Đầm lầy ngày xuân

Đối mặt với lời từ chối của Thang Yểu, Văn Bách Linh cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
 
Đằng sau Thang Yểu vẫn còn các bạn cùng lớp và bạn cùng phòng đang đợi cô, những ánh mắt tò mò liếc nhìn họ.
 
Đây không phải nơi để nói chuyện, không tiện nói nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Văn Bách Linh khẽ gật đầu: "Vậy thì đáng tiếc quá."
 
Hai bên đường dưới khu ký túc xá trồng hoa mộc lan, lá mới chưa nhú mà nụ đã quấn trong lớp lông mềm mại đứng dựng trên cành.
 
Hai người đứng mặt đối mặt trong vài giây, Thang Yểu buộc mình phải nói: "Vậy... tôi đi trước."
 
“Ừm, đi đi. "Văn Bách Linh nói.
 
Thang Yểu xoay người rời đi, gió lạnh thổi qua, cô nghe thấy tiếng ho của Văn Bách Linh sau lưng, trong lòng có chút thương xót.
 
Quán ăn do lớp phó học tập đặt trước là quán ăn bình dân ở góc phố, trước đó họ đã từng đến đó để họp lớp. Những món xào, thịt hầm ở đó đều ngon, nhiều món, giá cả cũng rất phù hợp với những sinh viên như họ.
 
Đường đi không xa, một bạn cùng lớp cười hỏi Thang Yểu: "Lớp trưởng, anh chàng vừa rồi là ai? Anh ta rất đẹp trai." Thang Yểu vốn muốn nói anh là bạn, nhưng lại không biết bản thân mang tâm lý gì, lại mở miệng nói như thể trút giận  cắt đứt quan hệ: "Chỉ là hàng xóm của nhà dì út tôi thôi".
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bữa tiệc của họp lớp hôm đó, Thang Yểu luôn có chút bất an.
 
Trong lớp có quá nhiều người không đủ ngồi vào một chiếc bàn tròn nên lớp phó học tập đã tìm một phòng riêng rộng rãi.
 
Trong phòng riêng có hai cái bàn, các học sinh đang cười nói đùa giỡn, có người cùng nhau phàn nàn:
 
“Tại sao mỗi học kỳ ngày càng nhiều tiết học nhỉ?”, “lịch học kín luôn rồi”, “Trường Sư phạm có 8 giờ sáng sớm nhưng chúng tôi phải có 6 giờ sáng sớm”, “ Học viện giáo dục đều là tiết học 8 giờ, chỉ có chúng ta phải 6 giờ”, “ Học sinh chuyên Anh thật sự không thể chịu tổn thương dù chỉ một chút”...
 
Các món ăn được người phục vụ mang lên từng món một, không đủ chỗ chứa nên dần dần xếp chồng lên nhau, dĩa của Địa Tam Tiên được đặt lên trên dĩa bắp xào, mỗi người lấy đi một chiếc cánh gà hầm coca rồi dứt khoát cho dọn dĩa.
 
Thang Yểu cùng với các cán bộ trong lớp dẫn đầu các học sinh nâng cốc chúc mừng: “Chúc mọi người một học kỳ mới suôn sẻ và vui vẻ.”
 
Giữa giờ ăn, những trò chơi tập thể do một số cán bộ lớp cũng bắt đầu vào cuộc.
 
Đều là những trò chơi trên bàn kiểu cũ như “Phải vượt qua mỗi 7” và “Bắt một bài hát”, tuy nhiên xét về chuyên môn thì nội dung đã được đổi sang tiếng Anh, tăng độ khó cuộc chơi.

 
Thang Yểu vốn đang phân tâm, liên tiếp vấp ngã hai lần ở "ba mươi bảy" và "mười bảy", ở cuộc chơi tiếp theo, lại gặp phải vấn đề khó khăn nhất là 27 và 28 liên tiếp.
 
