Lúc Trần Mục Phong tìm được Bảo nhi, Bảo nhi đang đứng ttrên thạch đài vẻ mặt cười khó hiểu.
“Sao chậm như vậy nha? Ta đã bái xong. Đại ca, huynh còn muốn đi bái không?” Bảo nhi từ trên cao nhìn xuống.
“Không được, sắc trời không còn sớm, cần phải trở về.” Trần Mục Phong đưa tay: “Xuống đai.”
“Được!” Bảo nhi cao hứng cầm lấy tay của hắn nhảy xuống, đi về phía chân núi, không để ý đến Cung Trúc Uẩn.
Đến cửa Linh Ẩn tự, Bảo nhi quay đầu lại thấy chữ “Vân lâm thiện tự”, lại ngẩn người.
Cửa còn có cỗ xe xe ngựa đã ở chờ, vợ chồng Trần đại nhân đang ở dưới xe, tựa hồ đang đợi người. Bảo nhi nhìn thấy bọn họ cũng không nói gì,
chỉ là khẽ cười cười.
“Bảo nhi, muội biết lão giả vừa rồi?” Lên xe Trần Mục Phong hỏi.
“Không nhận ra, sao vậy?” Bảo nhi nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.” Trần Mục Phong vén rèm lên len lén nhìn một chút, thấy lão giả kia còn đang nhìn xe ngựa của mình.
Bảo nhi dọc theo đường đi thật sự hưng phấn, còn nói mùa hè nhất định phải trở lại một lần, Trần Mục Phong gật đầu đáp ứng.
Về đến nhà, Bảo nhi lại cao cao hứng hứng ở trên bàn cơm kể lại một
lần. Bởi vì vất vả mệt mỏi, còn có chút lạnh, Bảo nhi rất sớm đã về Trúc Khê Viện ngủ.
Ngày hôm sau dậy sớm, Bảo nhi bỗng nhiên nhớ ra lệnh bài Trần đại
nhân cho nàng bèn lấy ra nhìn một chút, lệnh bài có hai mặt -, một mặt
là chữ Hán, một khác mặt là chữ Mãn, Bảo nhi rất kinh ngạc vì bản thân
cư nhiên nhận ra được chữ Mãn là hai chữ “Tuần phủ”, ngẫm nghĩ một chút
rồi cất kỹ vào chỗ túi hương.
Càng gần ngày tết trong phủ lại càng bận rộn, ban ngày Bảo nhi mang
theo Cung Trúc Uẩn ở tại Tùng Duyên Viện. Buổi tối về Trúc Khê Viện,
thường pha nhiều loại trà sữa cùng Trần Mục Phong uống, đôi khi kéo Trần Mục Phong đánh cờ, kỳ nghệ Bảo nhi rất tốt, cờ vua cờ vây đều biết,
thỉnh thoảng cũng làm khó được Trần Mục Phong.
“Đại ca, huynh thua.” Bảo nhi cười híp mắt nói.
“Đúng, muội thắng.” Trần Mục Phong mắt nhìn Bảo nhi, Bảo nhi thắng một ván thích vô cùng.”Nghĩ xem muốn cái gì?”
“Ừ, đại ca, tiết nguyên tiêu huynh cùng ta đi xem hoa đăng nha?” Bảo nhi cười nói ra yêu cầu.
“Được!” Trần Mục Phong đáp ứng.
“Cám ơn đại ca.” Bảo nhi ôm lấy Trần Mục Phong, cao hứng nói.
Trần Mục Phong không tự nhiên cười, kéo tay Bảo nhi xuống: “Đi ngủ.”
“Dạ! Đại ca ngủ ngon.” Bảo nhi nói xong, nhìn Cung Trúc Uẩn còn đứng
một bên, bản thân liền nhảy đến giường lớn lên rồi nói, “Đại ca, ta ngủ
không được, huynh cùng ta ngủ.” Vừa lòng thấy vẻ mặt Cung Trúc Uẩn u oán như nữ quỷ.
Trần Mục Phong lắc đầu, Bảo nhi mấy ngày nay luôn như vậy, lúc đang
có mặt Trúc Uẩn nàng liền đến giường lớn nằm, đợi Trúc Uẩn vừa đi ra
ngoài nàng liền tự động đứng lên về giường nhỏ ngủ, sau đó không để ý
tới hắn.
Để cho Cung Trúc Uẩn đi ra ngoài, Trần Mục Phong thấy Bảo nhi không
động dậy, trong lòng thấy có chút kỳ quái, đi qua xem một chút, thì ra
tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận đắp chăn cho
Bảo nhi, thấy nàng trở mình quay lại, khóe miệng còn mỉm cười -, bản
thân nhất thời có chút ngại ngùng.
Bởi vì giường bị chiếm, Trần Mục Phong không thể làm gì khác hơn là đến giường nhỏ ngủ, cả đêm chịu ủy khuất.
Buổi tối hai mươi chín, Bảo nhi đang ở trong bồn tắm rửa, Tiểu Dung ở bên cạnh đổ thêm nước, chà sát người, Bảo nhi vẻ mặt say mê ngâm luôn
gần một canh giờ, lúc đi ra da tay hơi nhăn một chút. Mặc xong quần áo,
Bảo nhi theo thói quen sờ sờ cổ.
“Tiểu Dung, vòng ngọc ta đâu? Sao lại không thấy?” Bảo nhi cau mày.
“Đại thiếu nãi nãi, ngài quên rồi, mới vừa rồi nô tỳ cất cho ngài, đặt ở dưới gối đầu.” Tiểu Dung cười híp mắt nói.
“Sao, làm ta sợ muốn chết.” Bảo nhi nói, chạy đến giường đưa tay cầm
vòng ngọc đi ra, đang muốn đeo vào, thấy hoa văn viền trên ngọc, cảm
thấy nhìn có chút quen mắt. Nhìn kỹ nhìn, lại tìm được túi hương lấy ra
lệnh bài, so sánh với nhau.
“Tiểu Dung, ngươi đi lấy giấy lại đây cho ta.” Bảo nhi nói.
“Đại thiếu nãi nãi, ngài muốn viết chữ a?” Tiểu Dung còn đang chỉ huy tiểu nha hoàn thu thập bồn tắm.
“Không phải, ngươi nhanh đi lấy đi.” Bảo nhi phân phó, bản thân đến
bên cạnh bàn cầm hai đồ vật trong tay ra nhìn. Tiểu Dung vâng lời đẩy
cửa đi lấy.
Lúc trở về hơi hơi cong miệng, Bảo nhi cũng không có lòng dạ nhìn
nàng, bản thân cầm bút chấm mực quét lên miếng ngọc, sau đó nhẹ nhàng
mang giấy áp lên mặt ngọc, một lát sau gỡ mảnh giấy ra, bảo Tiểu Dung
mang ngọc đem rửa. Tự mình cầm tờ giấy nọ lật lại nhìn một lần, sắc mặt
từ từ trở nên hơi tái.
Tiểu Dung đã đem ngọc chà rửa sạch sẽ, “Đại thiếu nãi nãi, ngọc lau sạch lắm rồi, ngài đeo vào đi!”
“Ừ.” Bảo nhi tiếp nhận ngọc, vừa cẩn thận nhìn một chút, mày cau lại.
“Đại thiếu nãi nãi, ngài làm sao vậy? Sắc mặt có chút khó coi, có phải là không thoải mái hay không a?” Tiểu Dung vội hỏi.
Bảo nhi lắc đầu, “Không có việc gì, chắc là mệt nhọc. Tiểu Dung, mang giấy mực đem đi đi, ta muốn ngủ.”
Tiểu Dung gật đầu. Bảo nhi nằm ở giường nhỏ, mặc dù nhắm mắt lại nhưng ngủ không được, càng không ngừng trở mình.
Nghe được tiếng chân Trần Mục Phong đi vào, nàng lập tức lật qua quay hướng cửa sổ giả bộ ngủ, Trần Mục Phong lại đến vén chăn cho nàng, tắt
đèn rồi cũng nằm xuống.
Không lâu sau, Trần Mục Phong chỉ nghe một tiếng động nhỏ, hơi hơi mở mắt, thấy Bảo nhi đang khoác chăn ngồi dậy, dựa vào cửa sổ, cũng không
nhúc nhích, thỉnh thoảng thở dài, ngẫu nhiên hướng mình liếc mắt nhìn.
Bảo nhi ngồi thẳng một hồi đến gần nửa đêm mới thở dài nằm xuống, nằm xuống cũng không yên ổn, một mực lật tới lật lui. Trần Mục Phong liền
cũng cả đêm không ngủ.
Buổi sáng ba mươi, hai người đôi mắt thâm quầng đi đến Tùng Duyên
Viện hành lễ, kết quả vẻ mặt mọi người Trần gia đều trở nên buồn cười.
Bảo nhi vô cùng cao hứng nhìn mỗi người một lần, sau đó nói: “Con rất chờong mọi người cho con lễ vật mừng tuổi mà, có thể tiết lộ trước một
chút…hay không!”
Kết quả tất cả mọi người lắc đầu, Bảo nhi đã nói: “Con đây cũng không nói cho mọi người.”
