Trần Mục Phong đã khởi hành đi phương Bắc, Nhạc Kiến Thần cũng tiện
đường trở về Giang Nin. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ đương nhiên không
có nhiều thời gian nhàn rỗi theo Bảo Nhi chơi. Khí trời càng ngày càng
oi bức, Nhan Bảo Nhi mỗi ngày đều than nóng, xem bộ dạng cũng ủ rũ, tuy
Trần phu nhân ngày ngày phân phó người đặt một tảng băng lớn trong phòng của Bảo Nhi, còn đổi đủ loại đồ uống phong phú ướp lạnh cho nàng, thế
nhưng Bảo Nhi trông vẫn hết sức ỉu xìu.
Bảo Nhi hằng ngày ngoại trừ thỉnh an Trần lão phu nhân ra, việc
thường làm nhất đó là nằm trên tháp mơ màng thiếp ngủ. Sức ăn rõ ràng
giảm đi rất nhiều, Trần phu nhân ngày nào cũng lo lắng.
“Bảo Nhi à, ăn nhiều một chút đi con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy xọp rồi.” Trần phu nhân đau lòng.
“Ăn không vô. Cô cô, qua mùa hè là tốt rồi, tại trời nóng quá.” Bảo
Nhi miễn cưỡng ra vẻ tinh thần thoải mái an ủi Trần phu nhân.
“Ai, nhị ca với tiểu ca con bận quá cũng không thời gian cùng con chơi nên không có hứng thú đúng không?” Trần phu nhân hỏi.
“Không quan hệ, cô cô, trời nóng như thế này con cũng chẳng thiết
chơi đùa. Ở nhà còn mát mẻ hơn được một chút.” Bảo Nhi nói, nỗ lực ăn
hết cơm trong chén.
“Qua hai tháng nữa tới đầu tháng tám sẽ khá hơn.” Trần phu nhân vận
dụng phương pháp “trông mơ giải khát” (*) tự an ủi. Bảo Nhi gật đầu.
(*”Vọng mai chỉ khát”: Ý chỉ việc tự ảo tưởng để an ủi mình, lấy từ
tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền
bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn)
Một ngày nọ sau giờ ngọ, Bảo Nhi thực sự ngủ không được liền xuất môn dự định đến rừng cây nhỏ kia đi dạo, ngang qua đường bờ ao nhỏ thì, Bảo Nhi chạy đến hồ nước bên cạnh nghịch nước, xung quanh không có ai, chỉ
có tiếng ve râm ran khiến người tâm phiền ý loạn, Bảo Nhi suy nghĩ một
chút bèn cởi giầy, xắn cao ống quần với tay áo ngồi vào cạnh hồ tát nước chơi. Nhìn mấy chú cá vàng tung tăng trong nước bị nàng hù doạ, bỗng
nhiên nổi lên ý đồ nghịch ngợm, giẫm lên hòn đá cạnh hồ nước khom lưng
chuẩn bị bắt cá.
Mắt thấy một con hồng kim ngư ú nụ ngay trước mặt, Bảo Nhi mở to hai
mắt chậm rãi tiếp cận nó, vừa vươn tay sắp chạm tới mặt nước, trong nước tựa hồ có con gì lành lạnh từ chân nàng bò lên bụng. Bảo Nhi cúi đầu
nhìn lại, sau đó “A ~~~~” một tiếng, là một con rắn nhỏ màu xanh lá mạ,
nó đang quấn trên đùi Bảo Nhi. Bảo Nhi hết sức khẩn trương, hơn nữa hòn
đá lại khá trơn, Bảo Nhi trượt một phát đặt mông ngồi bệt trong nước,
tuy mực nước không sâu, thế nhưng Bảo Nhi toàn thân vẫn ướt đẫm. Con rắn nọ dường như cảm thấy trò đùa dai của mình thành công liền đắc ý bò đi
mất.
Tuy khí trời nóng bức nhưng Bảo Nhi lại rùng mình một cái, đi tới bên bờ hồ mang giầy, Bảo Nhi định bụng chờ quần áo khô mới trở lại, thế
nhưng càng không ngừng run rẩy, trong người phát rét từng trận, suy nghĩ một chút liền đứng lên chạy trở về. Vừa mới rảo bước tiến vào cửa
phòng, liền thấy Trần phu nhân vẻ mặt sốt ruột ở trong phòng chờ. Nhìn
thấy Bảo Nhi cả người ẩm ướt, Trần phu nhân lập tức xông tới, “Làm sao
vậy Bảo Nhi? Ướt như vầy là thế nào vậy?”
“Ngã xuống nước, cô cô.” Bảo Nhi trả lời. “Cô cô, con lạnh quá à.”
“Lạnh hả? Mau mau mau, người đâu, mang cho tiểu thư bộ quần áo lại đây.” Trần phu nhân ra lệnh, nắm tay Bảo Nhi đi vào trong.
Thay y phục xong, sắc mặt Bảo Nhi có chút tái, người run lập cập.
“Bảo Nhi à, còn lạnh không?” Trần phu nhân sờ sờ cái trán của nàng.
“Dạ, lạnh ạ!” Thanh âm Bảo Nhi tựa hồ cũng run rẩy theo. Nàng trèo lên giường chui vào trong chăn.
“Nhanh đi thỉnh đại phu.” Trần phu nhân ra lệnh cho nha hoàn, mình
thì ngồi xuống đầu giường nhìn Bảo Nhi môi trở nên trắng bệch mà lo
lắng, “Bảo Nhi à, đừng sợ, một hồi đại phu tới xem qua sẽ không có
chuyện gì, ngoan, không sợ.”
“Vâng.” Bảo Nhi đáp, gắt gao ôm lấy chăn.
Chờ đại phu tới, cẩn thận chẩn mạch xong liền phán là chứng “Chú hạ”
(*), gân mạch hư không, kinh mᣨ gặp trở ngại, huyết khí vận hành không
thông nên kinh mạch mất đi nguồn nuôi dưỡng, đại phu còn nói do không
quen với nơi khí hậu nóng bức ẩm ướt cũng có thể là khả năng gây nên
chứng bệnh này. Đợi lúc hỏi nguyên nhân bị bệnh, đại phu lại nói Bảo Nhi bị hoảng sợ, tâm tình khẩn trương cũng là nguyên nhân. Khai một phương
“trà thanh nhiệt”, nói là sau bảy ngày đại khái có thể khỏi hẳn. Trà
thanh nhiệt lấy rau muống, mã thầy (1) ngao nước trà dùng để uống, không có vị đắng như thuốc uống thông thường, nhưng vị của nó cũng tuyệt
không thể xem là dễ uống. Cho nên Bảo Nhi mỗi ngày đều nhăn mặt uống
trà, cơm càng không thế nào ăn vô.
(*chứng sốt mùa hè do không thích nghi với thời tiết)
Trần phu nhân cũng lo lắng theo, ăn không ngon ngủ không yên, không
tới vài ngày liền gầy hẳn. Trần Mục Vân, Trần Mục Vũ nhìn Bảo Nhi buồn
bã ỉu xìu, càng ngày càng gầy cũng sốt ruột khó chịu, cách hai ngày liền mời đại phu khác tới xem bệnh cho Bảo Nhi. Mà thật ra Bảo Nhi lại tự
mình thông suốt, cười tủm tỉm nói: “Rốt cuộc cũng không nóng nữa.” Trần
phu nhân liền đỏ hoe cả mắt.
Hoàn hảo giày vò chừng một tháng, Bảo Nhi mới chậm rãi khôi phục. Cả
người gầy một vòng lớn, cằm cũng trở nên nhọn hơn. Trần phu nhân mỗi
ngày bảo phòng bếp đổi các loại thuốc bổ đôn cho Bảo Nhi ăn. Bảo Nhi
không thích ăn, đặc biệt là tổ yến, Trần phu nhân kiên trì khuyên nàng.
“Bảo Nhi à, cháo tổ yến mật ong này ngọt lắm, cô cô bảo bọn họ bỏ
thêm thật nhiều đường phèn rồi, ngoan, ăn một chút!” Trần phu nhân bưng
bát dỗ Bảo Nhi ăn.
“Cô cô, người chỉ cần cho con ăn đường phèn là tốt rồi.” Bảo Nhi bĩu môi, vẫn không muốn ăn.
“Bảo Nhi, con xem một tháng qua con gầy đi bao nhiêu, phải ăn tổ yến
vào bồi bổ huyết khí, nếu như con không thích ăn tổ yến mật ong, cô cô
bảo các nàng đổi món khác cho con được không?” Trần phu nhân dụ nàng.
“Vâng.” Bảo Nhi nhìn cô cô vẻ mặt chờ đợi, gật đầu, sau đó miễn cưỡng ăn hết.
Ngày thứ hai, Bảo Nhi nhìn một chút, nói: “Bát bảo yến? Không thích ăn da gà.” Lựa lấy quả hạnh ngọt bên trong ăn.
Ngày thứ ba, “Ngọc đái yến, không tệ nha!” Ngoại trừ tổ yến, các thứ bên trong đều ăn sạch.
Ngày thứ tư, “Lưu ly yến sao, tạm chấp nhận.” Ăn nhiều hơn một ít.
(*2 món này bạn thua, không tra được, hix!)
Ngày thứ năm, Bảo Nhi nói muốn ăn vịt tiềm tổ yến hạt thông, quả thực làm người trong phòng bếp buồn rầu muốn chết, thử lò dò chế biến ra xem sao, Bảo Nhi nếm xong bảo vị đậm quá.
Bảo Nhi ăn xong liền ngủ, người Trần gia ngồi trong phòng khách uống trà lạnh.
“Bảo Nhi hài tử này, lai lịch nàng ra sao đây?” Trần lão phu nhân nhẹ giọng hỏi.
Trần lão gia, Trần phu nhân nhìn Trần lão phu nhân, Trần Mục Vân lại cúi đầu.
“Con thấy, Bảo Nhi rất có khả năng đến từ Giang Bắc, cho nên mới
không quen với khí hậu nóng nực! Hơn nữa vài ngày trước, Bảo Nhi trong
lúc vô ý có nói nếu có thể đi tái ngoại thì tốt rồi, rất mát mẻ.” Trần
Mục Vân suy đoán.
“Tái ngoại?” Trần lão phu nhân nhìn về phía hắn.
“Vâng, tái ngoại. Nãi nãi, ý Bảo Nhi là muốn đi tái ngoại nghỉ hè.
Tuy là vô ý, nhưng ta nghĩ Bảo Nhi tựa hồ thường xuyên đi như thế. Thói
quen tái ngoại nghỉ hè người Giang Nam không hề có.” Trần Mục Vân nói.
“Tái ngoại nghỉ hè? Ta chỉ nghe qua Hoàng thượng hàng năm mới đi tái ngoại nghỉ hè.” Trần phu nhân cũng góp lời.
“Nương, Hoàng thượng đi tái ngoại, sủng thần cùng gia thuộc cũng được đi theo.” Trần Mục Vân đáp.
“Ý của con là, Bảo Nhi là con cái gia đình trọng thần trong triều?” Trần lão gia hỏi.
“Đây chỉ là suy đoán, có điều quá cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là, điều con không nghĩ ra chính là Bảo Nhi vì sao một mình lưu lạc
tới Giang Nam?” Trần Mục Vân buồn bực.
“Cũng phải! Nếu là hài tử gia đình trọng thần hẳn là sẽ không tuỳ
tiện xuất môn, còn một mình tới Giang Nam, chẳng lẽ là thất lạc người
nhà?” Trần phu nhân hỏi.
“Thất lạc? Thất lạc tận ba tháng, hẳn là cũng phải tìm được rồi chứ?” Trần lão phu nhân phản đối.
“Chẳng lẽ là gia đạo suy tàn?” Trần phu nhân giọng nói có chút lo lắng.
“Này ~~~~” Trần lão gia ngẩng đầu nhìn mọi người, “E rằng đây là suy
luận duy nhất có vẻ hợp lý, mấy năm nay có đại thần nào trong triều phạm tội nhỉ? Biết đâu có thể truy ra thân thế Bảo Nhi.”
“Ai nha, nói cái này làm gì chứ, nếu Bảo Nhi gia đạo suy tàn, còn có
thể để Bảo Nhi trở lại chịu khổ được sao?” Trần phu nhân lập tức nói.
“Ta không nói như vậy!” Trần lão gia phân tích: “Chỉ là, vạn nhất người nhà Bảo Nhi tới đây tìm người làm sao bây giờ?”
“Gia đạo sa sút còn có tâm tư tìm nó sao! Bảo Nhi ở tại nhà chúng ta
coi như là có kết cục tốt.” Trần phu nhân nói xong, liền ngẩng đầu nhìn
Trần Mục Vân, “Nếu Bảo Nhi làm con dâu nhà chúng ta, thì người nhà nàng
tới tìm cũng không có việc gì a!”
“Nương ~~~~~” Trần Mục Vân dở khóc dở cười, “Nương, sao người lại có suy nghĩ gì kỳ cục vậy?”
“Cái gì mà ý nghĩ kỳ lạ? Bảo Nhi xem ra cũng tới tuổi cập kê, vừa lúc các ngươi ba tên chưa đứa nào thành thân, để Bảo Nhi chọn một người
được rồi. Ừm, nương, mẹ nói thử xem?” Trần phu nhân nhìn về phía mẹ
chồng.
“Con đó, chỉ tự mình chủ trương! Con làm sao biết Bảo Nhi có chịu
không?” Trần lão phu nhân nói. Chủ ý này tuy không sai, thế nhưng Bảo
Nhi thoạt nhìn còn quá nhỏ.
“Hỏi một chút là được rồi! Bảo Nhi nếu như làm con dâu nhà chúng ta,
sẽ không cần tìm người tới ở rể.” Trần phu nhân cười tính toán.
“Nương, con nói trước nha, con chỉ xem Bảo Nhi như muội muội ruột,
không có khả năng cưới Bảo Nhi đâu.” Trần Mục Vân lập tức chặn đường,
không có biện pháp, ai bảo mẹ hắn nhìn hắn như vậy làm chi.
“Con là đồ hỗn tiểu tử, nào có phần con nói chuyện.” Trần phu nhân
lườm nhi tử, còn bồi thêm: “Ta xem Bảo Nhi chưa chắc thèm để ý con đâu,
tuổi cũng một đống rồi.”
“Nương, người nói như vậy, chỉ có Mục Vũ mới hợp thôi.” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói, tử đạo hữu bất tử bần đạo (2).
“Bảo Nhi luôn luôn cùng Mục Vũ tâm đầu ý hợp nhất, tuổi Mục Vũ cũng
tương xứng, nếu Bảo Nhi gả cho Mục Vũ cũng không sai.” Trần phu nhân đón đầu tính toán.
“Cái gì không sai vậy? Nương?” Đang nói, Trần Mục Vũ cất bước vào
trong phòng, nhưng lại phát hiện nãi nãi, cha mẹ mình, cả nhị ca đều
nhìn mình vẻ mặt cười quỷ dị. Trời nóng bức mà hắn lại bất giác rùng
mình một cái.
“Không có gì không có gì.” Trần phu nhân cười đáp. Trần Mục Vũ vẫn cảm thấy có vấn đề.
Chú thích
(1) Rau muống (蕹菜 – Ung thái, vô tâm thái): có vị ngọt, tính hơi lạnh (nấu chín thì giảm lạnh). Vào các kinh can, tâm, đại trường, tiểu
trường. Công dụng thanh nhiệt, lương huyết, chỉ huyết, thông đại tiểu
tiện, giải tất cả các chất độc xâm nhập vào cơ thể (nấm độc, sắn độc, cá thịt độc, lá ngón, thạch tín (?), khuẩn độc hoặc do côn trùng, rắn rết
cắn. (ykhoanet.com)
Trước giờ coi Bảng phong thần cứ thắc mắc rau vô tâm là rau gì? Thì ra nó là rau muống ==” (vì ruột rỗng nên gọi như rứa!)
Mã thầy (荸荠 – củ năn, bột tề, thủy vu, ô vu, ô từ, hắc sơn lăng, địa
lật, hồng từ cô…) là một loại củ mọc dưới nước to bằng củ hành, bên
ngoài mang lớp vỏ màu nâu đen. Theo dược học cổ truyền, mã thầy vị ngọt, tính mát, có công dụng thanh nhiệt sinh tân, lương huyết giải độc, hóa
đàm tiêu tích, lợi niệu tiêu thũng, minh mục chỉ huyết…,
(2) Nguyên văn “死道友不死贫道”: theo như mình tìm hiểu trên baidu, câu này vốn không có nguồn gốc gì cả, là do lớp trẻ bây giờ tạo ra.
Đạo hữu ý chỉ người khác, bần đạo là chỉ mình => vì lợi ích mình
mà không tiếc tổn hại lợi ích của người khác. Có thể dịch ra một câu
ngắn gọn: “Huynh đệ à, cậu đi chết đi, tôi không chết đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...