(*Con dâu, cháu dâu)
“Tiểu Dung, chị mang vòng ngọc của tôi lại đây.” Bảo Nhi tưởng Tiểu Dung lại cất vòng ngọc của nàng dưới gối đầu.
“Đại thiếu nãi nãi, hôm qua nô tỳ không tháo vòng ngọc của người, người không thấy nó sao?” Tiểu Dung hỏi.
“Đâu mất tiêu rồi?” Bảo Nhi đứng lên chạy lại giường, tung chăn ra tìm.
“Thì ra là quấn trong chăn.” Bảo Nhi cười đeo lại vòng ngọc, lúc định nhảy xuống giường, đột nhiên phát hiện trên tấm trải giường trắng tinh
có vết máu, liền kêu Tiểu Dung lại: “Tiểu Dung, sao giường ngủ bẩn thế
này còn chưa thay? Đây là vết gì vậy?”
“Ôi?” Tiểu Dung vẻ mặt kinh ngạc đi tới, cầm lên xem xét: “Nô tỳ đi thay liền.”
“Nhanh lên một chút! Bẩn như vậy thật là khó coi, thôi, thay hết cả đi!”
Tiểu Dung gật đầu, gọi một nha hoàn khác vào thì thầm gì đó, sau lại trở về chải đầu cho Bảo Nhi.
“Sao lại bới ra kiểu này?” Bảo Nhi buồn bực hỏi.
“Đại thiếu nãi nãi, thành thân rồi phải bới tóc cao lên như vầy.” Bàn tay Tiểu Dung không ngừng chải chuốt, xong lại cầm mấy cây trâm xinh
xắn cài lên.
“Có phải làm thiệt đâu chứ!” Bảo Nhi nhỏ giọng than thở.
“Xong rồi, đại thiếu nãi nãi, đẹp lắm! Cũng không còn sớm nữa, phải đi dâng trà cho Lão phu nhân thôi.” Tiểu Dung nói.
“Được, tối qua đại ca của tôi ngủ ở đâu?” Bảo Nhi lúc này mới nhớ ra ‘tân lang’.
“Đại thiếu gia hôm qua uống nhiều quá, không trở về, ắt là ngại làm người tỉnh giấc.” Tiểu Dung cười híp mắt trả lời.
“Ra thế!” Bảo Nhi gật đầu, đứng lên: “Đi thôi, đi gặp nãi nãi và cô cô.” Lại sôi nổi như cũ đi ra cửa.
Vừa tới cửa đụng phải bọn người hầu cung kính hành lễ với nàng, gọi
‘đại thiếu nãi nãi’, Bảo Nhi nghe có chút không quen, liền miễn cưỡng nở cụ cười.
Tới Tùng Duyên Viện, phát hiện bên trong náo nhiệt phi thường, nào
Trương Bá Hành, Nhạc lão gia, Nhạc phu nhân, Cố phu nhân, Nhạc Kiến
Thần, tất cả đều ở đó. Trần Mục Phong cũng có mặt, thần sắc có vẻ không
được tự nhiên.
“Chào Trương gia gia, chào nãi nãi, chào Nhạc bá bá, chào Nhạc bá
mẫu, chào Cố bá mẫu, chào cô trượng, chào cô cô, chào Nhạc ca ca, chào
Cố ca ca, chào đại ca, chào Nhị ca, chào Tiểu ca.” Bảo Nhi cười chào hỏi cả nhà, xong xuôi rồi lại theo thói thường chạy đến bên cạnh Trần phu
nhân.
“Còn gọi cô cô sao? Phải gọi là nương.” Nhạc phu nhân cười nói.
“Cô cô ~~~~” Bảo Nhi kéo dài giọng, rõ ràng là diễn trò, sao tất cả mọi người đều coi như thật ấy nhỉ.
“Bảo Nhi, thế tử còn chưa đi đâu.” Trần phu nhân nhỏ giọng khuyên,
Bảo Nhi bĩu môi, gật đầu. Bọn nha hoàn bưng trà tới, Bảo Nhi nhớ lại lúc ở Nhạc gia thấy tân nương tử dâng trà liền trông bầu vẽ gáo (*), quỳ
trên mặt đất, nâng chén trà lên cao nói: “Nãi nãi, mời người uống trà.”
Trần lão phu nhân cười nhấp một ngụm.
(*照葫芦画瓢 – chiếu hồ lô hoạ biều: mô phỏng lại hình dáng bên ngoài)
Đến lúc quỳ trước mặt Trần lão gia, Bảo Nhi nhìn Trần lão gia hồi
lâu, thật sự không nhịn cười nổi, mắt thấy tất cả mọi người đều nhìn
nàng mới nói: “Cha, mời người uống trà.” Trần lão gia ngày thường mặt
mày nghiêm túc bây giờ cũng cười tươi như hoa, lại còn một hơi uống hết
chén trà. Bảo Nhi ngây ngẩn cả người.
“Cô trượng, người không cảm thấy nóng sao?” Bảo Nhi hỏi.
“Cái gì mà cô trượng, phải gọi là cha.” Trần lão gia vừa cười vừa nhắc nhở, Bảo Nhi lè lưỡi.
Quỳ trước mặt Trần phu nhân, Bảo Nhi liền dùng hết sức chớp mắt, vẫn không thốt ra nổi chữ ‘nương’.
“Bảo Nhi, còn chờ gì nữa, gọi đi!” Cố phu nhân cười, giục nàng.
“Người ta thích gọi cô cô mà.” Bảo Nhi nhỏ giọng phản kháng.
“Bảo Nhi, ngoan!” Ánh mắt Trần phu nhân chờ đợi thấy rõ.
“Nương!” Bảo Nhi thấp giọng kêu lên. Trần phu nhân vô cùng cao hứng đáp lại một tiếng, đoạn cầm chung trà uống.
Mãi tới lúc nàng tưởng rằng cuối cùng cũng diễn xong, nha hoàn liền
bưng khay tiến vào, Trần lão phu nhân nhấc lên nhìn, vừa lòng gật đầu
cười, Trần phu nhân cũng cười, sau đó nha hoàn nọ đi ra ngoài.
“Cô cô người cười gì thế ạ?” Bảo Nhi hỏi.
Lời vừa nói ra, mới phát hiện tất cả mọi người đều có vẻ mất tự nhiên – cái kiểu mất tự nhiên như cố nén cười ấy.
“Không có gì không có gì.” Trần phu nhân vừa cười vừa đáp, “Sau này không được gọi cô cô, phải gọi là nương, biết không?”
“Cô cô, diễn cũng diễn xong rồi mà ~~~” Bảo Nhi nói. Có phải cả nhà đang nhập vai quá mức không vậy ta.
“Bảo Nhi!” Trần lão gia nhíu mày.
“Con biết rồi ạ, diễn thêm mấy ngày là được chứ gì.” Bảo Nhi miễn cưỡng đồng ý.
Lát sau Nhạc gia tỷ muội chạy vào, gọi liền ‘tẩu tẩu’, sau đó xoè tay đòi lễ vật khiến cho Bảo Nhi trợn mắt há mồm, chỉ biết chớp mắt.
“Đại thiếu nãi nãi, lễ đã chuẩn bị rồi.” Tiểu Dung cười bưng khay
tới, bên trên bày túi hương cùng chuỗi ngọc các loại. Bảo Nhi nhìn cái
khay, lại nhìn hai người, lúc cầm đồ nhét vào tay các nàng xong vẫn có
chút ngây ngốc.
“Cám ơn tẩu tẩu.” Hai người bọn họ cười khúc khích.
“Điên rồi.” Bảo Nhi lườm các nàng, thì thào.
Ăn cơm xong, bọn người hầu từng nhóm đi vào hành lễ thỉnh an đại
thiếu nãi nãi, Trần phu nhân cười sai người ban phần thưởng. Bảo Nhi
ngồi một bên chỉ cảm thấy nhàm chán.
Thật vất vả mới ban phát xong, nha hoàn đi vào hồi báo Cung lão gia
cùng phu nhân đã tới. Bảo Nhi cũng không biết tại sao bản thân lại căng
thẳng, toàn thân đều ở trạng thái phòng bị.
“Mời vào đây đi!” Trần phu nhân hơi nở nụ cười nhạt, sau đó nhìn Bảo
Nhi một chút, Bảo Nhi nhìn bà cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy sửa sang
lại y phục, đoan đoan chánh chánh mà ngồi.
Đợi Cung lão gia, Cung phu nhân, Cung Trúc Uẩn rảo bước tiến vào cửa, Bảo Nhi cùng với Trần phu nhân đứng lên ra tiếp.
“Cung giai đại nhân sao lại tới đây?” Trần phu nhân vừa cười vừa nói, sau đó quay qua Bảo Nhi nói: “Bảo Nhi, còn không hành lễ với Cung giai
đại nhân cùng phu nhân?”
“Dạ, nương.” Bảo Nhi đoan trang nói, sau đó quay qua Cung Thành và
Cung phu nhân nhè nhẹ gật đầu: “Bảo Nhi xin chào Cung giai đại nhân, phu nhân.”
“Hừ!” Cung Thành rõ ràng biểu đạt sự bất mãn của mình.”Trần phu nhân, việc đã đến nước này, ngài cho tôi lời giải thích đi chứ?”
“Cung giai đại nhân có ý gì?” Trần phu nhân nửa cười nửa không.
“Có ý gì? Trần phu nhân, ngài còn không rõ sao?” Cung Thành ngồi xuống, Cung phu nhân cũng có vẻ tức giận.
“Ngài không nói rõ ràng, ta làm sao hiểu được.” Trần phu nhân nói, đến ghế chủ vị ngồi xuống, Bảo Nhi đứng bên cạnh bà.
“Mục Phong đâu, hắn không phải đã nói sẽ cho ta lời giải thích sao?
Người đâu?” Cung Thành trợn mắt liếc nhìn Bảo Nhi, lông mày Bảo Nhi liền nhíu lại, đến phá hôn lễ nàng còn chưa trừng lão cơ mà – lão già thúi.
“Giải thích? Ngài nói phải giải thích như thế nào? Hôn nhân đại sự là cha mẹ quyết định, mai mối mà thành, ngài muốn nghe giải thích thế nào, cứ tìm vợ chồng chúng ta là được.” Trần phu nhân khẩu khí cứng rắn.
“Tốt! Vậy thì ngài giải thích cho ta, vì sao vào cửa chính là nha đầu này?” Cung Thành cũng trừng mắt với Bảo Nhi.
“Ô hay, nhà của chúng ta muốn cưới con dâu còn phải hỏi ngài ư? Bảo
Nhi của chúng ta mọi thứ đều tốt, trời sanh chắc chắn là mệnh làm con
dâu nhà chúng ta, tại sao không thể cưới chứ?” Trần phu nhân cười hỏi.
“Trần Mục Phong nói muốn kết hôn với Trúc Uẩn.” Cung Thành sẵng giọng.
“Nó nói ư? Nãi nãi, cha mẹ nó khoẻ mạnh, hôn nhân đại sự lại tùy vào
nó làm chủ sao? Chờ chúng ta chết hết thì nó định đoạt cũng không muộn.” Trần phu nhân không nhẹ không nặng nói, ngữ điệu mang theo trào phúng.
Bảo Nhi nhẹ nhàng cười, không nghĩ ra cô cô khi đã gay gắt lên lời lẽ lại sắc sảo như vậy.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít, nhìn qua mới thấy gậy trúc đang dùng khăn tay lau nước mắt, Bảo Nhi bĩu môi, phiền phức nhất là
kiểu người làm bộ nhu nhược như thế, vốn tưởng cây gậy trúc làm cho Trần Mục Phong nhớ thương ắt không giống người thường chứ, bây giờ mới thấy
thất vọng.
“A mã, ngài đừng nói nữa, chúng ta trở về đi thôi, con không muốn làm khó Mục Phong.” Cung Trúc Uẩn lên tiếng.
Bảo Nhi cười lạnh trong lòng, đảo mắt một vòng, rút ra chiếc khăn tay trong tay áo, thuận tiện hung hăng cấu cánh tay một cái, nhỏ ra hai
giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nương, người đừng vì con dâu mà khiến
cho mẫu tử bất hòa, con dâu biết người thực lòng yêu thương con, con dâu cũng biết Cung giai tiểu thư và đại ca là thanh mai trúc mã, người mà
ngăn cản, đại ca sẽ oán hận cả người lẫn con dâu, con dâu không muốn bị
đại ca oán hận, cho nên, nương, con dâu cầu người đáp ứng cho Cung giai
tiểu thư vào cửa đi!” Nàng cũng không sợ cắn trúng lưỡi, một điều con
dâu hai điều con dâu.
Đóng vai tiểu tức phụ ai mà không biết, xí ~~~~ Bảo Nhi vừa đóng kịch vừa nghĩ.
“Con bé này nhất định là lại mềm lòng rồi. Việc này để sau hãy nói,
con vừa mới vào cửa Mục Phong liền nạp thiếp thì còn ra thể thống gì, dù thế nào cũng phải đợi con có hỉ, sinh hạ trưởng tôn cho Trần gia rồi
tính tiếp.” Trần phu nhân kéo tay Bảo Nhi nói, nhẹ nhàng bấm vào mu bàn
tay Bảo Nhi một cái, trong lòng cười thầm không thôi, “Yên tâm, có nãi
nãi, cha nương ở đây, ai dám khi dễ con? Đừng khóc, con dâu ngoan.”
“Cám ơn nương.” Bảo Nhi quay lại nhìn Trần phu nhân chớp chớp mắt, “Nương, con dâu thất lễ, con dâu đi rửa mặt trước.”
“Đi thôi! Trở về nghỉ ngơi một chút, hôm qua chắc mệt lắm rồi.” Trần phu nhân vỗ vỗ nàng, lệnh cho nha hoàn hầu hạ đưa nàng đi.
“Cung giai đại nhân, phu nhân, Bảo Nhi có chút không khỏe, cáo lui trước.” Sau đó che mặt đi ra ngoài.
Đi không bao xa thì thấy Trần Mục Phong đang bước nhanh về hướng bên
này, Bảo Nhi suy nghĩ một chút, lập tức đổi thành vẻ mặt bi thương, sau
đó cố ý cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy Trần Mục Phong, ủ rũ đi tới.
“Bảo Nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng.
“Vâng?” Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Đại ca, có chuyện gì
sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ngấn lệ, là nhờ mới rồi chưa kịp lau
khô hết.
“Làm sao vậy?” Trần Mục Phong cau mày, trừ hai lần gặp rắn ra thì
chưa bao giờ hắn nhìn thấy Bảo Nhi khóc, bước đi ỉu xìu như vừa rồi.
Bảo Nhi lập tức cúi đầu, lắc lắc: “Không có gì, không có gì, cát bay
vào mắt. Đại ca, nếu không có chi thì ta đi về trước.” Sau đó bước
nhanh, vừa đi vừa cười, cười đến mức bả vai run run giật giật.
Trần Mục Phong nhìn theo bóng lưng nàng, đầu mày càng nhăn như bị.
Hắn vừa mới nghe nói Cung bá phụ đi gặp mẫu thân, bản thân vội vã chạy
tới, không nghĩ tới lại thấy Bảo Nhi bộ dạng như vậy từ đại sảnh đi ra.
Chương 28.2: Bảo Nhi ghen
Trần Mục Phong vào đại sảnh, hành lễ với Cung Thành, sau đó hành lễ
với Trần phu nhân, liếc mắt nhìn qua thấy Cung Trúc Uẩn mặt mày ngấn lệ.
“Mục Phong, ngươi tới vừa đúng lúc. Ta nghĩ ngươi phải cho Trúc Uẩn một lời giải thích hợp lý.” Cung Thành nói.
“Mục Phong, Bảo nhi đồng ý cho Cung giai tiểu thư vào cửa, nếu Bảo
nhi đã đồng ý, ta đây làm mẹ tự nhiên cũng không còn gì để nói, có con
dâu hiểu chuyện như vậy, ta thật tình rất vui, có điều, Mục Phong, Bảo
nhi vừa mới vào cửa mà con nạp thiếp ngay dường như cũng không đúng, chỉ sợ Trương gia gia con cũng không vui đâu.” Trần phu nhân bình tĩnh nói, sau đó suy nghĩ một chút mới nói thêm: “Mới vừa rồi quản gia còn nói,
thế tử Tề Mặc Trì hai hôm nay muốn tới thăm.”
Trần Mục Phong nghe đến câu nói sau cùng, ánh mắt hơi trợn lên.
“Xin lỗi Cung bá phụ, ta không thể cưới Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói.
~~~~ Bốp ~~~~
“Trần Mục Phong, ngươi vừa nói cái gì? Không cưới? Ngươi dám đùa với
lão phu sao? Ngươi cùng dã nha đầu lai lịch không rõ kia mới quen biết
mấy ngày thì quên ngay Trúc Uẩn? Ngươi không làm … Trúc Uẩn thất vọng
sao?” Trán Cung Thành nổi gân xanh, tiếng khóc Cung giai Trúc Uẩn từ du
dương, uyển chuyển khuyếch tán thành cực đại.
“Xin Cung bá phụ đừng trách Bảo nhi, tất cả đều tại Mục Phong, không
liên quan đến Bảo nhi. Không cưới Trúc Uẩn là chủ ý của bản thân ta. Bá
phụ muốn trách, Mục Phong một mình gánh chịu.” Giọng Trần Mục Phong hơi
lạnh lùng.
“Một mình gánh chịu? Ngươi gánh chịu như thế nào?” Cung Thành hỏi dồn.
“Đúng vậy, con gánh chịu như thế nào? Con có biện pháp có thể đưa
Cung giai tiểu thư vào Ung Vương phủ sao?” Trần phu nhân lạnh lùng hỏi.
“Trần phu nhân nói chuyện xin đừng quá đáng!” Cung phu nhân lên tiếng
“Thật là, ngài xem xem, ta mở miệng luôn luôn là nghĩ gì nói đó, thật sự là xin lỗi a.” Trần phu nhân giả lả cười nói, sau đó đứng dậy: “Mục
Phong, chuyện của mình thì bản thân con tự giải quyết đi! Ta đi tìm Bảo
nhi.” Sau đó cười lạnh đi ra ngoài.
“Mục Phong, huynh thật sự đối với ta như vậy sao?” Cung Trúc Uẩn nước mắt lưng tròng nhìn Trần Mục Phong.
Trần Mục Phong nhìn chăm chú Cung Trúc Uẩn, rất kỳ lạ là trong lòng hiển nhiên không hề có cảm giác đau lòng.
“Xin lỗi Trúc Uẩn. Ta sẽ có trách nhiệm với Bảo nhi.” Trần Mục Phong nói, hắn vẫn đang nghĩ tới tại saoBảo nhi khóc?
“Ta đây thì sao? Mục Phong, ta phải làm sao bây giờ?” Cung Trúc Uẩn hỏi.
“Ta sẽ giúp muội tìm một hôn sự thật tốt.” Trần Mục Phong nói.
“Huynh muốn tặng ta cho người khác sao? Tại sao không mang nàng ta
tặng cho người khác?” Cung Trúc Uẩn không phục hỏi, tại hôn lễ ngày hôm
qua, nhìn thấy biểu hiện của Trần Mục Phong, nàng liền mơ hồ thấy bất
an, Trần Mục Phong đã thay đổi, hắn quan tâm đến cô Bảo nhi kia.
Sắc mặt Trần Mục Phong xám lại, ánh mắt âm trầm.
“Bởi vì Bảo nhi tuyệt không phàn quyền phụ thế.” Trần Mục Phong nói từng chữ từng chữ một, khẩu khí lạnh tựa băng.
“Mục Phong, chuyện qua nhiều năm như vậy trong lòng ngươi vẫn không
thoải mái sao? Đúng, là ta sai lầm rồi, nhưng mà nhiều năm như vậy trong lòng Trúc Uẩn chỉ có một mình ngươi, ngươi đối với nó như vậy, sau này
nó phải làm sao bây giờ?” Cung Thành thay đổi sách lược, chuyển sang
chiến thuật mềm mỏng.
“Cung bá phụ, xin lỗi.” Trần Mục Phong nói.
“A mã, ngài không cần nói, ta không lấy chồng, chúng ta về Tế Nam
đi!” Cung Trúc Uẩn vừa nói vừa khóc chạy ra ngoài, Cung phu nhân lập tức đuổi theo. Cung lão gia phất tay áo thở hổn hển bỏ đi.
Trần phu nhân vào Trúc Khê Viện, không tìm thấy Bảo nhi, người hầu
nói Đại thiếu nãi nãi vốn chưa trở về. Trần phu nhân liền trở về sân
viện của mình, vừa vào phòng đã thấy Bảo nhi cười gục ở trên bàn.
“Cô cô, ngài đã về rồi?” Bảo nhi cười chào hỏi.
“Đúng, trở về thăm con dâu bảo bối của ta. Rửa mặt chưa?” Trần phu nhân hỏi.
Bảo nhi gật đầu.”Cô cô sao ngài trở lại nhanh như vậy?”
“Nói xong thì trở về thôi, với người như bọn họ cũng không còn cái gì để nói.” Trần phu nhân ngồi xuống rót trà, vừa uống vừa nhìn Bảo nhi:
“Bảo nhi, mới vừa rồi sao con khóc vậy?”
Bảo nhi miệng mếu máo, kéo tay áo, “Ngài xem xem, bầm tím luôn.”
“Bảo nhi? Đây là ~~~~” Trần phu nhân nhẹ nhàng xoa xoa tay cho nàng, một vết xanh tím nổi bật trên cánh tay trắng trẻo.
“Ha ha, gậy trúc kia khóc, con cũng không thể thua nàng ta, nhưng mà
người ta mỗi ngày đều hài lòng đẹp ý như vậy không có chuyện gì để khóc, cho nên, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi đường tắt!” Bảo nhi để tay áo xuống nói.
“Cũng đừng nhéo mạnh như vậy chứ, bầm tím luôn, nương đau lòng hết sức.” Trần phu nhân nói.
“Cô cô, ngài nói cái gì vậy? Diễn cũng diễn xong rồi.” Bảo nhi bất mãn nói.
“Chưa diễn xong chưa diễn xong, Bảo nhi à, con nói xem thế tử đó
thông minh như vậy, hắn sao lại dễ dàng tin tưởng như vậy, cho nên nha
~~~~” Trần phu nhân bắt đầu thuyết phục Bảo nhi.
“Nhưng mà cô cô, hắn khó có thể cường thưởng dân phụ mà? Hơn nữa, gậy trúc cũng tới, đại ca cũng đã chiếu cố cho con ~~~ không bằng ~~~” Bảo
nhi nói, mặc dù trong lòng có chút chán ghét cây gậy trúc kia, nhưng mà
làm người phải nói chữ tín.
“Rồi, nói sau đi! Bảo nhi à, con cũng thấy đấy, Cung lão gia kia rất
đáng ghét, nếu Mục Phong cưới nữ nhi của hắn không chừng phải chịu khổ
nữa, Bảo nhi, con hãy giúp cô cô, ừm, coi như cho Trúc Uẩn vào cửa đi,
dù sao cũng phải diệt ngạo khí của bọn họ.” Trần phu nhân nói.
Bảo nhi cười, vùi vào người Trần phu nhân: “Cô cô, dù bọn họ ngạo khí cao tới đâu đi nữa, nhưng mà đại ca chính là khối băng siêu cấp, không
sợ, ha ha ~~~ “
Đang nói chuyện, người hầu đi vào nói lão thái thái mời phu nhân và
Thiếu phu nhân qua đó. Trần phu nhân liền kéo Bảo nhi đi một mạch.
Thấy Bảo nhi vẫn đang ôm cánh tay Trần phu nhân đi vào cửa, Trần lão
phu nhân, Nhạc phu nhân, Cố phu nhân và tỷ muội Nhạc gia cùng cười.
“Mẹ chồng và nàng dâu còn thân hơn mẹ con ruột, đúng là hiếm thấy.” Nhạc phu nhân cười nói, Cố phu nhân cũng che miệng cười khẽ.
“Nhạc bá mẫu! Con và cô cô luôn luôn như vậy mà.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, sau đó chạy đến ngồi cạnh tỷ muội Nhạc gia.
Một đám nữ nhân nói giỡn cười đùa mãi đến cơm trưa.
Buổi tối, Trần lão phu nhân cố ý thiết yến đáp tạ Trương Bá Hành, cho nên khi khách tới, đương nhiên tân nhân không thể vắng mặt. Trần phu
nhân còn bảo Trần Mục Phong và Bảo nhi mời rượu Trương Bá Hành. Ăn cơm
xong, cả nhà còn chơi cờ đánh đàn đùa giỡn hoà thuận vui vẻ.
Bởi vì hai hôm nay Bảo nhi ngủ không ngon, vừa mới rồi lại uống một ít rượu, cho nên có chút mơ mơ màng màng.
“Bảo nhi muốn đi ngủ à?” Trần phu nhân cười hỏi.
“Dạ.” Bảo nhi gật đầu, “Cô cô, con đi ngủ có được hay không?”
“Đi thôi! Tiểu Dung, hầu hạ Đại thiếu nãi nãi về Trúc Khê Viện nghỉ ngơi.” Trần phu nhân nói.
“Con muốn ngủ với cô cô.” Bảo nhi nói rất tự nhiên.
Cố phu nhân nhẹ giọng cười, “Bảo nhi a, con thành thân rồi không thể cùng ngủ với cô cô nữa.”
“Thành thân cũng không phải thật sự mà!” Bảo nhi nhìn một vòng: “Con
không thể ngang nhiên chiếm giường, đại ca sẽ không có chỗ ngủ.”
Mấy nam nhân cười khụ khụ không được tự nhiên.
“Làm sao vậy? Con nói sai rồi sao?” Bảo nhi nghi hoặc hỏi.
“Bảo nhi à, không phải cô cô nói với con rồi sao? Đúng không?” Trần
phu nhân nhìn nàng chớp chớp mắt, Bảo nhi khẽ nhíu mày, “Cô cô, nhất
định phải như vậy ư?”
Trần phu nhân gật đầu, sau đó thúc giục Tiểu Dung đưa Bảo nhi trở về, kẻo Bảo nhi đổi ý, còn chưa ra khỏi cửa, Trần phu nhân nói thêm: “Tiểu
Dung, một hồi đừng quên chườm nóng cho Thiếu nãi nãi một lát, rồi bôi
một ít thuốc mỡ tan máu bầm.”
“Vâng, phu nhân.” Tiểu Dung cười đáp.
“Không cần đâu, cô cô, cũng không đau ~~~” Bảo nhi nói, còn chưa nói
hết đã bị Tiểu Dung kéo đi. Mọi người còn lại trong phòng đều nhìn Trần
Mục Phong.
Trở lại Trúc Khê Viện, Bảo nhi lập tức nhào tới trên giường, ngọt
ngào ôm lấy chăn bông không chịu buông tay, Tiểu Dung ở bên cạnh lắc
đầu.
“Đại thiếu nãi nãi, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt rồi ngủ tiếp có được
hay không? Hơn nữa, phu nhân còn dặn dò bôi thuốc cho ngài nữa.” Tiểu
Dung nói.
“Ta ngủ một chút, lập tức dậy liền.” Bảo nhi than thở.
“Đại thiếu nãi nãi, nô tỳ xin ngài, có được hay không?” Tiểu Dung nói.
Bảo nhi ngồi dậy, “Tiểu Dung, ngươi đừng gọi Đại thiếu nãi nãi, nghe
là lạ.” Sau đó để cho Tiểu Dung hầu hạ nàng rửa mặt. Lúc Tiểu Dung thấy
vết bầm xanh tím thì cười cười, Bảo nhi vốn đang mơ hồ cho nên không
phát hiện, Tiểu Dung hầu hạ nàng bôi thuốc rồi nằm xuống, Bảo nhi trơ
mắt nhìn đỉnh giường thấy một màu đỏ chót, nhìn xuống chăn bông, cũng là một mảng màu đỏ, quay đầu nhìn khắp trong phòng, có rất nhiều sắc đỏ
thẫm, cả đồ đạc trên bàn cũng đều đỏ thẫm.
“Tiểu Dung, một hồi đại ca của ta ngủ nơi nào?” Bảo nhi trở mình nhìn về phía Tiểu Dung.
“Đương nhiên là ngủ nơi này rồi, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung nói rất đương nhiên.
“Ngủ nơi này? Muốn ngủ chỗ đó a?” Bảo nhi chỉ chỉ cái giường nhỏ.
“Không phải, Đại thiếu nãi nãi, Đại thiếu gia đương nhiên ~~~ đương
nhiên là cùng ngài ~~~ cùng nhau ~~~” Tiểu Dung có chút khó xử.
“Ta? Cùng ta ngủ?” Bảo nhi ngồi dậy kinh ngạc hỏi. Tiểu Dung gật đầu.
“Vui đùa quá trớn rồi nha ~~~” Bảo nhi nhỏ giọng nói thầm, sau đó suy nghĩ một chút, nhanh chóng nhảy xuống giường lê đôi hài đi ra ngoài, cả áo ngoài cũng không kịp khoác, định ra ngoài rồi lại chạy vào đến bên
giường cầm lấy gối đầu của mình.
“Đại thiếu nãi nãi, ngài đi đâu vậy? Ngài mau trở lại, cảm lạnh thì
làm sao bây giờ?” Tiểu Dung sốt ruột cầm y phục đi theo ra ngoài.
Bảo nhi chạy đến cửa viện, thấy ngoài cửa có hai người đang đứng,
trong đó một người là Trần Mục Phong, người đưa lưng về phía nàng chính
là một nữ nhân, không biết là ai, theo bản năng, Bảo nhi thả chậm cước
bộ nép vào cạnh cửa.
“Trúc Uẩn, sao muội lại ở chỗ này?” là giọng Trần Mục Phong.
“Ta chỉ là muốn đến xem, Mục Phong, ta chỉ là muốn đến xem, huynh yên tâm, ta sẽ không quấy rầy nàng ~~~” Cung Trúc Uẩn thong thả nói.
Xem? Có cái gì đẹp mắt? Bầu trời thì màu xanh, mặt đất thì màu đen
~~~ Bảo nhi đảo mắt, miệng mếu máo, trong lòng không thoải mái.
“Đại ca, huynh đã trở về a?” Bảo nhi từ cửa đi tới, ngọt ngào cười nói.
“Bảo nhi?” ánh mắt Trần Mục Phong bỏ qua Cung Trúc Uẩn, nhìn thấy y
phục Bảo nhi mặc, chân mày lập tức liền nhíu lại, “Sao lại mặc ít áo như vậy mà đi ra ngoài?”
“À, bôi thuốc xong ngủ không được, nghe thấy tiếng đại ca nên ta ra
xem.” Bảo nhi ôm gối đầu của mình nói hưu nói vượn thật lưu loát, sau đó đi tới bên người Trần Mục Phong, kéo một cánh tay Trần Mục Phong ra ôm
lấy, vừa cười vừa nói: “Cung giai tiểu thư tới sao không đi vào ngồi một chút? Các người còn đứng ở bên ngoài nói chuyện lạnh lắm đi vào uống
chén trà, từ từ nói chuyện đi!”
“Muộn như vậy rồi, ta không quấy rầy.” Cung Trúc Uẩn nói, chậm rãi rời đi, ai oán như là Tần Hương Liên lúc bị vứt bỏ.
Bảo nhi ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng ta, cũng cảm thấy chán ghét ~~~~~
“Đi vào.” Trần Mục Phong nói.
“A? Ôi! Được!” Bảo nhi theo bản năng gật đầu, trong lòng còn muốn nhìn cây gậy trúc.
Vào đến trong phòng, Bảo nhi mới phục hồi tinh thần, nhìn Trần Mục
Phong, lại nhìn giường, nói câu: “Đại ca ngủ ngon.” Rồi xoay người chạy.
“Muộn như vậy còn đi đâu?” Trần Mục Phong hỏi.
“Trở về ngủ mà!” Bảo nhi nói.
“Trở về?” Trần Mục Phong nhẹ nhàng cau mày.
“Đúng vậy, trở về ngủ với cô cô. Ta ngủ nơi này huynh không có chỗ
ngủ, chúng ta cũng không thể ở chung một chỗ? Như vậy người khác sẽ nói
~~~” Bảo nhi nói. Nàng còn tưởng rằng hắn cũng không cần trở về ngủ, ai
biết ~~~~ người ta đã giúp đỡ nàng việc lớn như vậy, đã không biết xấu
hổ còn chiếm địa bàn của người ta.
Nói rồi còn chưa đi, là bởi vì Trần Mục Phong đang nhìn nàng.
“Không có việc gì, đại ca huynh đi ngủ sớm một chút đi, ta không quấy rầy.” Bảo nhi nói, tay vừa đụng tới cửa, chỉ nghe Trần Mục Phong nói:
“Ta ngủ thư phòng.”
Bảo nhi ôm gối đầu xoay người: “Như vậy không tốt. Như vậy đi, đại
ca, ta ngủ chỗ này, huynh ngủ trên giường cũng được.” Bảo nhi kêu Tiểu
Dung lại, kêu nàng trải chăn thật dày, thật mềm lên giường nhỏ.
Nàng chui vào ổ chăn, đắp chăn vào, sau đó cảm khái cho vóc người của mình, cái giường nhỏ này so với vóc người của mình, thật đúng là người
thấp bé ~~~~ trở thân mình, kéo chăn đắp, “Đại ca, ngủ ngon!” Sau đó từ
từ đi vào giấc ngủ.
Trần Mục Phong nhìn sau gáy Bảo nhi, sửng sốt hồi lâu. Bảo nhi chẳng
lẽ cái gì cũng không biết sao? Qua tối hôm qua nàng vẫn cho rằng là diễn trò sao? Nàng không hiểu hay là không cần?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...