Sau Tết Nguyên đán, nhiệt độ không khí dần tăng trở lại.
Qua rằm tháng giêng âm lịch, kỳ nghỉ đông của Thang Yểu cũng sắp kết thúc, cho dù có lưu luyến không nỡ thì cô cũng không thể không thu dọn hành lý, ngồi xe lửa trở về trường học.
Lúc đến Bắc Kinh đã là ba giờ chiều ngày hôm sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuyên qua cánh cửa sổ, từng dãy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau dưới lớp sương mù mờ ảo lần lượt lùi về sau, xe lửa giảm tốc độ, từ từ tiến vào sân ga.
Tiếng nhắc nhở trong loa phát thanh vang lên.
“Các hành khách thân mến, chuyến tàu sắp đến trạm cuối, nhà ga Đế Đô, xin vui lòng thu dọn hành lý mang theo và chuẩn bị xuống xe…”
Hành lý của Thang Yểu đã thu dọn ổn thỏa, cô rút cục sạc dự phòng rồi bấm số điện thoại của mẹ để báo bình an.
Mẹ của Thang Yểu là kiểu phụ huynh cực kỳ thích lo lắng, trong điện thoại còn lặp lại hàng trăm lần mấy lời dặn dò khi Thang Yểu rời nhà: “Ăn cơm ba bữa đúng giờ”, “Dùng nước ấm đánh răng rửa mặt”, “Chung sống hòa thuận với các bạn cùng phòng”, “Học hành chăm chỉ”…
Thang Yểu biết là mẹ cô quan tâm đến mình.
Mặc dù đã nghe những lời tương tự quá nhiều lần, nhưng trong môi trường ồn ào huyên náo, cô vẫn cố sức áp điện thoại lên tai, cẩn thận lắng nghe những lời lẩm bẩm đó của mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoang mũi âm ỷ chua xót.
Trước khi cúp điện thoại, mẹ Thang Yểu lại tâm sự trùng trùng dặn dò cô bớt chút thời gian trước khi khai giảng đi thăm dì út.
“Hôm nay con đi ạ, con đã hẹn với dì út rồi, đợi lát nữa xuống xe lửa con sẽ đến nhà dì, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Trong điện thoại im lặng vài giây.
Thực ra Thang Yểu cũng biết mẹ cô muốn nói lại thôi, cô an ủi lên tiếng: “Mẹ, trở về con sẽ vui vẻ tâm sự với dì út, bọn họ đã lâu không gặp dì ấy thì có thể biết cái gì chứ, nhiều lời bọn họ nói chỉ là đoán mò không có căn cứ mà thôi, mẹ cũng đừng lo lắng quá.”
“Ôi…”
Mẹ Thang Yểu dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy con ra khỏi nhà ga thì chú ý an toàn, cất điện thoại cho kỹ, những nơi đông người dễ có kẻ trộm lắm.”
Dì út của Thang Yểu đã sống ở Bắc Kinh đã nhiều năm, đã có bạn trai, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ.
Lần đầu nghe nói đến đoạn tình cảm này của dì út là vài năm trước, khi Thang Yểu vừa lên lớp 10.
Cô đeo cặp sách từ trường học về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy mẹ cầm điện thoại bàn nói chuyện với dì út.
“… Lúc nào có cơ hội thì dẫn người trở về để chị xem thử, chị giúp em kiểm tra.”
Thang Yểu vểnh lỗ tai nghe xong, kích động đến mức dép lê cũng không mang vào.
Cô chạy vọt vào trong phòng, bấm nút loa ngoài trên điện thoại: “Dì út dì út, dì có bạn trai rồi sao?”
“Đúng vậy, một mình một người chán lắm. Cháu học tập cho tốt, đến lúc đó thi đậu đại học ở đây rồi ở với dì út.”
“Vậy đợi khi cháu thi đậu đại học ở Bắc Kinh thì phải để ‘dượng út’ mời khách ăn cơm đó!”
Thang Yểu nói xong câu này liền bị đánh vào đầu, mẹ cô cầm cuốn tạp chí trên tay bảo cô đừng nói lung tung.
Mẹ cô còn nói: “Người kia với dì út của con vừa mới bắt đầu qua lại thôi, gọi ‘dượng út’ cái gì hả?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười và lời hứa của dì út: “Vậy thì Yểu Yểu của chúng ta phải cố gắng lên, đến lúc đó để anh ấy mời cháu ăn vịt quay, uống nước lê.”
Khi đó, cả Thang Yểu và mẹ đều cho rằng, trong nhà sẽ sớm có thêm một người thân.
Và cũng cho rằng, bọn họ sẽ nhanh chóng gặp mặt bạn trai của dì út.
Chớp mắt đã ba, bốn năm trôi qua, người bạn trai kia của dì út vẫn chậm chạp chưa lộ mặt.
Chuyện hôn nhân càng không có ai đề cập tới.
Quê nhà là một thành phố nhỏ tuyến 5 của phương Bắc, kém phát triển.
