Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống: “Con về ngay.” Tắt máy3 xong cậu khoác áo ngoài lên, gọi Khánh Nhi một2 tiếng rồi vội vàng đi về.
Phó Khánh Nh0i vội vàng đi ra chỉ kịp nhìn thấy chiếc cửa ph0òng đóng lại: “Vội như vậy...”
Phó Khán3h Nhi nhìn cánh cửa bị đóng lại, không nhịn được suy nghĩ đến ý tứ của Hạ Vũ hôm nay. Nhưng cô lại cảm thấy không phải đã đi rồi sao, chắc là bản thân cậu ấy không biết mình đột nhiên bị làm sao.
Phó Khánh Nhi khẽ cười, quay người đóng máy cà phê lại chuẩn bị đi ngủ.
...
Hà Mộc An không dễ nói chuyện, người duy nhất từng nói chuyện chỉ có Hạ Diệu Diệu. Lúc anh chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà vẫn phải chịu kết cục chia tay, cho dù là biểu hiện của anh có hòa nhã như thế nào thì suy nghĩ của anh lúc nào cũng ngược với mọi người. Ngoài cấp dưới và đối thủ có liên hệ về mặt lợi ích thì anh chẳng có một người bạn có thể nói chuyện được.
Bà Hạ cực kì chân thành với con rể.
Hà Mộc An cũng không ghét mẹ vợ, thậm chí nể mặt Diệu Diệu thì lúc cô không ở trong nước cũng bằng lòng theo thói quen của cô mỗi ngày đưa con về nhà ngoại chơi.
Bà Hạ suy nghĩ nát óc cũng không biết sau khi nói những câu như kiểu “đến rồi à”, “ngồi đi”, “uống trà đi” thì còn có thể nói gì với anh. Bà đã đưa Thượng Thượng đi vào phòng bếp để giết thời gian.
Ông Hạ một mình ngồi ở phòng khách cùng anh, con gái lớn không ở nhà, đến chất kích thích để hai người nói chuyện thuận hơn cũng không có. Trước đây ông còn có thể dạy dỗ con gái để tìm chủ đề nói chuyện, bây giờ con gái không ở đây, ông mới phát hiện con gái quan trọng thế nào.
Sau khi chào hỏi xong thì Hạ Tiểu Ngư đã vội vàng về phòng của mình, chuyện làm nũng với anh rể cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Trong ấn tượng của cô thì anh rể là người bàng quan đứng một bên lúc cô đang đau khổ đến mức không muốn sống.
Ông Hạ vốn có rất nhiều chủ đề để nói ví dụ như công việc thế nào? Nhiều tuổi rồi có còn thích ứng được với cơ cấu công ty không? Chân còn đau không? Thuốc của thương hiệu nào tốt? Loại chân giả nào thoải mái?
Nếu như thoải mái nói thì căn bản sẽ không ngượng ngùng như vậy.
Nhưng phòng khách được trang trí mang đậm phong cách của Hạ gia lại yên lặng như không có người. Hà Mộc An cảm thấy đống chủ đề này đều là nhảm nhí, tình hình của ông Hạ đã có người báo cáo với anh. Trạng thái hiện giờ của ông Hạ thế nào chỉ sợ anh còn biết rõ hơn cả Diệu Diệu và ông Hạ.
Mà từ trước đến nay Hà Mộc An đều không nhiều lời nên trong phòng khách chỉ còn tiếng pha trà và câu ông Hạ cố thốt ra từ cổ họng: “Uống đi.”
“Ba uống đi.”
“Trà thơm quá...” Ha ha, chẳng hề có ý nghĩa gì.
Lúc Hạ Vũ vội vàng trở về thì ông Hạ lập tức đứng lên khỏi sofa: “Trời không còn sớm nữa ba đi ngủ đây, hai đứa nói chuyện đi, hai đứa nói đi.”
Hà Mộc An đứng dậy tiễn ba vợ.
Ông Hạ bảo anh ngồi rồi chạy đi như bay, chắc là chân không có vấn đề gì cũng chỉ đạt được tốc độ như vậy là cực hạn.
Hạ Vũ ngây người ngại ngùng đứng ở cửa, cậu là người ít tuổi hơn, ít tuổi hơn đó....
Hà Mộc An nhìn thời gian: “Anh đưa Thượng Thượng đi nghỉ.” Anh không cần thiết phải ngồi ở đây lãng phí thời gian, ông Hạ có thể ngồi lâu như vậy đã là ngoài dự kiến của anh rồi.
Hạ Vũ lập tức cảm thấy như được ánh sáng chiếu rọi, trước nay không hề biết mình lại có lúc may mắn như vậy.
Lúc nghe thấy tiếng phòng Hạ Diệu Diệu khóa lại cũng là lúc cả Hạ gia được thả lỏng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở tự do.
Tiếng gõ bàn phím truyền ra từ phòng Hạ Tiểu Ngư cũng nhẹ hơn nhiều.
“Ừm, mai chúng ta đi, anh đến đón em.”
“Được, ngày mai gặp, em mau đi ngủ đi đừng thức đêm, ngoan.”
Hạ Tiểu Ngư cười ngọt ngào lật người ôm điện thoại vào trong lòng, trong mắt là niềm hạnh phúc của một cô gái nhỏ.
Ở phòng khác Hạ Vũ cũng đang gọi điện cho Phó Khánh Nhi: “… Về đến nhà rồi... không sao, chị không cần lo lắng.... anh rể em đến nhà.” Trong giọng nói của cậu là sự hài lòng khi anh rể có thể đến nhà ngồi chơi.
Ông bà Hạ cũng như vậy, bình thường mặc dù không biết ứng phó với con rể thế nào nhưng cứ ra ngoài gặp người khác là sẽ nói con rể đến nhà mua gì đó cho bữa cơm. Đây có thể coi là một cách đơn giản thể hiện gia đình sống rất hòa thuận.
Phó Khánh Nhi nằm trên giường híp mắt không nhịn được cười: “Không ngờ ngài Hà lại có quan niệm gia đình đến vậy.” Cô chỉ cho rằng ngài Hà kết hôn như làm việc công, xem ra thì không phải. Ngài Hà không phải người vô tình không thèm quan tâm đến con gái như trong lời đồn.
“Đúng vậy, con người ngài Hà rất tốt.”
“Vậy cậu làm gì thì làm đi, tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Hạ Vũ nhìn điện thoại báo cuộc gọi đã kết thúc, nghĩ đến việc cô ấy sau khi ngủ một giấc vẫn nhớ đến cậu trở về muộn thì không nhịn được mà nhảy nhót, đến sự mệt nhọc sau khi lái xe bốn tiếng liên tục cũng biến mất hết.
...
Gió lạnh đến, đầu Đông đã rét thấu vào xương, Hạ Tiểu Ngư mặc áo len màu gạo bên ngoài khoác một chiếc áo khoác rộng tay dày, quấn một chiếc khăn cùng màu đi bốt dày. Cô vui vẻ chào tạm biệt mẹ rồi chạy ào ra giống như một đứa trẻ.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn ra cửa rồi chẳng nói gì.
Hà Mộc An đã đi làm rồi, chỉ còn mỗi Thượng Thượng ngồi bên bàn ăn đợi bữa sáng đầy ngạc nhiên của bà ngoại.
Bà Hạ cũng đang dùng hết khả năng của mình vì không muốn khiến cháu gái thất vọng.
...
Trên đường cao tốc gió lạnh rít gào, bên cạnh chiếc xe việt dã từng được cải tạo có bề ngoài rất nổi bật có một thanh niên còn nổi bật hơn cả chiếc xe đang đứng.
Trong thời tiết rét lạnh này người bên cạnh xe chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, quần ôm bó sát chân, đeo kính, đang nói gì đó qua điện thoại. Thi thoảng anh ta lạnh đến mức hơi co người lại nhưng lúc sau lại muốn giả vờ đẹp trai nên lại tỏ ra cao ngạo hơn cả gió Thu.
“M*, anh đây người gặp người yêu, anh tuấn phóng khoáng lại nhiều tiền... Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, anh đây đã hẹn được rồi. Mấy người các cậu phải suy nghĩ xem chút nữa viết chữ phục thế nào đi, haha.” Nói xong anh ta vội vàng giậm chân, lạnh quá, lạnh quá, biết thế đợi trên xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...