Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

“Ai ôi, làm sao vậy làm sao vậy, năm mới mùng một -, đều nghiêm mặt u ám là làm sao nha? Có phải tại con không tặng lễ vật hay không, nãi nãi các người không cao hứng sao?” Bảo nhi cười hỏi.

“Ngươi cái nha đầu này còn cười được.” Trần phu nhân nhìn Bảo nhi.

“Cô cô, lỗi lớn nha, năm mới không cười nói không giống nha! Được rồi cô cô, chuyện không vui vẻ này để qua mười lăm rồi nói sau, năm nay con còn phải vô cùng vui vẻ mới được không phải sao?” Bảo nhi lắc lắc cánh
tay Trần phu nhân nói: “Người đâu, đem bài ra đây đi.”

Bọn nha hoàn lập tức đi.

“Nãi nãi, dượng, cô cô, chúng ta chơi bài đi.” Bảo nhi cười chạy đến
bên cạnh Trần lão phu nhân nói. Trần lão phu nhân miễn cưỡng cười gật
đầu.

Chơi bài cũng nặng nề, chỉ có lúc Bảo nhi thắng liền vui vẻ nhảy qua
chộp lấy tiền, chơi đến khoảng canh ba, Trần lão phu nhân có chút mệt
mỏi, Trần phu nhân liền sai người thu bài, mọi người đem tiền thắng được thưởng cho nha hoàn.

“Bảo nhi a, hôm nay cùng ngủ với cô cô đi!” Trần phu nhân kéo tay Bảo nhi.

Bảo nhi chớp chớp mắt, gục bên cạnh lỗ tai Trần phu nhân, nhỏ giọng nói: “Cô cô, con lại thay người dạy dỗ nàng một chút nha!”

“Không cần, cô cô tự làm.” Trần phu nhân trơ mắt nhìn Trần Mục Phong nói.

“Vậy ngài coi như con xem nàng không vừa mắt là được rồi.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

Sau đó mặc áo choàng theo Trần phu nhân cùng Trần lão gia đi ra
ngoài, dọc đường đi cũng không cùng Trần Mục Phong nói chuyện, cúi đầu
không biết đang suy nghĩ cái gì. Vào phòng, lại thấy bọn nha hoàn đều dè dặt cúi đầu chờ hầu hạ.

“Làm cái gì vậy nha? Lỗi lớn nha, năm mới đều đứng ở đây là sao, làm
môn thần ư?” Bảo nhi cười hỏi, để Tiểu Dung cởi áo choàng cho mình, suy
nghĩ một chút vừa cười vừa nói: “A, đã biết, muốn chờ tiền thưởng phải
không? Các ngươi làm sao biết Thiếu nãi nãi ta hôm nay thắng tiền vậy?
Đáng tiếc, mới vừa rồi đều thưởng cho bọn Giang Xuân Nhi hết rồi.”

“Đại thiếu nãi nãi, ngài thắng tiền ư? Chúc mừng Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung vừa cười vừa nói.

“Tiểu Dung a, nhanh đi lấy một ít tiền tới đây thưởng cho cả nhà đi,

hôm nay là ta quên mất.” Bảo nhi tại bên cạnh bàn ngồi xuống: “Thu thập
đi, hai ngày nay ta cũng không ngủ ngon, mắt đã không mở ra nổi.” Vừa
nói vừa thanh tú ngáp một cái.

Tiểu Dung đáp ứng bèn phân phó người đi, lại cho nha hoàn bưng nước nóng vào.

Rửa mặt xong, Bảo nhi ngồi cho Tiểu Dung chải tóc, hồi lâu bản thân thốt ra một câu: “Kiểu đầu này rất ra vẻ người lớn nha!”

“Đại thiếu nãi nãi, ngài chải kiểu tóc này nhìn rất đẹp!” Tiểu Dung vừa cười vừa nói. Bảo nhi cúi đầu không nói gì.

“Các ngươi đi ra ngoài đi.” Trần Mục Phong nói, từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, bọn nha hoàn lập tức đi ra ngoài.

“Bảo nhi.” Thanh âm Trần Mục Phong rất bất đắc dĩ.

“Trần đại thiếu gia, chúng ta có một số việc phải nói cho rõ ràng.” Bảo nhi đi tới trước mặt hắn.

“Xin lỗi, Bảo nhi.” Trần Mục Phong nói.

Bảo nhi nhìn hắn, “Trần đại thiếu gia, ta mặc dù đại nhân đại lượng,
nhưng không dự định tha thứ cho ngươi, ngươi cũng không tin ta. Bất quá
~~~ ta còn phải cám ơn ngươi giúp đỡ ta, mặc kệ ~~~ là chân tâm hay giả ý đều cám ơn ngươi.” Bản thân ngồi xuống bên cạnh bàn, “Còn nữa, có thể
đợi qua xong năm mới hay không, a, ta sợ cô cô và mọi người không vui
vẻ.”

“Bảo nhi, đại ca cùng Trúc Uẩn là trong sạch -.” Trần Mục Phong ngồi xuống đối diện nàng, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.

“Ta biết. Lượng thuốc nặng như vậy cho dù muốn làm gì cũng không có khí lực.” Bảo nhi gật đầu.

“Đại ca không nghĩ tới muốn muội đi.” Trần Mục Phong nhìn nàng nói.

“Ta cũng không muốn đi, nhưng mà nếu như không còn quan hệ ta còn ở
lại nơi này, bọn người hầu chỉ trỏ, ta đây còn không mỗi ngày đều nóng
rần lên sao? Da người ta cũng không dày như vậy.” Bảo nhi vừa cười vừa
nói, “Hơn nữa ~~~ thôi, không nói.”

“Đại ca đã nói rõ với Trúc Uẩn sẽ không lấy nàng ấy, đại ca sẽ không hưu thê.” Trần Mục Phong nói, nhìn Bảo nhi.


“Đại ca, ngươi thật sự là rất cổ hủ rất cũ kỹ!” Bảo nhi chớp mắt to
nhìn hắn: “Ngươi hiện tại nói không cưới nàng là bởi vì ngươi biết các
ngươi là trong sạch -, nếu như ~~~ nếu như các ngươi thật không minh
bạch, ngươi có phải sẽ không nói như vậy không?”

“Bảo nhi ~~~” Trần Mục Phong bị mắc vào vấn đề nàng hỏi, dù sao hắn
chưa từng có nghĩ tới cái vấn đề này, đối với nữ nhân hắn thật sự biết
rất ít, đối với Trúc Uẩn – ấn tượng cũng dừng lại lúc bảy năm trước, khi nàng vào kinh.

“Ngươi là người tốt, nhưng ngươi thực là ngốc.” Bảo nhi nói, sau đó
ngẩng đầu, nâng cằm nhìn Trần Mục Phong, trong đôi mắt đều là tìm tòi
nghiên cứu: “Tại sao người bình thường rất thông minh cũng sẽ có lúc
ngốc như vậy, thật kỳ quái! Ngươi đã ngốc như vậy, ta hưu ngươi cho
khỏe!”

Lông mi Trần Mục Phong đột nhiên nhíu lại nhìn Bảo nhi.

“Nói cái gì?” Trần Mục Phong hỏi.

“Ngươi không tin ta, ta liền hưu ngươi! Ngươi ngốc như vậy sẽ không
biết viết hưu thư nhỉ? Để ta đây viết là được. Đại ca, còn có việc sao?
Không được, thật sự ta phải đi ngủ.” Bảo nhi nói xong, đứng dậy đi tới
giường nhỏ nằm, trái lại mắt mở to.

“Bảo nhi, không được làm loạn.” Trần Mục Phong nói, thê tử của hắn muốn hưu hắn ~~~

“Dù sao ta là nữ nhân hư hỏng, hưu phu cũng sẽ không có người mắng.”
Bảo nhi xoay người, quay lưng về phía hắn: “Bất quá, đợi qua ngày mười
lăm mới được, ta không muốn cô cô khổ sở.”

“Bảo nhi, ta không đồng ý.” Trần Mục Phong nói. Bảo nhi không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở vững vàng —— giả bộ ngủ.

Trần Mục Phong để nguyên y phục nằm trên giường không ngủ được, lắng
nghe bên kia Bảo nhi trái lại rất an tĩnh, hô hấp vững vàng.


Mùng hai bắt đầu, nhà nhà bắt đầu đi lại thăm viếng người thân, Bảo
nhi cùng Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân tiếp đãi nữ quyến các nhà, Bảo nhi rất tự nhiên, rộng lượng, lại thêm lễ nghi khéo léo được khen
ngợi không ngớt, trên mặt Trần phu nhân lúc này mới lộ ra một chút cười.

Bất quá buổi tối lúc ăn cơm Bảo nhi lại nói mệt, gục ở Trần phu nhân trong lòng làm nũng.

“Cô cô, biểu hiện của con có tốt hay không?” Bảo nhi hỏi.

“Tốt! Đương nhiên là tốt! Bảo nhi của chúng ta trời sanh nhất định có số làm Thiếu nãi nãi. Đây chính là do bọn Lý bá mẫu nói -.” Trần phu
nhân vừa cười vừa nói.

“Làm Thiếu nãi nãi chơi không vui, mệt mỏi quá nha!” Bảo nhi bĩu môi nhẹ giọng ai oán.

“Còn muốn làm nũng? Qua hai năm nữa đã làm mẹ hài tử rồi.” Trần phu nhân nói.

“Người ta còn chưa lớn mà.” Bảo nhi cười hì hì nói, suy nghĩ một chút: “Cô cô, ngài thích Nhu Nhu không?”

“Thích chứ, làm sao vậy?” Trần phu nhân không rõ Bảo nhi tại sao đột nhiên lại nói sang chuyện khác.

“Vậy Nhu Nhu làm con dâu ngài thì thế nào?” Bảo nhi từ trong lòng Trần phu nhân nghiêng đầu nhìn Trần Mục Vân và Trần Mục Vũ.

“Ai nha! Ta sao không nghĩ tới nhỉ! Cũng là Bảo nhi thông minh, bất
quá, Bảo nhi a, con nói xem Nhu Nhu sẽ thích ai trong hai người bọn họ?” Trần phu nhân cười hỏi.

“Nhu Nhu thích Nhị ca.” Bảo nhi nhảy ra khỏi người Trần phu nhân, đi
tới trước Trần Mục Vân: “Nhị ca, huynh đoán xem có phải hay không?”

“Nói bậy bạ gì đó, muội cái nha đầu này.” Trần Mục Vân có chút không được tự nhiên.

“Ai nha nha, đỏ mặt đỏ mặt, cô cô mau đến xem, Nhị ca cư nhiên đỏ mặt kìa!” Bảo nhi kêu Trần phu nhân, Trần phu nhân cười nhìn Trần Mục
Vân.”Nhị ca, ta xem, huynh cũng nên an bài trước đi nha!”

“Nha đầu chết tiệt kia!” Trần Mục Vân đẩy tay nàng ra.

“Nhị ca, ta giúp huynh cầu hôn thì thế nào? Nhu Nhu với ta quan hệ
tốt mà, ta thổi phồng giúp huynh một chút, giúp huynh cưới Nhu Nhu thì
thế nào?” Bảo nhi cười hỏi, sau đó chạy về bên người Trần phu nhân: “Cô
cô, năm mới xong chúng ta phải đi cầu hôn cho Nhị ca, nếu chậm chỉ sợ có người nhanh chân đến trước.”

“Được! Cô cô viết thư cho Nhạc bá mẫu trước, nhờ nàng giữ Nhu Nhu lại cho chúng ta.” Trần phu nhân cười tính toán.

“Phải rồi, đồng ý! Giải quyết xong cho Nhị ca, còn Tiểu ca làm sao bây giờ?” Bảo nhi lại nhìn Trần Mục Vũ.


“Nha đầu, không cần tính toán cho ta, nếu không ta không để yên cho
muội.” Trần Mục Vũ nhíu mắt uy hiếp Bảo nhi, Bảo nhi làm như không phát
hiện, chỉ lo cùng Trần phu nhân nói chuyện: “Cô cô, Tiểu ca có thể đợi
thêm hai năm, hắn còn chưa tính là già quá.”

“Nhan Bảo nhi ~~~” Trần Mục Vũ nghiêm nghị, lại nói hắn già, nha đầu kia muốn bị đánh mà.

“Không có ý gì, Tiểu ca, lại chạm vào nỗi đau của huynh có phải hay
không? Xin lỗi nha Tiểu ca.” Bảo nhi cười híp mắt nói, sau đó quay qua
Trần Mục Vân: “Nhị ca, đến lúc đó huynh phải cám ơn ta như thế nào?”

“Trường tẩu như mẹ, đây không phải chuyện đại tẩu nên làm sao?” Trần Mục Vân dễ dàng nói.

“Học được nhanh quá ha! Nhị ca.” Bảo nhi trợn mắt liếc nhìn Trần Mục
Vân, “Cô cô, ngài lập tức viết thư đi, năm mới xong chúng ta phải đi
Giang Ninh cầu hôn! Thuận tiện cũng hối Nhạc bá mẫu nhanh lên một chút
mang Đường Đường xử lý, nếu không, ~~~ nhà chúng ta tiếp thu luôn.”

“Nói bậy, Đường Đường là muốn gả cho Lương Châu -.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.

“Cô cô, tiên hạ thủ vi cường, loại chuyện này làm gì có thứ tự đến
trước và sau a, chính là nhanh tay lẹ mắt. Người xem đi, tựa như đi mua
thịt, đi sớm là có thể mua được mới mẻ -, trễ thì không mới mẻ.” Bảo nhi nói rất đứng đắn.

Trần Mục Vũ lại phun trà ra, “Mua thịt?”

“Nói như vậy không phải dễ hiểu sao? Nếu không Tiểu ca huynh ngốc như vậy không hiểu làm sao bây giờ?” Bảo nhi khinh bỉ nhìn Trần Mục Vũ.

“Tiểu Bảo nhi?” Trần Mục Vũ lại bắt đầu trợn mắt nhìn Bảo nhi.

“Cái gì tiểu Bảo nhi? Gọi đại tẩu.” Bảo nhi cười híp mắt nói, sau đó
bước đến bên cạnh Trần Mục Phong, túm lấy tay của hắn: “Tướng công,
huynh nhìn Trần Mục Vũ khi dễ ta kìa.”

“Bảo nhi?” Trần Mục Phong nhè nhẹ nhướng lông mi nhìn Bảo nhi, sau đó nhìn tay của mình bị Bảo nhi túm.

“Tướng công ~~~~ huynh giúp ta thu thập Trần Mục Vũ.” Bảo nhi nháy mắt.

“Đại ca, huynh cũng không thể nghe nàng chia rẽ ly gián tình cảm huynh đệ chứ!” Trần Mục Vũ làm bộ đau lòng.

“Tướng công, hắn giả bộ -.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, nhìn vẻ mặt u
oán của Cung Trúc Uẩn đứng bên cạnh, Bảo nhi cười càng vui vẻ, gắt gao
túm lấy tay Trần Mục Phong không buông ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui