Đám Cưới Hào Môn

Cuối cùng ảnh để Mạc cũng nhìn thẳng đối phương, ấn tượn3g lại càng xấu thêm, sao chẳng có chủ kiến gì cả: “Tôi 2còn bận việc khác, chờ khi nào nhà thiết kế lớn của các0 cô có thời gian thì hãy tìm người quản lý để hẹn lại.”0Nói xong, anh ta vứt lại áo dài nam thêu chỉ màu đen

xuống rồi đi luôn

Cô Sài lập tức thu dọn đồ đạc, vui sướng trên nỗi đau của người khác

Hạ Diệu Diệu nhanh chóng bám theo: “Đừng như vậy mà! Ngài Mạc chịu lãng phí nhiều thời gian ở chỗ của chúng tôi như vậy chắc chắn là cảm thấy hài lòng đối với các tác phẩm của chúng tôi, để anh phải tốn nhiều thời gian như vậy là lỗi của chúng tôi, ngài Mạc có thể nói cho tôi biết chỗ nào khiến anh không hài lòng như vậy không?” Mạc Mạc chẳng thèm để ý đến cô, bước thẳng lên xe luôn

“Ngài Mạc, ngài Mạc...”Hạ Diệu Diệu đuổi theo vài bước, hít phải khói, xoay người đi về: “Sư phụ...”

“Đi rồi à?”Phạm Tiếu châm một điếu thuốc

Hạ Diệu Diệu chán nản gật đầu: “Đi rồi.” Phạm Tiếu cười lạnh:“Đồ đàn ông nhạt nhẽo, để anh ta lắc người một tí thì sẽ chết à!” Hạ Diệu Diệu vội đưa gạt tàn đến: “Không đến nỗi ấy chứ, ảnh đế vì vai diễn mà có thể mặc cả đồ nữ, thế mà lại không chịu lắc người một cái sao.”

“Ai mà biết được.”

“Sư phụ.”Hạ Diệu Diệu bước đến đằng sau xoa bóp vai cho chị ta: “Tuy chủ đề của chúng ta là sườn xám, nhưng lại là trang phục của nam, cần vẻ đẹp mạnh mẽ, mà chúng ta chỉ là đưa yếu tố sườn xám vào, lắc hay không quan trọng đến thế sao?”Hạ Diệu Diệu cười dè dặt


Cô đã được nhìn thấy sản phẩm hoàn thiện, nếu cô mà là ảnh đế thì cũng sẽ quay người đi luôn

“Em thì hiểu cái gì...”Khẩu khí của Phạm Tiểu đã mềm hơn, vừa nãy cô chỉ mới đề cập đến mà mặt đối phương đã dài ra, hai năm nay có rất ít người dám tỏ thái độ như vậy với cô nên nhất thời không kiềm chế được, cho nên mới thành ra như vậy

“Đúng, em không hiểu, nhưng nhà thiết kế Phạm của chúng ta hiểu là được rồi...chị hãy bỏ qua cho những kẻ nghiệp dư như bọn em nhé...”Hạ Diệu Diệu ra sức trêu chọc để người đẹp được vui

Người đẹp dễ dỗ, nhưng mà ảnh đế đã rời đi lại không dễ hẹn

Thứ nhất, còn chưa hẹn được thời gian cụ thể

Thứ hai, không có nhiều kinh phí

Thứ ba, đối phương không nhất thiết phải tham gia show của bọn họ, nhưng show diễn của bọn họ lại nhất thiết phải có sự tham dự của anh ta

Hạ Diệu Diệu để Tiểu Mao mang bộ đồ cuối cùng còn chưa kịp thử lên: “Cùng tôi chạy đến phim trường một chuyến.”

Hạ Diệu Diệu mệt mỏi gục xuống sofa, đi một chuyến nhưng kết quả vẫn không gặp được người ta, nói cách khác, người ta không hề có ý muốn cho các cô cơ hội thứ hai

Hà Mộc An tăng ca vẫn chưa về, Hạ Thượng Thượng đang làm bài tập trong phòng, Hà Bất thì đang trong phòng vui chơi gặm đồ chơi

Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, xoay khớp bả vai nhức mỏi

Cô đợi ở phim trường cả một buổi chiều, rồi lại chờ từ buổi chiều đến khi người ta kết thúc công việc, còn mệt hơn cả ngày xưa cô đi chạy thị trường, nhưng kết quả người đã sớm đi về trước rồi,

Đinh đinh đinh...

“Alo.”Hạ Diệu Diệu có hơi mà không có sức nghe điện thoại, vậy mà giây sau lại lập tức tỉnh táo ngồi bật dậy: “Mẹ à, không phải là con không quan tâm Tiểu Ngư, bạn trai của nó thì chỉ cần nó thích là được rồi

“Hạ Diệu Diệu để điện thoại ra xa, qua một lúc rồi mới kề vào tai: “Con biết..


hiểu rồi..

con vẫn cảm thấy ý kiến của Tiểu Ngư là quan trọng nhất...”

Nói xong cô lại vội đưa điện thoại ra xa, công lực sư tử gào của mẹ đã lâu không dùng đến mà vẫn không hề suy giảm chút nào

Hà Bất tò mò nhìn về phía âm thanh phát ra, vẻ mặt thắc mắc muốn biết

Hạ Diệu Diệu thấy vậy thì mở luôn loa ngoài, dùng khẩu hình trêu Hà Bất: Con yêu, mau chú ý nghe bà ngoại hát nhé

Tiếng hét rung trời vẫn tiếp tục truyền ra từ điện thoại, bên ngoài Hạ Diệu Diệu đang hào hứng trêu em bé

Cuối cùng vì thương cho phổi của mẹ nên Hạ Diệu Diệu lại kề điện thoại vào gần: “Vâng..

nhìn qua có vẻ không được chín chắn lắm..

con biết mẹ không hài lòng, nhưng mà những người con giới thiệu cho Tiểu Ngư thì nó đâu có thích...”Ví dụ như anh chàng nhân viên ngân hàng lần trước con bé cũng chỉ gặp một lần rồi chấm hết không có sau đó nữa

“Tóm lại là mẹ không đồng ý!”


“Nói thế thì con cũng nói được, nói xong rồi thì sao, Tiểu Ngư kiên quyết lắm đấy.” “Mẹ không cần biết, nó nghe lời con, con nói với nó là mẹ không đồng ý.” Lạch cạch, cửa nhà mở ra, sau đó Hà Mộc An thay giày xong rồi bước vào

Hạ Diệu Diệu nhìn qua rồi tiếp tục: “Mẹ à, không giống như lời mẹ nói được, chuyện công việc con còn góp ý được, nhưng chuyện tình cảm không phải cứ nói là có tác dụng...” “Con không cần phải quan tâm chuyện đó, chỉ cần nói với nó là mẹ không đồng ý...” “Alo, mẹ ơi?”Hà Mộc An lấy điện thoại từ bên tai Hạ Diệu Diệu rồi quay người tiếp tục đi vào phòng

Cô vội bế Hà Bất lên đi theo

Thái độ của bà Hạ đã mềm hơn rất nhiều, giọng ôn hòa đúng mực như một người lớn trong nhà: “Mộc An à, tan làm về rồi sao, con bảo Diệu Diệu hầm cho một nồi canh, hôm nay thời tiết rất lạnh đừng để bị cảm nhé.” “Không sao ạ.”Anh bình tĩnh đáp lại, kéo cà vạt.

Hạ Diệu Diệu để con ở trên sàn, đi đến giúp anh tháo cà vạt

Anh hơi cúi đầu xuống: “Mẹ à, chuyện của Tiểu Ngư Diệu Diệu đã nói với con rồi, con nghĩ dù sao chuyện tình cảm là chuyện riêng tư cá nhân, nếu mẹ để Diệu Diệu khuyên con bé thì có phải sẽ rất dễ tạo nên mâu thuẫn giữa hai chị em không, hơn nữa, cho dù là chị em ruột đi chăng nữa thì cũng cần phải có không gian riêng, làm gì có chuyện gì khiến người ta yên tâm bằng quan hệ tốt đẹp giữa hai chị em nữa, đúng không.” “Phải, con nói phải, là mẹ suy nghĩ chưa chu toàn.” “Nếu đã như vậy thì chuyện này kết thúc ở đây nhé, chuyện của Tiểu Ngư thì hãy để Tiểu Ngư làm chủ, hợp cũng được mà tan cũng xong, chúng con là chị gái anh rể sẽ luôn luôn đứng về phía Tiểu Ngư, mẹ còn có chuyện gì khác nữa không ạ?” “Không có, không có...” “Vậy mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe, hai ngày nữa con và Diệu Diệu sẽ về thăm mẹ, con chào mẹ.” Hạ Diệu Diệu cười ôm lấy eo Hà Mộc An, dám dọa mẹ vợ đại nhân cơ đấy

Anh véo khuôn mặt cười gian của cô: “Cũng chỉ có em là chiều theo bà ấy.” “Thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ em, bà ấy chắc chắn còn lo cho Tiểu Ngư hơn em nhiều.” “Lo nhiều thế nào thì chuyện tình cảm vẫn cần giữ khoảng cách nhất định.”Anh nói vô cùng nghiêm túc

Tiểu Ngư không còn là trẻ con nữa rồi, mười bảy mười tám tuổi có thể quản chuyện con cái yêu sớm đây là quan tâm, còn bây giờ mà vẫn can thiệp thì là làm chuyện thừa thãi.

“Anh không hiểu rồi, gia đình bình thường đều như vậy cả, cái gì cũng quản, nếu mà không quản thì bị gọi là không có trách nhiệm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui