Ở phía bên ngoài song cửa, ánh mặt trời chiếu xuyên vào bên trong nhằm đánh thức tôi dậy.
Tôi nheo nheo đôi mắt, cảm giác tối hôm ngủ rất ngon và hoàn toàn không gặp cơn ác mộng gì hết, có lẽ là nhờ tách trà kỳ lạ của Võ Thành Kiệt.
Như thường lệ, bà Tám cũng đã chuẩn bị trà nước để tôi dâng lên cho cha mẹ, mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình yên, hoàn toàn không có bóng dáng ma quỷ nào xuất hiện.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ duy nhất chính là tôi không nhìn thấy Võ Thành Kiệt ở đâu, không biết là cậu ta đã điều tra ở nơi nào rồi.
"Mợ ba".
Con Sen chẳng biết từ đâu chạy tới, nó vội vàng hướng về tôi mà đột ngột lên tiếng "Mợ ba, có chuyện không hay rồi, ở nhà kho lại xảy ra chuyện nữa rồi".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện chi? Con chậm rãi nói rõ ràng cho mợ biết, đặng mợ còn biết đường mà giải quyết chứ".
Tôi có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Con Sen nghe tôi hỏi, liền hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, nó chậm rãi đáp "Hồi nãy, có người vô trong nhà kho lấy đồ, thì đột nhiên nhìn thấy đồ đạc ở bên trong bị bới tung cả lên, con sợ quá, nên tìm mợ để thưa bẩm".
Câu nói vừa xong, trong lòng tôi bất giác cảm thấy có chút không an, mấy ngày nay liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái, nên khi nghe thấy chuyện này, tôi liền liên tưởng tới chuyện chẳng lành, có khi nào lại là do thứ không sạch sẽ gây ra hay không?
"Thôi được rồi, để mợ tới đó coi thử tình trạng ra sao, rồi sẽ tìm cách khắc phục, nếu chuyện này quá nghiêm trọng thì mợ sẽ tìm người tới giải quyết vậy".
Tôi trầm giọng nói, cố gắng trấn an con Sen.
Con Sen khẽ gật đầu, sau đó cùng với tôi bước tới nhà kho của Chu phủ.
Lúc tới nơi, thì tôi đã thấy những người làm đang tập trung ở bên ngoài, bọn họ hình như không dám bước vô trong.
Tôi tiến tới chỗ bọn họ, nhìn một lượt sắc mặt của từng người, nhận thấy vẻ lo lắng, tôi bèn lên tiếng hỏi "Từ lúc xảy ra chuyện, có ai bước vô bên trong kiểm tra chưa?"
Người làm tên là Lê Bửu vội vội vàng vàng gật đầu, đáp "Từ khi xảy ra chuyện, tụi tôi cũng có vô bên trong coi thử ra sao rồi, ngoại trừ đồ đạc bị bới tung cả lên, thì hoàn toàn không thấy có ai trong đó hết, mặc dù tất cả cửa nhà kho đều đã bị khóa lại, không có dấu hiệu hư hỏng chi hết".
Giọng của anh ta vừa trầm vừa mang theo sợ hãi, tôi biết tại sao anh ta lại như vậy, chắc chắn là bởi vì ở một nơi khóa kín, không thể đang yên đang lành bị bới tung lên, mà hoàn toàn không có dấu vết gì của người đã gây ra sự việc đó được.
Tôi đắn đo nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng quyết định bước vào coi thử ra sao, tôi nghĩ rằng những người làm ở đây đã bước vô trong đó rồi, mà hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, chắc chắn vấn đề không phải nằm ở trong nhà kho.
Còn chưa kịp bước chân đi, thì đột nhiên từ trong nhà kho thổi ra một ngọn gió lạnh lẽo như thể từ âm ty dâng trào lên vậy.
Tôi đứng bất động nhìn chằm chằm vào phía trong một thoáng, nhằm ổn định tinh thần rồi mới vững vàng bước vô trong.
Đám người làm trông thấy vậy, cũng bước theo sau.
Ở bên trong nhà kho, đúng thiệt là như miêu tả của mọi người, đồ đạc giống như bị ai đó bớt tung hết cả lên, quăng khắp mọi nơi.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, bất chợt ánh mắt của tôi dừng lại trước một tờ giấy ố vàng.
Trong khi tôi đang chần chừ không biết có nên lụm tờ giấy đó lên hay không, thì con Sen cũng đã phát hiện, nó ngay lập tức lụm lên, rồi đưa về phía tôi mà nói "Mợ ba, tờ giấy này là chi vậy? Con chưa nhìn thấy nó bao giờ?"
Bầu không gian vô thức im lặng sau lời nói của con Sen, sâu tận đáy lòng của tôi bỗng dưng dâng lên một sự tò mò muốn biết tờ giấy đó là gì.
Đám người làm đi theo tôi cũng vội vàng tụ tập về phía con Sen, bọn họ thay nhau nhìn vào tờ giấy ố vàng trên tay nó.
"Con Sen nói đúng đó mợ ba, tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, thiệt kỳ lạ".
Lê Bửu nhìn về phía của tôi, giọng nói vừa trầm vừa mang theo vẻ nghi hoặc, trong ánh mắt như thể dò xét ý kiến của tôi vậy.
Tôi đưa mắt nhìn bọn họ mà suy đoán, coi bộ mọi người đang hiếu kỳ không biết bên trên tờ giấy ghi gì, ngay cả tôi cũng vậy, không bằng cứ coi thử nó ghi gì trước đã.
Nghi vậy, tôi liền cầm lấy tờ giấy, khi bàn tay của tôi chạm vào tờ giấy, đầu tôi liền "đinh" lên một tiếng, như thể cảnh báo sắp có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
"Đây.
.
đây là! "
Tôi lắp ba lắp bắp lên tiếng bởi sự sợ hãi đang lan tỏa trong lòng.
Bên trên tờ giấy hoàn toàn không có một chữ viết cụ thể nào, nhưng mà lại có các nét vẽ hết sức kỳ lạ, giống hệt như là đang vẽ bùa vậy.
Tôi vừa nghĩ tới đây, bàn tay bất giác buông tờ giấy xuống, con Sen nhận thấy hành động kỳ lạ này của tôi, vội lên tiếng hỏi "Mợ ba, có chuyện chi vậy? Trên tờ giấy ghi thứ chi mà mợ lại hoảng hốt tới như vậy chứ?"
Giọng nói của con sen nhỏ dần một cách kỳ quái, tôi giựt mình một cái mạnh, đưa mắt về phía con Sen, liền bất ngờ trong tầm mắt xuất hiện một cái đầu lâu đầy tóc, đang treo lơ lửng trên không trung.
Còn chưa kịp phản ứng, thì mớ tóc dài xơ xác kia đã bắn về phía tôi, mớ tóc kinh tởm kia nhanh như chớp quấn lấy cổ của tôi mà xiết thật chặt.
Do hành động này quá bất ngờ, nên tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm được gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...