gặp em.]
Cả căn phòng tràn ngập hơi nước lẩu nóng hầm hập, Thang Yểu buông điện thoại xuống, dùng tay phe phẩy hai má, mặt cô đỏ rồi.
Tôn Tự ngồi ở phía chéo đối diện lại không biết nguyên do, cho rằng cô cảm thấy nóng, cậu ta hỏi Thang Yểu có phải mặc áo quá nhiều hay không.
Đến khi Văn Bách Linh về nước cũng là lúc cây ngọc lan chớm nở ra hoa.
Thời tiết hôm đó rất ấm áp, gió chiều cũng dịu nhẹ, anh dừng xe dưới lầu ký túc xá, mặc chiếc áo jacket da màu trắng, anh đứng bên cạnh xe, khẽ cười với Thang Yểu: “Đã lâu không gặp, cô giáo Thang.” Văn Bách Linh đưa cô đi ăn ở gần trung tâm thương mại quốc tế.
Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi tối, ô tô bị kẹt trên đường vành đai 3 phía Bắc, lộ trình bình thường chỉ mất nửa giờ đồng hồ lại kéo dài hơn một tiếng hai mươi phút mới tới nơi.
Trong lúc tắc đường, Văn Bách Linh nói với Thang Yểu rằng lần này anh trở về là để chuẩn bị tiếp nhận một vài dự án trong nước, trong thời gian ngắn sẽ không ra nước ngoài nữa.
Không biết tại sao Văn Bách Linh lại nói tin tức này cho cô, nhưng Thang Yểu thực sự rất vui, cô quay đầu mỉm cười với anh.
Anh duỗi tay tới, dịu dàng vuốt ve má Thang Yểu: “Gầy đi nhiều rồi.” Mấy ngày đó, Văn Bách Linh thường xuyên đưa Thang Yểu đi ăn với lý do giúp cô tăng cân, cũng vào buổi chiều thứ năm Thang Yểu kết thúc lớp học sớm, anh dẫn cô đi xem một bộ phim điện ảnh.
Bản thân Văn Bách Linh cũng bận rộn, nhưng anh vẫn sẵn sàng sắp xếp thời gian cho Thang Yểu nhiều hơn, anh cũng sẽ đưa cô về kịp trước giờ đóng cửa ký túc xá.
Chỉ duy nhất một lần ngủ lại bên ngoài là nửa tháng sau khi Văn Bách Linh về nước.
Hôm đó bọn họ dùng cơm ở nhà hàng Tây, ăn được nửa chừng thì Phí Dụ Chi gọi điện thoại tới hỏi địa chỉ của bọn họ, mặt dày mặt dạn muốn tới ăn chực.
Cúp điện thoại chưa tới hai mươi phút, anh chàng Phí đã xuất hiện trong nhà hàng, anh ấy vui đùa ngồi bên cạnh Văn Bách Linh, xưng hô cũng thay đổi theo, mở miệng ra là gọi một tiếng “anh Văn”, sau đó lại cầm lấy thực đơn lên, quen thuộc gọi thêm vài món.
Món bò bít tết vẫn chưa được mang lên, Phí Dụ Chi đã cầm lấy miếng bánh mì khai vị ăn ngốn nga ngốn nghiến, giống như vừa mới trốn khỏi trại tị nạn vậy.
Thang Yểu không thể nhìn được nữa, cô đưa nước tới giúp anh ấy, hỏi Phí Dụ Chi tại sao lại đói đến mức thành ra thế này.
Phí Dụ Chi rung đùi đắc ý: “Haizz, mấy lời nhàm chán thôi mà.”
Vì vậy Thang Yểu đã biết, đại khái là Phí Dụ Chi lại bởi vì em gái anh ấy nên mới trốn khỏi nhà.
Nói ra cũng hơi kỳ quái, thực ra cô quen biết bọn họ không tính là lâu, cẩn thận tính thử thì số lần gặp mặt cũng không nhiều.
Nhưng đối với những chuyện xảy ra xung quanh bọn họ, Thang Yểu lại không hề xa lạ gì.
Dường như những người giàu sang sung túc như bọn họ cũng trở nên trong suốt khi ở trước mặt cô, không có bí mật gì đặc biệt.
Đến cả Phí Dụ Chi cũng nhìn ra Thang Yểu gầy đi, hỏi cô làm thế nào mà hành hạ mình thành ra như vậy.
Anh ấy còn hù dọa cô, nói rằng ăn kiêng giảm béo không đáng học hỏi, làm không đúng còn dễ bị bệnh nữa, mấy năm trước có tin tức đưa tin một cô gái giảm cân mắc chứng kén ăn, sụt cân chỉ còn da bọc xương, còn chưa nằm viện điều trị đã bỏ mạng rồi.
Salad được mang lên, có lẽ Phí Dụ Chi đã đói lắm rồi, anh ấy ăn liền hai miếng rau lớn, lúc này còn không quên dạy bảo người khác: “Mấy cô gái bọn em đó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhưng đừng có lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn…”
Nếu tiếp tục để mấy lời nói nhảm này diễn ra thì hiểu lầm sẽ thực sự rất lớn đó.
Thang Yểu vội vàng giơ tay lên ngắt lời anh ấy: “Không phải em giảm cân, mà là bà cụ trong nhà bị bệnh, tình hình không tốt lắm…”
“Ồ, đúng đúng đúng, có chuyện như vậy thật. Vậy bây giờ bà cụ nhà em thế nào rồi?”
“Tình hình hiện tại không tệ, quá trình hồi phục sau phẫu thuật tốt hơn bọn em nghĩ khá nhiều.”
Nhắc tới chuyện này thì không thể không nhắc tới vị chuyên gia có y thuật cao siêu kia.
Thang Yểu nói ra mấy câu khen ngợi với Văn Bách Linh lúc trước, sau đó lại khen ngợi thêm lần nữa với Phí Dụ Chi: “Thật sự rất may mắn, những ca phẫu thuật do vị chuyên gia ấy tự tay thực hiện khi tới đó, tổng cộng cũng chỉ có mấy ca, trong đó có cả bà ngoại của em.”
Nói tới đây, cô nhạy cảm để ý thấy Phí Dụ Chi ném cho Văn Bách Linh một ánh mắt.
Giống như là một loại chế nhạo đầy thiện ý.
Trong lòng Thang Yểu rất kinh ngạc.
Nhưng cô còn chưa nghĩ ra cụ thể là cái gì thì nhân viên phục vụ đã đi tới bên cạnh bàn, bưng món bò bít tết Wellington của bọn họ lên.
Lớp vỏ bên ngoài vàng óng mềm tan, cuộn thịt bò và gan ngỗng, sốt kem nấm truffle đen thơm lừng hấp dẫn khiến người xem muốn thưởng thức ngay.
Mà Văn Bách Linh lại chia món ăn đó một cách không công bằng.
Tổng cộng có bốn miếng, hai miếng lớn ở giữa hiện đang nằm trên đĩa ăn của Thang Yểu.
Văn Bách Linh nói: “Ngày nào cũng học tập mệt như vậy, em ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng.”
Hai chị gái ở bàn bên cạnh đang quay video, có lẽ bọn họ cũng làm về video ngắn giống như nhóm Tôn Tự.
Bọn họ giới thiệu nhà hàng này và đánh giá: “Tầm nhìn rộng rãi, cảnh đêm cực kỳ đẹp.”
Thang Yểu cũng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm phồn hoa, bê tông cốt thép xây dựng nên thành phố mộng mơ.
Vô số người ấp ủ ước vọng tốt đẹp đổ về thành phố này, giống như dì út năm đó, xoa tay hằm hè, muốn phấn đấu chiếm được một vị trí.
Nhưng có bao nhiêu người thực sự được như ý nguyện đây?
Các cô ấy quay video tạo ra âm thanh không nhỏ, có hơi quấy rầy đến tâm trạng dùng bữa của Phí Dụ Chi khiến anh chàng Phí khá bất mãn, anh ấy hạ thấp giọng phàn nàn với Thang Yểu và Văn Bách Linh: “Chỉ là một cái quần lót lớn mà thôi, bên trong đều là những người mệnh khổ tăng ca làm thêm giờ, không biết có gì hay mà quay nữa.”
Thang Yểu cho rằng Phí Dụ Chi đang mắng một câu rất khó nghe, cô lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn Văn Bách Linh.
Hành động này bị Văn Bách Linh phát hiện, anh cười khẽ rồi giải thích cho Thang Yểu, là bởi vì hình dáng của tòa nhà đài truyền hình bên ngoài khi được ánh đèn thắp sáng, đôi khi bọn họ còn nói vui là “quần lót lớn”.
Bắt đầu bằng cái tên này, bọn họ nói cho Thang Yểu biết rất nhiều phương ngữ Bắc Kinh cổ mà cô chưa từng nghe tới.
Thế hệ trước gọi “con dơi” là “yến ma hổ nhi”, gọi “thằn lằn” là “hiết liễu hổ tử”.
Thang Yểu khó có thể tưởng tượng được những từ như vậy sẽ phát ra từ trong miệng Văn Bách Linh, cô nghe xong mà cười không ngừng.
Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Phí Dụ Chi vẫn chưa đủ vui, muốn lôi kéo hai người cùng nhau ra ngoài chơi.
Văn Bách Linh từ chối, anh nói là phải đưa Thang Yểu trở về trường học.
Phí Dụ Chi đảo mắt, tìm đúng mục tiêu tấn công: “Thang Yểu, em xem đi, hôm nay là thứ sáu đúng không, ngày mai em lại không đi học, vội vàng trở về trường làm gì chứ? Đi chơi cùng bọn anh đi.” Thang Yểu không chịu nổi Phí Dụ Chi lừa gạt, cô thành thật đồng ý: “Được rồi, được rồi.”
Phí Dụ Chi không cho cô cơ hội đổi ý, anh ấy cầm chìa khóa xe, xoay người chạy ra ngoài: “Vậy là đồng ý rồi nhé, xe của anh đi trước dẫn đường.”
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Văn Bách Linh hỏi Thang Yểu: “Em có biết đến chỗ nào không mà lại dám thuận miệng đồng ý?”
Đôi mắt xinh đẹp của Thang Yểu nhìn về phía anh, cô nói: “Nhưng mà Văn Bách Linh, không phải có anh ở đây sao?”
“Là một câu lạc bộ tư nhân, đường đi khá xa, đến đó cũng đã mười giờ rồi.”
Thang Yểu đi theo Văn Bách Linh ra khỏi cửa xoay tròn của nhà hàng, gió đêm mát lạnh, anh nói: “Nếu đi thì nói với bạn cùng phòng một tiếng, tối nay em không về ký túc xá nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...