Tới lúc thắp đèn bắt đầu ăn cơm tất niên, bữa tiệc này bởi vì người
Trần gia vui vẻ, một mực ăn đến no căng thì mới thôi, Bảo nhi lôi kéo
mọi người đi nhìn xem đốt pháo, tất cả pháo hoa Trần Mục Phong đáp ứng
mua cho nàng cũng được bày ra trong viện, Bảo nhi cầm lấy mồi lửa, lại
bảo rất nhiều nha hoàn cũng cùng nhau chơi, những pháo hoa này cùng nhau sáng lên nhìn thực rất đẹp, đủ mọi màu sắc không nói, còn tạo thành
hình các loại nhân vật, động vật, thậm chí còn có nam kịch (không hiểu
là cái j), mặc dù lập tức biến mất, nhưng Bảo nhi cũng rất vui vẻ, cả
một đống pháo hoa lớn ước chừng chưa tới nửa canh giờ đã đốt hết.
“Đại ca, cám ơn huynh!” Bảo nhi thừa dịp pháo hoa bay lên trời chạy theo Trần Mục Phong nói cám ơn.
Trần Mục Phong chỉ nhè nhẹ gật đầu, hắn biết người nhà đều đang cười
hắn mua pháo hoa cho Bảo nhi. Nhưng mà Bảo nhi không phải đã nói làm
người phải nói chữ tín sao? Hắn chỉ là giữ chữ tín.
Buông pháo hoa ra một lần nữa trở lại phòng khách, Bảo nhi liền nhìn chăm chú mỗi người cười, đưa tay muốn hồng bao.
“Cung hỷ phát tài, hồng bao đến đây.” Bảo nhi …chạy đến trước mặt
Trần lão phu nhân đầu tiên. Trần lão phu nhân cho nàng một đôi kim lược
cùng một đôi bạch ngọc như ý. Đồ Trần lão gia, Trần phu nhân, Trần Mục
Vân, Trần Mục Vũ tặng nàng đều là vàng ngọc linh tinh. Tới lượt Trần Mục Phong, Bảo nhi liền tha thiết mong chờ nhìn. Trần Mục Phong chỉ lo uống trà.
“Đại ca, huynh quên mất rồi a? Nếu huynh không tặng ta, ta cũng không tặng huynh nha.” Bảo nhi nói.
“Trong thư phòng.” Trần Mục Phong rốt cục nói.
“Thư phòng? Đại ca, huynh sẽ không tặng ta giấy và bút mực chứ?” Bảo nhi bắt đầu trứ quai hàm.
“Không phải, tự mình xem sẽ biết.” Trần Mục Phong bình tĩnh nói.
Bảo nhi hoài nghi nhìn hắn một chút: “Đại ca, ta vẫn cảm giác là huynh quên rồi, sáng mai ta đi xem.”
Trần Mục Phong gật đầu.
“Bảo nhi, lễ vật của chúng ta đâu?” Trần Mục Vũ cười hỏi.
Bảo nhi lắc đầu: “Đồ ta muốn tặng ở đây không có, chờ ta về nhà sẽ tặng sau.”
“Tiểu lường gạt.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói.
“Tiểu ca, người ta chính là rất nói chữ tín -, đã nói nhất định làm
được, chờ là được, đồ ta đưa cho huynh, huynh nhất định thích.” Bảo nhi
vừa cười vừa nói.
“Vậy nếu Bảo nhi muội nhớ không ra thì sao?” Trần Mục Vân hỏi.
“Thì sang năm ta tặng luôn hai phần.” Bảo nhi nói.
“Được, tốt!” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.
Sớm đã có nha hoàn mang bếp lửa tới, cả nhà quây quần đùa giỡn chờ
đón giao thừa. Bảo nhi thức đến hừng đông đôi mắt càng đen, nhưng mà
tinh thần thoạt nhìn cũng thật tốt.
Năm mới sáng mùng một ăn xong điểm tâm, Trần lão phu nhân lại dẫn cả
nhà Trần gia từ trên xuống dưới đi Tuệ Ân tự dâng hương. Dâng hương
xong, Trần lão phu nhân, Trần phu nhân nói đưa Bảo nhi đi ăn cơm chay,
để cho đám nam nhân về trước. Bảo nhi chưa bao giờ ăn cơm bố thí, cũng
vui vẻ theo sát.
Ăn xong cơm bố thí, lại cùng Giới hối đại sư hàn huyên nói chuyện một lát mới quay trở về. Vào cửa phủ, Bảo nhi thoạt nhìn rất vui vẻ, Trần
lão phu nhân lớn tuổi cho nên nói phải đi về ngủ một hồi, Bảo nhi và
Trần phu nhân cũng trở về nghỉ ngơi .
“Cô cô a, con đã lâu không ngủ với ngài rồi.” Bảo nhi ở bên cạnh Trần phu nhân cọ cọ đầu, tìm vị trí thoải mái.
“Con… đứa bé này, thành thân thì không thể ngủ cùng cô cô nữa nha!” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Nhưng con thích ngủ cùng cô cô mà.” Bảo nhi vừa nói đã nhắm mắt lại.
Trần phu nhân lắc đầu, cũng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...