Một là số chứa 7 và số còn lại là số chia hết cho 7. Khi cô nhận ra mình không thể phát ra âm thanh thì đã quá muộn để dùng đũa gõ lên bàn và cô vô thức thốt lên "hai mươi-tám".
 
"Hai mươi tám nên đáng bị trừng phạt."
 
Một số học sinh hét lên: "Nào, nào, cho Thang Yểu một cốc coca đầy!"
 
Lớp chỉ có mấy nam sinh, khi ra ngoài họp lớp cũng không bao giờ uống rượu, thua một trận hình phạt là uống Coca.
 
Có quy định uống Coca là phải uống hết một ly.
 
Nếu không thì sao có thể gọi là trừng phạt, đồ uống có ga rất chướng bụng, uống nhiều sẽ rất khó chịu.
 
Thang Yểu nhân duyên rất tốt, vừa nhận lấy cốc, lớp phó đã bước tới giúp đỡ: “Lớp trưởng đã uống liên tục mấy cốc rồi, nếu uống nhiều hơn sẽ không ngủ được. Ly này tôi sẽ uống thay cho lớp trưởng.” “Uống thay thì không được, uống thay phải uống hai ly đó.”
 
Lớp phó ngửa mặt lên hét lớn: “Đám súc vật các cậu…”
 
Chơi đùa như thế, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn chín giờ rưỡi.
 
Trong đám bạn có một bạn nữ nhìn đồng hồ trên điện thoại, thốt lên nhắc nhở mọi người: “Các bạn à, đã đến giờ chúng ta phải về rồi, nếu quá muộn thì chúng ta sẽ không thể vào ký túc xá được!” “Thôi đi, sáng mai vẫn còn tiết học sáu giờ nữa."
 
Nhóm người giải tán, chỉ còn lại Thang Yểu và bạn cùng phòng ở lại thanh toán hóa đơn.
 
Sau khi uống quá nhiều Coca, Thang Yểu cảm thấy mình có đủ sinh lực để đến phòng tập thể dục để tham gia một lớp bóng chuyền tự chọn khác, trên đường cùng Lữ Thiên và Trần Di Kỳ nắm tay chạy cũng không cảm thấy mệt mỏi.
 
Vừa đi xuống lầu về ký túc xá, cô chợt như say rượu có ga và mơ màng.
 
Chiếc xe màu trắng của Văn Bách Linh vẫn đậu ở tầng dưới.
 
Phía chân trời có nửa vầng trăng, bóng cây mộc lan đổ xuống trên xe, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhàn nhạt, hình như chủ nhân của chiếc xe vẫn còn ở đó.
 
Lữ Thiên đưa Trần Di Kỳ về tắm rửa trước, Thang Yểu một mình đến gần xe, nghiêng người nhìn về phía ghế lái.
 
Bên trong không có ai, trong lòng cô có chút hụt hẫng.

 
Đó chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
 
Thang Yểu còn chưa kịp cười nhạo chính mình, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng ho, rất nhẹ, nhưng lại khiến cô chợt nhìn về phía sau xe… Văn Bách Linh khoanh tay, tựa đầu vào ghế da ở ghế sau.
 
Phần lớn khuôn mặt của anh ẩn trong bóng tối, đôi mắt nhắm nghiền, như thể anh đã ngủ quên.
 
Đêm đầu xuân rất lạnh, ngay cả Thang Yểu cũng phải quấn chặt áo khoác len trên đường về.
 
Văn Bách Linh rõ ràng đang bị bệnh, bữa tối gặp mặt hôm đó, anh vẫn luôn ho.
 
Đã ốm rồi, ngồi trên xe như thế này không sợ bản thân bị lạnh cóng và khiến tình trạng bệnh trở nên tồi tệ hơn ư.
 
Thang Yểu thử kéo tay nắm cửa xe, nó không khóa nên cô đã dễ dàng mở ra.
 
Mở cửa xe, hơi ấm ồ vào mặt.
 
Có vẻ như cô đã suy nghĩ quá nhiều.
 
Quý công tử này chắc chắn phải biết tự lo cho mình, dù sao có tiền cũng không sợ tốn xăng, điều hòa và máy sưởi trong xe chắc là luôn bật.
 
Văn Bách Linh cảm nhận được động tĩnh, mở mắt ra.
 
Anh cố gắng liếc nhìn Thang Yểu một cái, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại hỏi cô: “Mấy giờ rồi?”
 
Giọng anh khàn khàn.
 
“Đã gần mười giờ rồi.”
 
Thang Yểu vẫn không nhịn được, nghiêng người tới: "Văn Bách Linh, anh không phải ngồi máy bay sao..." 
 
“Hãy vào rồi nói chuyện.”
 
Văn Bách Linh nghiêng đầu lại ho khan: "Đóng cửa xe lại, có chút lạnh."

 
Giọng nói của Văn Bách Linh vốn đã trầm, nhưng khi anh phát bệnh, lại càng trầm hơn.
 
Giáo viên của các khóa học chuyên ngành đề xuất rất nhiều danh sách về những sách gốc tiếng Anh, thỉnh thoảng có những khóa học mà học sinh lên sân khấu đọc một đoạn trích nào đó, Thang Yểu đột nhiên cảm thấy nếu Văn Bách Linh đọc thì sẽ rất rung động lòng người.
 
Vốn dĩ cô đã hạ quyết tâm tránh xa anh, nhưng nhìn Văn Bách Linh mệt mỏi tựa người vào trong xe, Thang Yểu lại cảm thấy mềm lòng, do dự nửa giây, làm theo lời của anh lên xe rồi đóng cửa lại. 
 
Trong không gian hẹp kín chỉ có hai người, ngay cả tiếng ma sát của quần áo khi cô điều chỉnh tư thế ngồi cũng đặc biệt rõ ràng, điều này khiến cô cảm thấy căng thẳng, chỉ có thể hỏi một câu: “Sao anh vẫn chưa rời đi? ?" 
 
“Lát mới mới đi."
 
Văn Bách Linh nói rằng anh bị chóng mặt và vốn định nghỉ ngơi trước khi lái xe đến sân bay, nhưng anh đã ngủ quên trong xe và vừa tỉnh dậy.
 
Thang Yểu đã kiểm tra thời gian bay ra nước ngoài trên Internet trước đây, vì tò mò hoặc vì một số cảm xúc khác.
 
Cô biết anh sẽ bay đến nước nào, sau khi kiểm tra, cô phát hiện chuyến bay thẳng mất hơn mười giờ, chuyến bay nối tiếp còn mất nhiều thời gian hơn, hơn hai mươi giờ.
 
Lâu như vậy, Văn Bách Linh vẫn đang bệnh, sẽ không có vấn đề gì chứ?
 
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Văn Bách Linh mở mắt, ngồi thẳng dậy, mở nắp nước suối uống vài ngụm, sau đó hắng giọng: "Cảm lạnh thông thường, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần hạ sốt thôi." Anh ấy nói rồi kéo tay Thang Yểu và nói: "Hình như đã hạ sốt rồi, hãy sờ thử xem."
 
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Văn Bách Linh xuyên qua ống tay áo len, đầu ngón tay cô càng nóng hơn khi chạm vào trán anh.
 
Trông không giống đã hạ sốt.
 
Tuy nhiên, Văn Bách Linh thực sự cảm thấy bản thân như một người sắt và hỏi cô có còn sốt nữa không.
 
"Vẫn còn rất nóng..."
 
Thang Yểu rút tay lại, lo lắng hỏi: “Anh đã uống thuốc chưa?”
 
"Chưa."
 
Thang Yểu rất coi trọng bệnh tật, dù bệnh tật lớn hay nhỏ, chỉ cần cảm thấy không khỏe, cô không bao giờ lơ là.
 
Với người khác thì có vẻ hơi yếu đuối nhưng cô đã từng gặp ác mộng.
 
Khi cô còn rất nhỏ, có lần bố cô luôn nói rằng ông rất mệt mỏi khi đi làm về và không thèm ăn.
 
Đó là chuyện đã hơn mười năm trước, quan niệm về mọi mặt đều tương đối lạc hậu, điều kiện gia đình cô không tốt, luôn cảm thấy việc đến bệnh viện rất tốn kém, làm các loại kiểm tra cơ thể sẽ tốn rất nhiều tiền. 
 
Ngoài ra cũng không có triệu chứng gì cụ thể nên nghĩ chỉ là mệt mỏi vì vậy không đi khám.

 
Sau này mới phát hiện ra bệnh thận mãn tính đã phát triển thành bệnh nhiễm trùng đường tiểu, phải đến bệnh viện chạy thận ba ngày một lần nhưng vẫn không khỏi.
 
Sau này có nhiều biến chứng, vào năm thứ ba bị bệnh, cha đã rời bỏ Thang Yểu và mẹ cô.
 
"Văn Bách Linh, gần đây có một hiệu thuốc, cũng rất gần, tôi đi mua một ít thuốc hạ sốt mang về cho anh."
 
Văn Bách Linh sợ cô bị cảm, vì thế cau mày nói: "Không cần..."
 
Nhưng Thang Yểu đột nhiên rất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, như đang khiển trách: "Anh phải uống thuốc. Tôi sẽ quay lại ngay, anh đợi một lát."
 
Nói xong cô xuống xe, đóng cửa lại rồi chạy về phía hiệu thuốc.
 
Cô chạy nhanh đến mức không cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, nên cũng không nhận được cuộc gọi giục giã từ bạn cùng phòng trước giờ vào ký túc xá.
 
Quãng đường khứ hồi quả thực không xa, mười mấy phút sau, Thang Yểu đã trở lại với một chiếc túi nhựa in phông chữ màu xanh lá cây, chui vào xe của Văn Bách Linh, lục tìm đồ bên trong túi nhựa dưới ánh đèn mờ.
 
Bên ngoài chắc hẳn rất lạnh, toàn thân Thang Yểu bao phủ trong không khí lạnh lẽo.
 
Có lẽ cô ấy đã chạy, mái tóc hơi xoã, một lọn buông xuống, đung đưa nhẹ nhàng trong không khí ấm áp của máy điều hòa.
 
Trong xe vang lên tiếng mở giấy sổ tay hướng dẫn, sau đó là tiếng ép các tấm giấy nhôm.
 
Thang Yểu nhìn vào dòng chữ giải thích, cố gắng phân biệt phông chữ quá nhỏ và dày đặc.
 
Cô rất dịu dàng và lo lắng, giải thích cho Văn Bách Linh loại thuốc nào hạ sốt anh nên uống một viên, loại thuốc nào trị ho đau họng nên ngặm.
 
Nói xong, Thang Yểu đột nhiên nghĩ đến điều gì, dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Những thứ này phải uống sau bữa ăn, anh đã ăn gì chưa?" Lần này bệnh cảm ập đến dữ dội khiến Văn Bách Linh thực sự không có tinh thần sức lực. 
 
Nhưng nghe Thang Yểu quan tâm, anh vẫn mỉm cười: “Tôi không thể hẹn được với người mình muốn hẹn, không muốn ăn lắm.” Thang Yểu cau mày nhìn anh, như thể cô không đồng ý cách làm của anh.
 
Nghe vậy Văn Bách Linh giơ tay kéo Thang Yểu.
 
Anh không kéo cổ tay giấu trong tay áo len của cô mà véo ngón trỏ của cô.
 
“Vẫn còn giận sao?”
 
Văn Bách Linh dùng ngón tay ấm áp xoa xoa đầu ngón tay của Thang Yểu.
 
Đây là lần đầu tiên trong đời anh hạ thấp thái độ dỗ dành người khác, anh không quen mà ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Phí Du Chi ngày đó đã nói gì khiến em không vui sao? Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi, hoặc là để cậu ấy trực tiếp đến xin lỗi em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận