Dám Kháng Chỉ? Chém - Ngoại Truyện 1
Phiên ngoại: Yến Bình (thượng)
Khi còn nhỏ, có chuyện vẫn làm ta hết sức sợ hãi, đó chính là hàng năm tham gia yến hội trong cung, con trai độc nhất của An bá bá luôn bá đạo muốn dẫn ta đi chơi.
Hắn từ nhỏ bướng bỉnh, ta từ nhỏ thể yếu, luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, bị hắn mạnh lôi kéo leo cây đạp cỏ, ở ngự hoa viên chạy mấy vòng lớn, hắn thật cao hứng, ta mệt mỏi thê thảm, trở về luôn luôn nghỉ ngơi chừng mấy ngày, khổ không thể tả.
Nhiều năm về sau, khi nàng và ta càng lúc càng xa, không có thể tiếp tục ngày đó, ta mới phát hiện, chuyện này so khi còn bé càng làm ta sợ hãi tuyệt vọng hơn.
Thời điểm Khinh Quân điện hạ một tuổi được phong làm tiểu thái tử, bốn tuổi vỡ lòng, bệ hạ phong ta là Thái Phó thái tử, khi hắn nện bước chân có da có thịt đứng trước mặt ta, ta từ trong đôi mắt đen bóng giống như bồ đào của hắn thấy được bóng dáng của nàng, nhất thời đau lòng như cắt, không kềm chế được.
Một đôi mắt phượng của Bệ hạ uy nghi sẵn có, nhưng nàng lại là một đôi mắt đen xoay tròn trời sinh mang cười, từ nhỏ rất nhiều chủ ý, như hồ nước trong suốt, mang theo chân thật vô tội không biết thế đời hiểm ác, khi hướng về phía ta cười lên không có chút nào đề phòng, tựa hồ có thể soi sáng nội tâm người khác.
Có lẽ, chính là vui sướng hoặc là buồn rầu không che dấu chút nào như vậy, mới có thể làm cho bệ hạ ở lần đầu đi sứ Đại Trần, có thể nhìn chằm chằm nàng bất giác vẻ cười đầy mặt đi?
Khi đó, số mệnh dùng phương hướng không thể nghịch chuyển mà tiến bước, ta ở trong ánh mắt nóng bỏng truy đuổi của nàng hằng ngày hận không được chạy trối chết, khả năng chống cự miễn cưỡng luôn là yếu kém đến ngay cả mình cũng cảm thấy không chịu nổi một kích.
Nhưng nàng hoặc giả chưa bao giờ cảm thấy, chỉ ngây ngốc ngày qua ngày đuổi sát theo sau lưng ta, ta hoảng sợ chạy trốn, không còn kịp xoay người tỉ mỉ suy nghĩ đến người phía sau.
Trong cung có người vụng trộm châm biếm nàng đồng tính, khi ta đi lại ở trong cung, gặp qua bao nhiêu khó chịu chỉ chỉ chỏ chỏ, gặp lại nụ cười vô tội ngây thơ của nàng, liền hận không thể một cước đạp nàng xuống hồ.
—— ta cũng thật đạp nàng xuống hồ, xoay người đi.
Loại chuyện như vậy cũng không phải là một lần, ta đã thói quen càng thêm ác ngữ đối với nàng.
Sau khi thái tử điện hạ Đại Tề rời đi, cha gọi ta vào thư phòng, tâm tình một phen công lao sự nghiệp của nam nhi, rồi ưu tâm lo lắng về thái tử điện hạ ngu ngốc, cuối cùng rốt cục vạch trần —— ông xem thái tử Đại Tề có khả năng thịnh thế minh quân, đã vụng trộm đầu phục thái tử Đại Tề, cũng sẽ ở tương lai lúc hai nước tranh nhau, giúp Đại Tề một tay.
Ta ngơ ngác nhìn cha mình, thái dương đã có tóc bạc lẻ tẻ, nhưng mặt mũi vẫn mang theo lệ khí nửa đời chinh chiến sa trường, chỉ điểm giang sơn, lời văn hùng dũng, chí lớn không thay đổi.
Quan lại Đại Trần đối chọi gay gắt, gần hai năm long thể bệ hạ không khoẻ, trong triều do Thái hậu xếp vào ngoại thích, thái tử lại là người đần độn, độ mẫn cảm đối với chính trị bằng không, dưới tình huống này, trọng thần năm xưa đi theo bệ hạ đánh thắng giang sơn cũng bị ngoại thích chèn ép và chèn ép ở mức độ khác nhau.
Cha và An bá bá đứng mũi chịu sào.
Bất quá An bá bá từ trước đến giờ ngay thẳng chính trực, là một người không nịnh chủ, Thái hậu nhiều lần oán trách An bá bá ở trước mặt cha, nói ông ta không biết biến thông, luôn được cha khuyên, mặt ngoài trong triều đều bình tĩnh.
Bệ hạ đèn cạn dầu, băng hà, loại bình tỉnh này bị đánh rách, khi cha lại bí mật nói chuyện với ta ở thư phòng một lần nữa, nói tới một khối binh phù thần bí trong tay An bá bá, nghe nói khối binh phù này chính là tiên đế giao để ông ta bí mật huấn luyện một đội binh, không phải vạn bất đắc dĩ không thể điều dụng.
Nay trên dưới hỗn loạn, khó thành nghiệp lớn, ba năm nay đang lúc thái tử Đại Tề đánh đông dẹp tây, đem các nước nhỏ phụ thuộc Đại Tề thu vào trong túi, cha luôn âm thầm khen ngợi thái tử Đại Tề anh vĩ, ban đầu chưa từng cùng sai chủ tử.
Cha nói: “An Dật tiểu tử kia từ trước đến giờ đối với ngươi nói gì nghe nấy, ngươi chỉ cần hỏi thăm hắn khối binh phù kia giấu ở nơi nào, nếu như có thể lừa gạt ra ngoài thì tốt hơn. Có khối binh phù này, giống như một cái công lớn.”
Trong đầu ta tự nhiên nhớ tới đôi mắt như nước sơn, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, không biết gì đối với nguy cơ bên cạnh —— tại sao hắn có thể ngây thơ đến mức ấy?
Không cần băn khoăn, không hề phát hiện nguy cơ bên cạnh, đơn giản đến trình độ đáng xấu hổ.
Đêm hôm đó ở bên hồ Tiểu Chu, hắn nhẹ nhàng hôn lên, môi mềm mại mang theo hương ngọt không thể kháng cự, trong nháy mắt ta mê hoặc, trong đầu có một thanh âm không ngừng gọi: không đủ không đủ… Ta phải khắc chế thật lâu, mới có thể không áp đảo hắn ở trên thuyền…
Trong cái thế giới này, tại sao có thể có nam tử hấp dẫn lòng người như vậy?
Ta cảm giác, bản thân, khó có thể cầm lòng…
Không đợi ta moi ra cái gì từ trong miệng hắn, trong cung đã truyền ra tin tức, An bá bá mệnh không lâu.
Một vị trong cung kia, kiến thức mưu lược đúng là đàn bà, nhưng tâm địa ác độc lại giống như nam tử hán.
Duệ Vương gia có ý liên hôn, đêm hôm đó cha ra hiệu ta mang theo Ngọc Tranh Quận chúa ra cửa cùng dạo, ta ở bên hồ Tiểu Chu cả đêm, vô số lần tự hỏi mình, có thật có ý muốn cùng với kẻ không giống nam tử kia không… Kết quả làm người ta sợ hãi…
Vợ tương lai của ta, lý nên là cô gái ôn hương nhuyễn ngọc như Ngọc Tranh Quận chúa bên cạnh… Ta không ngừng tự cảnh tỉnh. Vậy mà trong đêm mưa to, nhìn thấy nàng đứng ở cửa nhà ta, mờ mịt trống rỗng trong ánh mắt lại làm ta suýt nữa không cầm được đến an ủi.
Ta giận người trước mắt, giận đến ngay cả bản thân mình cũng nói không rõ ràng cảm xúc, nhiều năm về sau chuyện cũ chất chồng, ta xem lại tình cảm ở thời niên thiếu của bản thân, rốt cục có thể cho ra một cái kết luận, được đôi mắt lưu luyến si mê như vậy chăm chú theo đuổi, dù là khối sắt cũng muốn tan chảy…
… Chẳng qua là, ánh mắt lưu luyến si mê đó, về sau ta không còn nhìn thấy trong mắt nàng nữa.
Nàng tự nhiên vẫn yêu cười, coi như chôn cất An bá bá, bị giáng chức đến trong doanh Hoàng Giới, không được nguyên soái thích, làm hiệu úy nho nhỏ, tiền đồ không thấy ánh sáng, cũng không thấy trên mặt nàng có bất kỳ bất mãn. Khi đó ta mới hiểu được, nàng cũng không phải là quần áo lụa là như ta nghĩ, mà là loài thực vật bền bỉ, di cư đến địa phương nào, cũng đủ sức cắm rễ vững vàng trong đất, tự sống.
Ta không thể nói với nàng bất kỳ điều gì, sợ mình nhiều lời mấy câu, sẽ trút hết toàn bộ hối hận trong đáy lòng.
Trước trận Hoàng Hà cốc, ta lấy hết dũng khí giữ đầu ngựa nàng lại, bình sinh lần đầu tiên nhìn lên thiếu niên cho tới bây giờ đều đứng ở sau lưng ta, lần đầu tiên thấy được tư thế vô cùng tuyệt vời của hắn… Hắn dùng một loại ánh mắt chịu chết lãnh đạm quét tới trên người ta…
Khi đó trong lòng ta liền mơ hồ cảm thấy, cuộc sống đã qua không thể quay lại nữa…
Không lâu về sau, nhận được tin tức, hắn bị thương ở đầu, trong đầu có máu bầm, quên hết trước kia… Ta nói không ra tư vị mâu thuẫn trong lòng mình.
Ta vừa mong đợi hắn quên đi ký ức, lại sợ hắn thật hoàn toàn quên ta…
Hơn nửa năm không gặp, hắn như cũ là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, trong tròng mắt đen bóng trời sinh mang cười cất giấu ý quyết tuyệt lạnh như băng… Là người chưa từng chịu chết không thể lĩnh hội sâu sắc…
Lửa lớn ở Cẩm Tú các đốt ba ngày ba đêm, ta ngồi trước Cẩm Tú các, chợt nghĩ đến ánh mắt mang cười lại lạnh như băng của hắn… Kết cục này, có lẽ là ngay từ đầu hắn đã quyết định tốt lắm…
Lúc này liền thấy được vẻ kỳ quái của thái tử điện hạ.
Hắn không ngủ không nghỉ đứng ở trước mặt phế tích, đốc thúc mọi người dọn dẹp, đợi đến người từ Cẩm Tú các dọn dẹp ra nói, lại không tìm ra hài cốt, trên mặt của hắn rốt cục mang theo một nụ cười.
“An Dật, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!”
Ta đứng ở phía sau hắn, chợt cảm thấy dị thường hoảng sợ, giống như bảo bối của mình bị người mơ ước, đoạt đi.
Thời gian ba năm, ta nhận được mật lệnh của thái tử điện hạ, hiện nay đã vinh thăng lên hoàng đế bệ hạ Đại Tề, lấy danh nghĩa tuần phòng tìm kiếm các nơi… Trong lòng riêng, ta hi vọng có một ngày có thể tìm được hắn….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...