Một số họ hàng vốn có tư tưởng lạc hậu cho rằng dì út đã hơn ba mươi tuổi mà chưa kết hôn là không đúng.
Hơn nữa bạn trai của dì út cũng chưa từng xuất hiện, thần thần bí bí, vì vậy chủ đề liên quan đến dì út cũng dần dần trở nên thú vị, khiến đám họ hàng âm thầm nghi ngờ.
Tết Nguyên đán năm nay, dì út nói công việc bận rộn, còn phải tốn thời gian chuyển nhà cho nên không về quê được.
Nghỉ đông về nhà, đám họ hàng trong tối ngoài sáng thăm dò Thang Yểu: “Dì út của cháu ở Bắc Kinh thế nào rồi?”, “Mối quan hệ với bạn trai có tốt không?”, “Cháu đã gặp người bạn trai đó chưa? Rốt cuộc là người như thế nào?”
Đám họ hàng còn lôi kéo mẹ của Thang Yểu nói:
“Đến nay đã mấy năm rồi, sao bạn trai của Giai Anh vẫn không có tin tức gì thế?”
“Chẳng phải trước đó đã nói là ở cùng nhau rồi hay sao? Nhà trai không định tới cầu hôn hả?”
“Đám người có tiền kia ấy mà, cẩn thận lắm đấy, đừng để bị lừa.”
Người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ nơi tỉnh lẻ, thường mặc hàng hiệu khắp người, bạn trai lại không hề nhắc đến chuyện kết hôn.
Chỉ riêng mấy điều này đã mang lại cho đám họ hàng quá nhiều không gian tưởng tượng xa vời.
Vốn dĩ Thang Yểu và mẹ cô không nghĩ đến những phương diện này, nhưng nghe thấy càng nhiều thì khó tránh khỏi sẽ lo lắng. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Vừa rồi mẹ Thang Yểu im lặng, băn khoăn trăm bề cũng là vì những chuyện này.
Xe lửa đến ga thì mở cửa, Thang Yểu xếp hàng chậm rãi bước ra ngoài.
Trong điện thoại của cô có địa chỉ nhà mới mà dì út gửi tới.
Cách trạm xe lửa không xa lắm, bắt tuyến số 2, ngồi tàu điện ngầm rồi đi bộ hơn mười phút là tới.
Thang Yểu mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, khoác cặp sách lớn và kéo chiếc vali nặng nề, cô gần như loạng choạng chen chúc với đám đông bước vào tàu điện ngầm.
Càng gần đến nhà dì út, lòng cô càng hỗn loạn.
Kết hôn hay không là quyền tự do của dì út, Thang Yểu cũng không muốn lấy danh nghĩa “quan tâm” và “yêu thương” để can thiệp chuyện riêng của dì út.
Nhưng cô rất sợ hãi, sợ rằng trong ngàn vạn tin đồn vớ vẩn kia lại có một phần khả năng là sự thật.
Cô sợ dì út bị tổn thương.
Dù sao thì mùa hè năm ngoái cô đến Bắc Kinh học tập, suốt cả một học kỳ luôn gặp mặt dì út, nhưng cũng chưa từng thấy bạn trai của dì.
Cho dù cô có nhắc đến người đàn ông thần bí kia trước mặt dì út, nhắc nhiều đến mức đã quen gọi ông ta là “dượng út”.
Dì út luôn nói “dượng út” rất bận.
Nhưng chú bên nhà hàng xóm phải chăm sóc vườn ươm và nuôi ngựa, mùa hè luôn mệt đến mức vừa đen vừa gầy, khi họ hàng nhà vợ tới, chú ấy cũng sẽ nhễ nhại mồ hôi chạy từ trại nuôi ngựa về nhà.
Dù đang vội vội vàng vàng nhưng chú ấy vẫn mang theo không ít thức ăn, thăm hỏi họ hàng nhà vợ và bày tỏ tấm lòng của mình.
Thậm chí chú ấy còn biểu hiện đến mức khá căng thẳng.
Thang Yểu cho rằng, chú hàng xóm biểu hiện như vậy là vì chú ấy quan tâm đến vợ và tôn trọng người nhà vợ.
Tàu điện ngầm đến trạm “Đông Tứ Thập Điều”, khẽ rung lên rồi dừng lại.
Lúc này đang là giờ cao điểm cuối kỳ nghỉ đông, không còn chỗ ngồi, Thang Yểu đứng bên cạnh cửa, cố gắng nép người và vali vào trong để nhường đường cho hành khách muốn xuống xe.
Trong đầu cô vẫn đang hậm hực bất bình suy nghĩ:
Người đàn ông đó, có phải thực sự không đủ quan tâm đến dì út hay không?
Lại qua mấy trạm nữa, sau khi xuống tàu điện ngầm, Thang Yểu đi theo định vị trên điện thoại di động đến nhà mới của dì út.
Đứng bên ngoài khu chung cư, cô ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là diện mạo của tòa nhà trong khu chung cư bình thường nên có, tòa nhà có hình dáng độc đáo, thời thượng, trông rất khí thế.
Ngay cả một cô gái trong tháp ngà hoàn toàn không biết gì về bất động sản như Thang Yểu cũng có thể nhìn hiểu được, ngôi nhà trước mắt chính là khu chung cư cao cấp cực kỳ sang trọng và đắt tiền.
Khu nội thành Bắc Kinh tấc đất tấc vàng.
Cô không ngờ dì út nói chuyển nhà là chuyển đến nơi thế này.
Nỗi bất an trong lòng dần dần lan rộng.
Đặc biệt là khi Thang Yểu trao đổi với nhân viên bảo vệ ở cửa, nói rằng cô muốn đến “tòa nhà 16, tầng 5”, trong lúc vô tình ngước mắt lên, cô thoáng thấy nhân viên bảo vệ nhìn cô với ánh mắt quan sát không rõ ý tứ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Không thể nói được cái loại quan sát này có ý gì, nhưng nó khiến người ta vô cùng không thoải mái.
Là bởi vì cô trông như sinh viên xuất thân từ gia đình bình thường, không giống với người có thể sống ở trong này?
Hay là vì còn có nguyên nhân khác?
Thang Yểu nhạy cảm nhận ra, trong ánh mắt quan sát của nhân viên bảo vệ kia còn giấu một chút khinh thường mà cô không thể hiểu được.
Sau khi kiểm tra đối chiếu với tin nhắn của chủ nhà để lại, nhân viên bảo vệ gọi điện thoại hỏi dì út, lúc này mới để Thang Yểu đi vào.
Trong khu chung cư, người đi bộ và người đi xe được tách nhau ra. Ai lái xe sẽ đi vào tầng hầm, còn Thang Yểu thì kéo vali vào làn đường dành cho người đi bộ.
Hồ nước nhân tạo gợn sóng lăn tăn;
Hàng cây được cắt tỉa ngay ngắn còn chưa đâm chồi nảy nở;
Chim bông lau tai trắng đậu trên cành cây, thỉnh thoảng lại hót líu lo vài tiếng.
Tòa nhà 16 là tòa nhà hình chữ L, cửa thang máy được sơn màu vàng hồng mờ.
Thang Yểu đứng chờ trước cửa thang máy, thất thần, lại khó nén khỏi hoảng loạn.
Cô biết mình đang hoảng sợ vì điều gì.
Mơ hồ nhớ lại lần gặp mặt cuối cùng với dì út trước khi về nhà đón tết:
Khi đó dì út nhận được hóa đơn do trợ lý gửi tới và hạch toán cẩn thận bằng máy tính, bà ấy nói giá thị trường của studio ở mức trung bình, tính cả tiền thuê và chi phí nhân sự thì năm nay cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Cất giấu những chuyện này vào lòng, khi bước vào thang máy, Thang Yểu nhận ra sự hiện diện của một người khác, nhưng cô cũng không chú ý tới.
Cô thậm chí còn không liếc mắt qua một chút, chỉ buồn rầu ảm đạm ấn số tầng mình muốn đi, sau đó lại đứng giữa cửa thang máy, tiếp tục thất thần.
Làm sao bây giờ?
Có phải dì út sẽ giống như đám họ hàng đó nói hay không, rằng dì út gặp phải người đàn ông thích đùa giỡn tình cảm?
Thang máy đến tầng của người kia, “Ding dong” một tiếng, ngay khi Thang Yểu hoàn hồn lại, người phía sau cũng mở miệng.
Anh nói: “Xin lỗi, cho qua.”
Giọng nói trầm thấp.
Một người một vali chiếm hết lối đi duy nhất để người ta đi qua.
Thang Yểu nói xin lỗi rồi đẩy chiếc vali lớn của mình ra để nhường chỗ.
Người đàn ông đi ngang qua cô, cô mới phát hiện ra anh thật sự rất cao.
Bản thân cô đã cao một mét bảy rồi, nhưng bóng dáng trước mặt này, cảm giác còn cao hơn lớp trưởng dẫn đội chạy bộ buổi sáng một chút, gần một mét chín sao?
Người đàn ông mặc chiếc áo len mohair rộng rãi, màu sắc là màu xanh lục rất đặc biệt, dịu nhẹ, không chói mắt.
Trên cánh tay cầm điện thoại di động vắt một chiếc áo khoác. Da anh rất trắng, giống như chàng công tử sống trong nhung lụa, rất xứng với sự trang trí đắt đỏ trước mặt. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Khi anh lấy thứ gì đó từ trong túi quần đã đánh rơi tấm thẻ, nó rơi xuống tấm thảm trên hành lang, im hơi lặng tiếng.
Trong đầu Thang Yểu lo lắng cho dì út, trong lòng cũng cuốn vào một mớ hỗn độn, cô nhắc nhở anh theo bản năng: “Anh làm rơi đồ rồi.” Vì thế trước khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô thấy người đàn ông xoay người.
Anh nhặt tấm thẻ lên, không hề mỉm cười nhưng vẫn lịch sự nói với cô một tiếng “Cảm ơn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...