Đám Cưới Ma Của Đôi Ta


Tiên Ngọc lúc nào cũng nhìn Mã Nhân không tập trung vào việc học nhưng ả chẳng lo, ả mua đề được mà.

Mã Nhân cảm thấy khó chịu khi bị Tiên Ngọc nhìn nhưng mà sợ tui con trai trong lớp sẽ làm thịt cậu mất.

Ngồi học mà chỉ muốn về nhà nhanh thôi.Vừa tan học cậu lo về nhà, mới xuống cổng trường đã gặp Tiên Ngọc được một chiếc ô tô đưa về.

Đến trước mặt cậu, ả nói muốn cậu lên xe về với ả nhưng Mã Nhân từ chối và đi về.Tới nhà, Mã Nhân gọi lớn Dương Khắc xuống lầu.

Dương Khắc như cái máy chạy xuống nhà, hỏi:-Chuyện gì thế?Mã Nhân cười tươi như hoa khoe túi thịt vịt nướng mới mua khiến Dương Khắc sáng bừng mắt bám lấy cậu không buôn.

Mã Nhân làm đúng theo trình tự rồi ngồi xuống ăn.


Một bàn đồ ăn một lác sau đã sạch bong.

Mã Nhân vui vẻ dọn chén bát xuống rồi rửa không phàn nàn lấy 1 câu.

Dương Khắc lại lê lên phòng nằm lăn như một con mèo trên giường của Mã Nhân.

Mã Nhân lên phòng học bài nhưng lại mất tập trung Dương Khắc quá ồn, cậu yêu cầu Dương Khắc im lặng để mình học bài.

Dương Khắc im phăng phắt, chỉ biết nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Lúc Mã Nhân học xong cũng tầm 9 giờ tối, cậu mệt mỏi nằm lên chỗ trống còn lại trên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Chợt Dương Khắc vòng tay qua ôm cậu nhưng lạ thay lần này câu không cảm thấy lạnh nữa mà là 1 cảm giác rất kì lạ.

Nó ấm áp lắm, vòng tay ấy làm cậu cảm thấy an toàn rồi không biết từ lúc nào cậu đã ngủ mất.Buổi tối hôm ấy thật yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc một góc phòng.

Bầu trời đêm đầy những ngôi sao lấp lánh, sáng rực lên, ánh trăng cũng dịu dàng chiếu xuống căn phòng có hai con người đang ôm nhau ngủ.Sáng hôm sau cả hai đều thức dậy cùng với nhau và tình cảm của họ càng xích lại gần nhau hơn.

Vẫn như các buổi sáng khác Mã Nhân làm đồ ăn và mời Dương Khắc xuống ăn.

Hôm nay Mã Nhân nấu một bữa cơm đơn giản nhưng vẫn không thể che dấu đi hương thơm và vì ngon tuyệt vời của nó được.

Dù chỉ là nồi canh chua đơn giản, chỉ là nồi cá kho đơn sơ hay đĩa rau đạm bạc thì nó vẫn ngon đến lạ.


Lần này Dương Khắc dành rửa bát và hối Mã Nhân mau đến trường không lại trể giờ.Vừa đến trường Mã Nhân đã gặp ngay Tiên Ngọc đang tiến vào trường.

Ả thấy Mã Nhân liền chạy lại chào hỏi, nhưng nhận lấy cái bơ đẹp của Mã Nhân khiến ả nhục không thể tả.

Vào lớp học ả lại giả vờ yếu đuối kể về hoàng cảnh bi thương khi mất mẹ của ả.

Mã Nhân cười nhẹ rồi nhìn lại ả, chẳng phải có 1 con quỷ đi sau lưng ả sao.Tiếng trống vào lớp vang lên, ả ta cũng về chỗ và bị Mã Nhân tránh né khiến ả như muốn nổi điên.

Mã Nhân cầu trời nhanh đến ngày đổi chổ để thoát khỏi kiếp nạn này.Ra chơi Gia Chính lại chỗ Mã Nhân, gương mặt đỏ bừng nói:-Sao mày dám bắt nạt Tiên Ngọc hả?-Tôi chẳng làm gì cậu ta cả, chỉ là cậu ta tự biên tự diễn mà thôi.-Mã Nhân điềm tĩnh đáp.Gia Chính tức giận đánh mạnh vào mặt của Mã Nhân khiến nó bầm tím lên.

Mã Nhân mặc kệ hắn đánh bởi nếu phản kháng không chỉ một mình Gia Chính mà còn nhiều người khác nữa sẽ đánh cậu.Một lác sau, cả hai bị mời lên phòng giám thị và tất nhiên kẻ có tiền luôn thắng, cô giám thị bên Gia Chính và đổ hết mọi lỗi lên Mã Nhân.

Ngày hôm đó Mã Nhân phải ở trên phòng giám thị cả buổi để viết 1000 lần câu “EM XIN LỖI CÔ.LẦN SAU EM SẼ KHÔNG ĐÁNH NHAU NỮA”.Viết xong cũng là lúc đi về, Mã Nhân lê thân xác mệt mỏi về nhà nụ cười của cậu không cỏn nở.

Mới nghe tiếng mở cửa, Dương Khắc đã chạy vội xuống lầu nhưng khi thấy Hồng Cảm của mình buồn,gương mặt bị bầm tím hắn ta lại trở nên tức giân và hỏi:-Ai là người người gây ra nó,Mã Nhân?- lần đầu tiên hắn gọi tên của cậu.-Là Gia Chính.Nói xong nỗi uất ức trong lòng cậu cũng khôm kìm được mà tuôn trào.


Nước mắt cậu lại rơi.

Lỗi lầm dù ko phải của cậu nhưn lại phải nhận.

Dương Khắc thấy vậy liền dịu giọng xuống dỗ dành Mã Nhân.

Khi thấy cậu đã bình tĩnh hắn liền lấy cho cậu cốc nước.

Mã Nhân dần bành tĩnh và vào bếp nấu ăn.

Lúc này một ý định trả thù đã nung nấu trong đầu Dương Khắc.-Dám làm cho gương mặt xinh đẹp đấy bị thương, thật không xúng đáng được sống mà.-Dương Khắc thầm nghĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận