Dám Kháng Chỉ? Chém

Dám Kháng Chỉ? Chém - Chương 41
Chương 41: Hướng đi của binh phù
Dực Vương trời sinh nhìn xa trông rộng, là một chính trị gia trác tuyệt, vận dụng chiêu giết gà dọa khỉ thành thạo nhất. Dưới sự huấn luyện cường độ cao của hắn, ta nào sợ khuya khoắt bị tiếng kêu thảm thiết ngoài cửa sổ thức tỉnh, cũng có thể bịt lỗ tai tiếp tục ngủ.
—— lúc này liền cực kỳ hoài niệm lồng ngực của Phượng Triêu Văn.
Đáng thương Tiểu Hoàng tuổi còn nhỏ quá, lật người mà ngồi giữa tiếng kêu gào thê thảm ngoài cửa sổ, sắc mặt xanh trắng, đi tới đi lui trên mặt đất. Người bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong phòng, cung kính cáo lỗi: “Bọn thần đã quấy rầy thánh giá, tội đáng chết vạn lần, kính xin bệ hạ thứ tội! Chẳng qua là tặc tử này mang tội phản quốc khi quân, Vương gia nói tất nhiên phải trừng phạt ở trước mặt thánh giá!”
Ở trước mặt thánh giá trừng phạt tặc tử phản quốc là không có lỗi, nhưng khuya khoắt cưỡng bách hoàng đế bệ hạ trực tiếp nghe mọi động tĩnh từ hiện trường hành hạ đến chết tù phạm, đã có bụng dạ khó lường rồi! Sợ bệ hạ trái tim mà không tốt, rất có khả năng đi đời nhà ma, may mắn Tiểu Hoàng trái tim khỏe mạnh, cũng không có bệnh.
Tiểu Hoàng nắm chặt quả đấm đi tới đi lui trong phòng, trán nổi gân xanh dữ dội, như con thú bị tù. Ta chỉ phải từ trên giường bò dậy, trấn an con thú con xù lông này, lôi kéo hắn, hướng về phía ngoài cửa sổ cất giọng nói: “Khó được Dực Vương gia vất vả vì nước, khuya khoắt còn phải trừng phạt tặc tử phản quốc khi quân, bệ hạ cảm giác thực sự bất an, bây giờ chuẩn bị qua thăm hỏi Dực Vương gia!”
Vương gia a, chuyện nhiễu mộng đẹp của người, thật ra thì ai cũng có thể làm…
Tiểu Hoàng ngu ngốc hướng ta cười, lông mày giãn ra, quả đấm cũng mở, ngay cả gân xanh trên trán cũng lặn mất, toàn thân thư thái.
Người bên ngoài liên tiếp từ chối: “Sao có thể làm phiền thánh giá!”
… Sợ là quấy rầy mộng đẹp của Dực Vương gia?

Tiểu Hoàng đã lưu loát mặc lên áo dài, mặt hưng phấn thúc giục ta, không đợi người ngoài cửa từ chối nữa, hắn chưa búi tóc đã đẩy cửa ra, ta theo sát phía sau, thấy ngoài cửa phòng một mảnh hỗn độn, người bị ngược đãi đang hấp hối, bốn năm tên hộ vệ đưa tay dính máu chuẩn bị ngăn đường đi của Tiểu Hoàng, bị hắn một cước đạp ngã trên mặt đất, người thông minh mượn cơ hội liền lăn một vòng chạy xa, chắc là đi báo tin cho Dực Vương.
Ta cùng với Tiểu Hoàng tới chỗ ở của Dực Vương, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, Dực Vương quần áo xốc xếch buồn ngủ mông lung từ bên trong phòng ra đón, khép lại rèm đỏ hương thơm mơ hồ trong phòng… Đây là một nam nhân không lẫn lộn công việc và cuộc sống.
Sắc mặt Dực Vương khó chịu nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng tiến đến —— vô luận người nam nhân nào bị quấy rầy lúc này, đại khái cũng sẽ không cao hứng đi —— đáng tiếc Tiểu Hoàng không phải nhà thông thái, không đếm xỉa đến ánh mắt giết người, tiến lên liền nắm tay của hắn, cơ hồ muốn chảy nước mắt xuống: “Trẫm bất tài, liên lụy Vương thúc đêm không thể say giấc, cả đêm thẩm tra những nghịch thần này, trẫm cảm thấy đau buồn sâu sắc, đặc biệt đến làm bạn Vương thúc, cùng Vương thúc chia sẻ!”
Ta đứng hầu ở sau lưng Tiểu Hoàng, thầm khen lời nói này của hắn hết sức xác đáng, khiến mặt buồn ngủ của Dực Vương gia kinh bay, cúi đầu làm vẻ cung kính, cơ hồ muốn cười đến hết hơi.
Dực Vương gia đêm trừng hung đồ, hoàng đế bệ hạ thương hắn khổ cực, đêm khuya tới thăm hỏi, quân thần một vẻ hài hòa. Ban ngày Dực Vương còn phải thiết yến khoản đãi “Quảng Vũ tướng quân trung dũng yêu nước”, cũng bố trí tất cả chuyện trong ngoài, bất quá sáu bảy ngày, quân thần gặp nhau đều chỉa vào một đôi mắt quầng thâm, quả nhiên vì dân vì nước, một mảnh thật lòng, khiến người khâm phục!
Lúc này Dực Vương gia liền biểu lộ một mặt khoan hậu nhân ái của hắn.
Hắn ủ rũ mặt mày ở trong bữa tiệc, than thở Đại Trần thế yếu, người yêu nước trung dũng trong lúc quốc gia gặp nạn, lý nên hô to la lớn, vì nước mặc cho đầu rơi máu chảy.
… Thế yếu và mất nước, thật ra thì vẫn có khác biệt chứ?
Ta gặm tương giò, miệng dính đầy mỡ, luôn miệng phụ họa.
Nếu nói kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tuấn kiệt giống như ta, tại sao có thể vì chuyện nhỏ này mà xảy ra tranh chấp với Dực Vương gia?

Tiểu Hoàng bấm cánh tay của ta một cái ở dưới mặt bàn, mưu sĩ sau lưng Dực Vương gia cũng liền thở dài: “Quảng Vũ tướng quân có điều không biết, binh lực trên tay Vương gia hôm nay không đủ hai vạn, chẳng những phải bảo vệ an nguy của bệ hạ, còn phải vì cứu phục nghiệp lớn mà bôn ba, thực là trứng chọi đá a!”
Ta cảm thấy gặm giò làm vẻ mặt mày ủ rũ, không thể biểu đạt kính ngưỡng của ta đối với Dực Vương gia, chỉ đành phải để giò xuống, xoa xoa mỡ đông trên tay, mặt đôn hậu nhìn Dực Vương gia: “Vương gia xưa nay biết, An Dật chẳng qua là quần áo lụa là, chức tướng quân này cũng là ban đầu nhờ bóng của người trước, đối với hành quân bố trí cứu phục nghiệp lớn, có lòng tương trợ Vương gia, cũng không có lực a!”
Mắt hổ của Dực Vương gia chợt lóe ánh sáng lạnh, lại sầu khổ nhìn lại ta.
… Ngắm cũng ngắm hết, ta cũng không phải là Quan Âm bồ tát, cứu khổ cứu nạn!
Ta chuyên tâm lau mỡ đông trên đầu ngón tay, giả vờ không thấy.
Đôi mắt ti hí của phụ tá cạnh hắn sáng lên, nhìn chằm chằm ta giống như nhìn chằm chằm một khối thịt béo, “Tướng quân có biết, trong tay nhiếp chính vương nắm giữ một khối binh phù, khối binh phù kia nghe nói nắm giữ một chỗ luyện binh bí mật của Đại Trần, chỉ cần có đội quân này, lo gì Đại Trần ta không thể phục quốc?”
Trong bữa tiệc nhất thời tĩnh mịch không tiếng động, ta tuy cúi đầu, nhưng cũng cảm giác được chung quanh mười bảy mười tám đạo ánh mắt nóng bỏng ném ở trên người.
Ta ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn lại Dực Vương gia: “Chuyện binh phù, xác thực. Chẳng qua là… Vương gia cũng biết, ban đầu mạt tướng chiến bại ở trận Hoàng Hà cốc, bị Đại Tề thái tử bắt sống…” Vừa đúng quăng lấy ánh mắt xin lỗi.
Màn ngầm hiểu trong lòng này, khiến gã này nhất thời không khống chế được tâm tình của mình, tức giận quá mức hướng ta rống lên: “Ngươi nha đầu thối tha, lại quy phục dưới trướng thái tử địch quốc, có phải đã nhân tiện dẫn quân đầu hàng Đại Tề? Không trách có thể có được vị trí hoàng hậu! Vương gia…” Hắn đứng ở nơi đó tức giận thở hồng hộc, thật giống như ta bới mộ tổ nhà hắn.
… Ta thật ra thì, cái gì cũng không nói!

Dực Vương gia chờ hắn phát tiết không sai biệt lắm, mới không nhẹ không nặng quát một câu: “Câm mồm, Quảng Vũ tướng quân chính là nữ nhi của nhiếp chính vương, làm việc tất nhiên vì dân vì nước, há là nghịch thần phản quốc? Nàng này tất nhiên là tương kế tựu kế…” Nói đến sau, sắc mặt cũng khó nhìn, ước chừng cũng cảm thấy lời giải vây cho ta của mình quá mức hoang đường.
Cho nên ta nói, Dực Vương gia còn có một mặt khoan hậu nhân ái, dù cho chỉ là mặt mũi, hắn cũng chưa từng áp ta vào địa lao, nghiêm hình tra khảo một phen, mà rượu ngon thức ăn ngon khoản đãi, trừ không thể tự do ra vào nơi đây, có yêu cầu gì khác, đều được thỏa mãn.
Sau đó có mấy lần, nhắc tới binh phù, Dực Vương gia luôn thở dài thở ngắn, bộ dáng khó có thể nuốt xuống. Ta vì khẩu vị tốt của mình rất có mấy phần ngượng ngùng, thực không muốn cùng bàn với hắn, dần dần liền tìm cớ không đi.
Tiểu Hoàng mặc dù thỉnh thoảng muốn đi ra ngoài, nhưng đa số thời điểm lại cùng tiểu đạo cô luyện võ ở trong sân.
Tiểu đạo cô ra tay thật nhanh, cũng không lưu tình, trong miệng kêu “Bệ hạ đắc tội!” Khi nâng cây gậy lên hướng trên người Tiểu Hoàng thì so với ai khác cũng hung ác hơn, lúc này ta cuối cùng cảm thấy, Tiểu Hoàng và nàng có thù giết cha, nếu không làm sao hạ tay nặng như vậy?
Cũng khó trách trên tay Tiểu Hoàng đều là vết chai.
Chờ hắn về ngủ, lén người bên cạnh, ta khổ tâm khuyên hắn đôi câu, khi có thể vui thì cứ vui, bị hắn trừng một cái, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tiểu Dật, hôm nay thân ta và ngươi bị hãm trong hang hổ, nếu ta không khổ luyện, chỉ tự vệ cũng không thể, còn bảo vệ ngươi như thế nào?”
Ta theo dõi ngũ quan đã hiển đường nét rõ ràng của hắn, không nhịn được cười yếu ớt: “Ngươi khổ luyện như vậy sợ là không chỉ một ngày? Ban đầu sau khi tách ra với ta ở xe tù, gặp được Dực Vương gia, dòm ngó tài trí mưu lược kiệt xuất của hắn, đã bắt đầu khổ luyện?”
Dực Vương gia có tài trí mưu lược kiệt xuất lòng muông dạ thú, làm sao có thể khuất dưới một thiếu niên ngu ngốc?
Trên mặt hắn mang theo chút ý tự giễu: “Cái gì cũng không thể gạt được ngươi, khi còn bé nghĩ chuyện, tổng không tránh được ngây thơ chút.” Lại vỗ vỗ vai của ta: “Hôm nay ta xem, ngươi so với ta còn ngây thơ gấp trăm lần.”
Ta ra vẻ khiêm tốn lắng nghe lời dạy dỗ, nghe hắn răn dạy: “Hoàng đế bệ hạ Đại Tề vì binh phù, lập ngươi làm hậu, nhưng trong hậu cung, từ trước ăn bữa hôm lo bữa mai, tính tình này của ngươi lại không khiến người vui, làm sao có thể bảo đảm ngươi được hắn một đời sủng ái?”
Một đời thật dài, tại sao ta có thể có loại hy vọng vời này?

Hắn nói: “Nếu không chúng ta từ nơi này chạy đi, mai danh ẩn tích sống cuộc sống dân thường? Ta từ trước không hiểu quý trọng, sau khi tách ra với ngươi, nửa đêm tỉnh mộng, thường thường nằm mơ thấy cuộc sống ở núi non của ta và ngươi, khi đó mặc dù đầu óc của ngươi có chút hồ đồ, cuộc sống lại trôi qua cùng khổ, nhưng nó là thời gian vui nhất từ trước đến nay của ta. Không cần nhớ kỹ một ngày ngoài ý muốn bỏ mình, không cần bị người định đoạt, nhìn nhà tù vàng ngọc, lưới vải quanh thân, lại không một ngày sống sung sướng.”
Hắn không còn cố chấp với binh phù cái thứ dẫn lửa thiêu thân đó nữa.
Ta lắc đầu một cái, nhìn lá rụng dần dần hạ xuống ngoài cửa sổ cười yếu ớt không nói.
Cõi đời này luôn có một con đường, ban đầu là thân bất do kỷ đi xuống, nhưng đi mãi, cũng sẽ bị phong cảnh ở đó mê hoặc, không nhớ nổi nửa điểm hối ý ban đầu.
Người kia, ban đầu ta đã từng hết sức chán ghét, sau lại kịch liệt qua loa, nhưng trằn trọc quấn quýt, cho tới bây giờ lại có thể nhớ lồng ngực ấm áp dựa vào mỗi đêm giá rét thê lương, trong lúc lơ đãng sinh ra ỷ lại.
Nơi này sớm tối đều lạnh, mặc dù tường cao ngói đỏ, nhưng không ngăn được núi xanh mơ hồ nơi xa, nếu như ta đoán không tệ, tất nhiên là trong núi sâu ngoài thành.
Trong lúc Tiểu Hoàng tìm đường chạy trốn, mười lăm tháng tám đảo mắt mà đến.
Một ngày kia Dực Vương gia điểm đủ binh mã, mời ta cùng với Tiểu Hoàng ra cửa ngắm trăng. Tiểu đạo cô theo sát sau lưng Tiểu Hoàng quăng ánh mắt thương hại với ta, trong lòng ta mơ hồ có mấy phần mong đợi.
Ánh trăng trên trời cao, ta bị nhét vào bên trong kiệu bốn bề đều bịt kín, chạy vội ước chừng hai canh giờ, nghiêng chếch dạt lệch cơ hồ đều muốn nôn cả ruột ra. Khi bị đỡ xuống tới, lập tức liền nhìn thấy nam tử sao trăng vây quanh đối diện, áo khoác màu đen bị gió thổi bay phất phới, dưới mắt phượng khó nén tức giận, mang theo khí phách vương giả trời sinh, nhìn Dực Vương, giống như nhìn tử thi đầy đất, cái loại sát khí từ biển máu chiến trường chém giết mà ra, cơ hồ muốn cho người sinh ra ý nghĩ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ…
Ta nịnh hót hướng hắn cười một tiếng, trong ánh mắt trách cứ của hắn, vạn phần may mắn mình đã sớm phản bội đi theo địch.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui