Con của ông mà ông còn không biết à, nó làm gì có người bạn nào đứng đắn? Không phải là một đ3ám ăn ngon, lười biếng, phá của như con ông thì cũng là một lũ sâu mọt, chuyên lừa gạt những2 con lừa ngốc như bọn họ đây.
Ông vì mấy tên bạn không may mắn nhưng rất có tài, chỉ0 có một mình nó phát hiện” mà mua thuốc mấy lần rồi? Không phải đều nhờ mặt mũi con trai à? 0Ông Hình không ngờ mới mấy ngày mà nó lại đem thứ thủ đoạn mất mặt kia đến trước mặt thông g3ia
Ông ngượng ngùng, luống cuống thay con trai, không còn mặt mũi nào nhìn thống gia vui vẻ, hết lần này đến lần khác cảm ơn, khen Tiểu Hành tốt
Ông chỉ muốn chui xuống dưới sàn nhà, đúng là đáng xấu hổ mà! Sau khi chắc chắn uống mấy thứ thuốc kia không chết người, ông Hình không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng dẫn con trai lớn rời đi
Về việc đối phương chân thành giữ lại ăn cơm thì ông không dám nhận lời..
Xe chạy trên đường lớn một lúc lâu mà hai người vẫn không mở miệng nói chuyện, đều chán nản vì em trai, con trai
Bọn họ đều đánh giá thấp cái thứ không đáng tin cậy kia, gài bẫy hại cả cha vợ
Ai cho nó mặt mũi đó? Mặt cậu cả nhà họ Hình cũng xanh lét
Đồ khốn! Anh ta nghĩ tới việc hết lần này đến lần khác mình buông tha, còn giúp nó trả mấy khoản vay nặng lãi
Không phải mỗi lần anh ta đều muốn đánh chết nó à? Nhưng hết lần này đến lần khác nó lại được bỏ qua thì làm sao nhớ lâu? Nhiều năm như vậy mà nhà họ Hình không phát triển thêm chút nào cũng có quan hệ rất lớn với việc Tiểu Hành vay mượn không hề băn khoăn đấy
Bọn họ không nỡ ra tay với Tiểu Hành còn người ta là người ngoài nên không có nhiều vướng mắc như vậy
Thảo nào nó chắc chị vợ mất hứng
Cậu Cả nhà họ Hình còn dùng sức nhấn còi ô tô, cũng không biết là bực tức vì mình không có tài cán gì, không thể ra mặt cho em trai hay là không ngờ em trai không biết điều, cảm thấy cho nó một bài học cũng tốt? Ông Hình chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn tham dự vào chuyện gì hết
Nhìn tình huống hôm nay thì hai ông bà nhà họ Hạ vô cùng hài lòng về Tiểu Hành, cơ bản không biết con trai ông là loại người gì, trông đứa bé Tiểu Ngư kia cũng thích Tiểu Hành, chỉ cần có hai điểm này thì chắc bên kia cũng sẽ không làm gì với Tiểu Hành
Ông nghĩ rằng không chỉ riêng bà Hà, nếu nhà ai có một kẻ ngu xuẩn bước vào, lúc nào cũng muốn kéo người nhà xuống nước thì không ném thẳng ra đã xem như tốt lắm rồi
Cha mẹ không có cách nào lựa chọn con mình những con rể thì không phải đối phương cử nhất định chọn người nhà ông mới được, thôi, thôi, nhà họ Hạ không phải là những người không thấu tình đạt lý
Hơn nữa lần này đối phương cũng không làm gì Tiểu Hành, không phải đưa về bình an à? Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hành bây giờ chắc có thể ngoan ngoãn ít ngày, như vậy cũng không có gì không tốt
Ông bà Hà đều là người đơn giản, bà Hà hơi cẩn thận, cũng được xem là không coi thường Hình Tiểu Hành.
Cứ như vậy đi! Ông Hình vô cùng vui mừng, không làm gì khiến bản thân mất mặt, nếu không bọn họ cũng không biết làm sao mà kết thúc chuyện này
“Để xem khi về ba có đánh chết tên nhóc thổi tha kia không!” Mấy viên vitamin mà dám bán năm ngàn! Tại sao không đi cướp đi?
Quá nửa đêm Hạ Vũ mới trở lại nhà trọ, mở cửa, tùy ý quăng quần áo lên kệ, cậu thấy hơi mệt, sửa chữa cả ngày, buổi tối lại trực, buổi chiều đều dựa vào cà phê để chống đỡ tinh thần
Hạ Vũ mở đèn, chợt giật mình, tiếp đó tức giận đạp giường: “Cậu định hù chết người à?” Nói xong cậu cởi áo sơ mira, đá giày rồi đi về phía phòng vệ sinh
Cậu đã quá mệt mỏi rồi, không có thời gian cãi nhau với cậu chủ kia.
Vì ánh sáng đột ngột nên Thúc Tùng Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy bóng người tiến vào phòng tắm: “Phá hỏng mộng đẹp của người khác.” Anh ta mới vừa xuống máy bay nên rất mệt, cứ thế kéo chăn trùm lên người rồi ngủ tiếp
Mười lăm phút sau, anh ta cố gắng vén chăn lên, mơ mơ màng màng đứng dậy, lấy giày của người nào đó bỏ ra khỏi cửa, ném áo sơ mi và quần lên móc treo sau đó ngã lên giường ngủ tiếp
Hạ Vũ từ phòng tắm đi ra, ném chăn lên bạn thân rồi cũng nằm xuống ngủ..
Hôm sau, Hạ Vũ mơ mơ màng màng thức dậy
Thúc Tùng Cảnh đã đi chạy bộ về, tinh thần sảng khoái ngồi trước bàn ăn ăn sáng, điểm tâm trước mặt không do phải anh ta làm: “Cậu còn sống thì đến đây ăn đi.” “Về tối hôm qua à?” Hạ Vũ cũng nhanh nhẹn vào phòng vệ sinh tắm rửa
“Ừ, nhà quá xa nên tới đây, vốn nghĩ là sẽ gặp được chuyện gì tốt, hoặc ít nhất cũng có thể được thưởng thức người đẹp, kết quả không có gì cả.” Hạ Vũ ném khăn lông lên mặt hắn, cậu hông thích kiểu đùa giỡn này
Thúc Tùng Cảnh ném khăn ra, tiếp tục ăn cơm, cũng biết đâu là giới hạn: “Bạn gái cậu đâu?” “Bay rồi.” “Thành công rồi sao?” Thúc Tùng Cảnh hơi bất ngờ, từ khi nào mà hiệu suất của thằng nhóc này cao như vậy? Anh ta vẫn nghĩ cậu không dám bày tỏ
Haizz, thằng nhóc này có bạn gái rồi..
Anh ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi đến vậy..
Nhắc đến Phó Khánh Nhi, Hạ Vũ hơi xấu hổ: “Sắp...” Khánh Nhi đã biết ý cậu, nói cho cậu thời gian để suy nghĩ kỹ, cậu không cần thời gian để cân nhắc, cậu cảm thấy Khánh Nhi rất tốt
Thúc Tùng Cảnh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu thì ngứa mắt, chỉ là yêu đương thôi mà, cũng đâu phải mới mười tám, mười chín tuổi
Nếu là anh ta thì nhìn những người như Hạ Vũ, chỉ cần mười phút là chia tay, không hề có khí chất đàn ông, Phó Khánh Nhi kia đúng là mắt mù mới vừa ý cậu
Hạ Vũ hoàn toàn không biết bạn đang thầm oán mình, còn nghĩ rằng tình bạn của hai người đã trải qua rất nhiều thử thách: “Lát nữa đi không?” “Tùy tâm trạng.” Thúc Tùng Cảnh không hứng thú lắm
“Nếu như không có chuyện gì thì đúng lúc tôi có một ngày nghỉ, để tớ đi dạo cùng cậu.” “Không đi.” Hạ Vũ nghe vậy thì nhìn anh ta, không nói thêm gì nữa, Thúc Tùng Cảnh bận chứ không phải là cậu, chắc chắn không có thời gian đi lung tung với cậu
“Không thử mời thêm một lần nữa à?” Năng lực quan sát trước kia của cậu đâu rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...