Phu nhân muốn gọi xe không?” Thư ký Trần vội nghênh đón.
Hạ Diệu Diệu mỉm cư3ời theo quán tính: “Không cần đâu, tôi dẫn Hà Bất xuống dưới phơi nắng.” Cô vừa trê2u Hà Bất vừa tự nhiên rời khỏi, không nhìn ra sự tức giận vừa nãy
Thi Thực 0cầm văn kiện từ tầng trên xuống, thấy Tiểu Trần vẫn đang ở phòng giải lao: “Mấy giờ0 rồi? Không về nhà với con à?” Tiểu Trần đứng lên: “Mẹ tôi vừa đưa Tiểu Bảo đến đây3, mới đi được một lúc.” “Vậy thôi, cậu làm việc đi nhé.” Anh đi về văn phòng thư ký
Ba tiếng đồng hồ sau, Hà Mộc An đã xử lý xong công việc, anh mệt mỏi xoa trán thầm nghĩ, phụ nữ nên có chút việc gì đó để làm, nếu không thì ngày ngày sẽ ầm ĩ trước mặt bạn, phiến lắm! Vẫn nên nói với cô tập trung sức lực vào công việc, ngày nào cũng quắn quéo như thế này cô ấy không thấy chán sao
Anh chuẩn bị bày ra biểu cảm nghiêm nghị, cái uy của người đứng đầu một gia đình, thu lại tấm kính ngăn cách
Hả? Người đâu rồi?
Thấy tấm thảm hơi trải ra cho Hà Bất đã được dọn đi, đồ chơi bày khắp đất cũng đã được dọn sạch sẽ, trên chiếc sofa đen có trải thảm hình heo con cho Hà Bất giờ cũng chỉ còn lại một màu đen, trước đó còn ồn ào như ngoài chợ, giờ lại quay về sự lạnh lẽo vốn có.
Tâm trạng vốn không tồi của Hà Mộc An lập tức trở nên lạnh lẽo như căn phòng anh đang ngồi
Anh ngồi dựa trên ghế ngẩng đầu trầm tư một lúc lâu, nhấc điện thoại lên: “Phu nhân đi lúc nào vậy?” Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, “rảnh rỗi” xem lại đoạn băng ghi hình phòng làm việc, nhấn nhấn vài lần tua nhanh rồi tạm dừng rồi lại tua nhanh khiến cho động tác của ai đó trông cứ như là cao thủ võ lâm ra đòn vậy
Nửa tiếng sau, có lẽ đã “chơi” đủ, Hà Mộc An bỏ điều khiển xuống, xử lý luôn nhưng công việc của ngày mai
Xuống dưới phơi nắng ư? Muốn chờ anh thì đúng hơn
Phụ nữ không nên ở nhà quá lâu
Không thể đọc tiếp được nữa, thôi vậy.
Trong biệt thự của Hạ gia, Hạ Diệu Diệu cùng Khả Chân dẫn Hà Bất chơi cầu trượt trong sân, Hà Bất ngoác mồm cười vui vẻ! Hạ Diệu Diệu cười vui với con, sự tức giận mấy tiếng trước đã sớm tiêu tan
Trong nhà, em gái ông Hạ đang nói tới chuyện chị dâu mua đồ cổ, vốn dĩ là một người dân lao động bình thường, từ sau khi khởi động quỹ gia đình thì chẳng đi làm nữa, chỉ lo chuyện hưởng thụ cuộc sống thoải mái sau này
Để thích ứng với sự đột nhiên giàu có cần một quá trình dài, có những người tự tu dưỡng bản thân để thích ứng, có những người vẫn chỉ là những người giàu xổi
Cô Hạ Diệu Diệu không biết bản thân thuộc loại nào, dù sao có người nói với cô đồ cổ có thể tăng giá trị, nhưng cần tới một triệu tệ, dù bà có đủ nhưng kế toán vẫn chưa duyệt, bà đang rất phiền chán: “Chị dâu, chiếc bình đó em đảm bảo nếu sang tay thì sẽ có giá trị lên đến hai triệu tệ.” “Hai triệu? Nhiều thế cơ à, vậy sao anh ta lại không sang tay?” Ai mà chẳng muốn kiếm tiền, với cả bà Hạ cũng không phải chuyên gia
“Phải để vài năm chứ, bọn họ không thể chờ nên mới sang với giá mềm cho chúng ta, em khuyên chị nên mua đi, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, như vậy chúng ta có thể tự kiếm được chút tiền, không cần lúc nào cũng phải dựa vào con cái đúng không nào!” Bà Hạ vấn về sợi dây trong tay, thấy cũng đúng: “Vậy sao cô không mua?”
“Em cũng muốn mua lắm chứ, nhưng em không biết cái quỹ rách nát đó hoạt động như thế nào, cứ bắt buộc phải có chữ ký của tất cả các thành viên mới được, ký xong còn phải để luật sư kiểm định lần nữa, chờ đến khi họ làm xong tất cả thủ tục, chiếc bình đó không biết được bán cho ai rồi, em bảo cậu con rể này của chị, sao lại bày ra lắm chuyện rườm rà thế.” Nếu không chuyện tốt như thế này đâu đến lượt chị dâu, chị dâu của bà hồi còn trẻ rất đáng ghét, sau khi xảy ra chuyện tính tình càng cổ quái, hồi đó chẳng có ai chịu đến nhà chị ấy thăm hỏi, không bị chị ấy đuổi ra mới lạ.
Bà Hạ không vui: “Cô không thích thì bảo người ta trả lại, không ai ép cô phải mua mà.” Cô nhỏ nhà họ Hạ nghe lời này vội tươi cười, sao bà ta lại có thể quên mất tính khí của bà chị dâu này chứ: “Chị xem cái miệng thổi này của em đúng là không biết ăn nói, ngài Hà chỉ muốn tốt cho cúng ta, chuyện chiếc bình cổ...” Người ta đã nói rồi, nếu như bà ta móc nối được với Hạ gia thì sẽ đưa bà ta mười vạn tiền dắt mối, mười vạn đấy!
Mặc dù nếu bà dùng tiền thì không cần phải làm thủ tục, nhưng bà Hạ sợ họ là người không đáng tin: “Cái bình đó là đô thật chứ?” “Sao lại không thật được, chị nhìn trong nhà chị, đồ nào cũng phải chục ngàn hoặc hai chục ngàn, những thứ đồ không tăng giá trị chị còn mua, còn phân vân tính toán mua một thứ đồ có thể tăng giá trị sao?” Bà cô tích cực dụ dỗ, không kiếm được một triệu cũng phải kiếm được mười vạn chứ, đó không phải là con số nhỏ.
Bà Hạ bắt đầu động lòng, có câu thịnh vượng thì mua đồ cổ, coi như là một cách đầu tư, chắc chắn sẽ không lỗ được
Bà Hạ nhấn một nút trên ghế ngồi, một thiết bị nghe gọi loại nhỏ nhảy bật ra
“Mời sử dụng” Chẳng bao lâu, phía bên kia điện thoại đã có hồi đáp, bà Hạ cười tít mắt ngắt cuộc gọi: “Xong rồi, lát nữa chuyên gia về lĩnh vực này sẽ đến đây, họ nói chỉ cần là đồ thật thì sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản.” Bà cô Hạ gia cuống lên: “Chị ơi là chị, còn giám định cái gì.” Người ta đã bảo giám định là không tin tưởng họ, họ sẽ không bán nữa, họ không thiếu gì người mua, mười vạn của bà ta cũng bay mất! Hơn nữa bà đã được thấy chiếc bình đó rồi, có khối người chờ để mua, người ta không có lý do gì phải chờ bà ta cả, bà chị dâu ngốc này còn muốn giám định, người ta cần chỉ giám định sao, người bán ai mà thích người mua cứ yêu cầu này nọ, chị không tin tưởng ai đây.
“Chị dâu, chị thật là, nếu như có thời gian để chờ giám định, em đã không nhường cơ hội tốt này cho chị, chị đừng nghe họ nói, chị là mẹ ruột của Diệu Diệu, đừng nói là một triệu, chị tiêu đến hai triệu thì cũng không ai dám nói gì chị đâu
Chị không phải là họ hàng vớ vẩn như bọn em, chị là mẹ của Diệu Diệu, chị nghe lời người ngoài nói làm gì, họ toàn nói bừa thôi, với lại họ mà cảm thấy tốt thì sẽ để lại tự mình mua, đồ thật cũng bị họ nói thành đồ giả
Chúng ta muốn mua thì cứ mua đi, chờ người ta giám định xong thì tất cả cũng xong hết rồi
Chị mau ra quyết định đi, nếu không người ta bán cho người khác thì chỉ có thể khóc thôi, hay thế này nhé, giờ em sẽ đưa chị đi xem đồ, chiếc bình đó đẹp lắm em nhìn mà không nỡ rời mắt, họ bảo là bình quý phi gì đó, em nhìn đúng là giống quý phi thật, tranh thủ dựa vào thân phận của Diệu Diệu, đến khi mua được chị để vào trong phòng của nó, chỉ cần nhìn thấy một chiếc bình như thế, ôi chao, tâm trạng sẽ tốt biết bao
Con bé vui thì chị cũng sẽ vui mà
Chị dâu của em ơi, chị đừng nghĩ nữa, mau xuống tay đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...