Hơn một năm rồi Hà Tự Viên chưa từng bước chân vào nhà chính, so với quyền lực hô mưa g3ọi gió trước đây thì hơn một năm đội nắng phơi mưa, ngày ngày khua gậy xách xô, cầm ch2iếc gậy sắt to như cánh tay đuổi đám lợn còn khỏe hơn cả voi, khiến dù ông ta vẫn tràn0 trề sức sống nhưng đã gầy và đen hơn nhiều.
Đôi tay đặt trước bụng đã thô ráp0 đầy vết chai, còn có vết tích do bị cước vào mùa Đông năm ngoái để lại. Ông ta cẩn th3ận đứng ở phòng khách, Hạ Diệu Diệu không thể hiểu nổi tại sao ông ta thà chịu tội cũng không chịu rời đi. Công việc phấn đấu đến chết vì ngài Hà không có ai có tư cách nói ông ngu muội, chỉ là người không có lý tưởng như cô mới không thể hiểu nổi ông ta.
Hạ Diệu Diệu khẽ cười: “Chú Hà ngồi đi.”
“Thôi, sau núi vẫn còn việc, phu nhân có việc gì cứ dặn dò.” Hà Tự Viên cúi đầu không ngẩng lên.
Vẻ mặt Hạ Diệu Diệu dịu dàng, ông ta có lỗi với Hà Mộc An nhưng chưa đến mức có lỗi với cô. Cho dù có lỗi với cô thì sau khi việc xảy ra ông ta đã bồi thường, đừng nói cái gì mà ba nghìn vạn không mua được tháng ngày con gái cô có ba có mẹ: “Chú Hà khách sáo quá, tôi thấy gần đây chú cũng rảnh rỗi nên muốn mời chú trở về chăm sóc cho Hà Bất, không biết chú Hà có tiện không?”
Quản gia Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cô.
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc không ngờ ông ta lại già đi nhiều như vậy, trên mặt không còn sự uy nghiêm coi trọng lễ tiết như hồi cô mới gặp. Giờ trên mặt ông ta là sự lam lũ do dãi nắng dầm mưa, còn có một vết sẹo từ đầu mũi đến khóe miệng, làn da thô ráp giống như vỏ quýt được phơi khô, rãnh sâu như vỏ cây ngàn năm.
Hà Tự Viên phát hiện ra nên vội vàng cúi đầu: “Để phu nhân chê cười rồi.”
Dì Cao ngây người nhìn khuôn mặt thay đổi của ông ta.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười không biết có phải Hà Mộc An cố ý khiến người ta trông khó coi hay không? Ban đầu Hà Tự Viên tự quyết định việc của Hà Mộc An là sự thực, cô không thể quản chuyện anh xử lý cấp dưới của mình thế nào, nhưng tìm một quản gia đáng tin cho con trai mình cô vẫn có thể làm được: “Chú Hà khiêm tốn rồi, ai không biết chú Hà là người có bản lĩnh, việc này tôi đã bàn với anh ấy rồi, anh ấy giao cho tôi tự quyết định. Tôi cảm thấy chú Hà là thích hợp nhất, lại là người nhìn anh ấy lớn lên nên chắc chắn sẽ tận tâm.”
Hà Tự Viên nghe vậy thì cực kì kích động: “Ngài... ngài ấy đồng ý rồi...” Ánh mắt ông ta vui mừng.
Hạ Diệu Diệu cố gắng nở nụ cười, tay nổi đầy da gà, cô không rõ là sự trung thành đó khiến cô cảm động hay là sự cố chấp của ông ta. Hạ Diệu Diệu cũng cố gắng làm tốt hơn, ít nhất cô tôn trọng mỗi một người có năng lực, có bản lĩnh duy trì sự vận hành của núi Hà Quang.
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Hi vọng chú không chê Hà Bất nghịch ngợm là được.”
“Không, không, nào có, cậu chủ nhỏ khiến người ta yêu thích còn không hết nữa là. Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân, cảm ơn...”
Hạ Diệu Diệu cười khổ ra hiệu cho dì Cao ở bên cạnh đưa người xuống, dù sao cũng phải tắm rửa gọn gàng mới có thể đứng cạnh Hà Bất được.
Dì Cao lập tức nhờ sự giúp đỡ của trợ lý để đứng dậy, cảm kích nhìn cô, sau đó đưa quản gia Hà đang không ngừng cảm ơn rời đi. Quản gia Hà nào có cảm ơn cô, ông ta chỉ đang cảm kích việc ngài Hà rốt cuộc cũng không tính toán lỗi lầm trước đây của ông ta nữa.
Hạ Diệu Diệu đợi sau khi người đi khỏi thì thở dài, nhìn Khả Chân đang ngây người nhìn mình: “Sao thế, có áp lực hả?”
Khả Chân bế cậu chủ nhỏ cười khổ: “Đúng vậy, đó chính là quản gia Hà đó, sau này em sống dưới tay ông ấy phải chịu đủ rồi.”
“Vậy chị chuyển em đến bên cạnh chị để cho em thoải mái nhé?”
Khả Chân vội vàng lắc đầu ôm chặt Hà Bất: “Tính tình quản gia Hà cũng được... cũng được...”
Hạ Diệu Diệu nghịch sợi chỉ trong tay: Cô biết thừa là người ta chê mình mà.
...
Khưu Nguyên không thể hiểu nổi vì sao Phó Khánh Nhi không nghe điện thoại của anh ta, anh ta không hề trách hành động ngày hôm đó của cô, thậm chí có thể không quan tâm đến quá khứ của cô. Tình cảm hơn nửa năm của bọn họ, anh ta đã bằng lòng tin cô rồi mà cô còn gây sự gì nữa? Chia tay? Bọn họ không phải trẻ con, cứ hở chút là chia tay thì ra cái thể thống gì?
Phó Khánh Nhi lại không đùa, lúc anh ta hỏi câu “quan hệ giữa em và Hạ Vũ là gì”, “Vì sao em không giữ chút mặt mũi cho Lăng Linh trước mặt người khác” thì Phó Khánh Nhi đã không muốn tiếp tục nữa rồi.
Vì sao? Ha ha!
Bởi vì cô không thích Lăng Linh, bởi vì cô bé đó khiến người ta ghét, còn cần lý do gì nữa không: “Một Hạ Vũ mà anh đã không chịu nổi thì sao anh không nhìn xem, Lăng Linh đã đi theo anh bao nhiêu lâu rồi?”
Lúc đó Khưu Nguyên á khẩu, anh ta biết mình cũng có lúc xử lý không thỏa đáng, vì vậy không phải mỗi người nên lùi một bước sao?
Kết quả sau khi hòa hoãn một thời gian thì Phó Khánh Nhi không nghe điện thoại của anh ta nữa, thậm chí cô còn nói chia tay.
Thật ra Khưu Nguyên rất hài lòng về Phó Khánh Nhi, cho dù là kết hôn hay là yêu đương, Phó Khánh Nhi đều là một cô gái rất tốt. Cô có dung mạo, có giáo dưỡng, tính cách độc lập, vứt bỏ cảm quan cá nhân thì Phó Khánh Nhi cũng là một cô gái rất ưu tú. Tuổi tác căn bản không phải là vấn đề, anh ta thích cô, yêu nhau trên cơ sở tiến tới hôn nhân, vì sao phải chia tay? Đây không phải gây sự à?
Lăng Linh nghe người phụ nữ đó muốn chia tay thì rất tức giận, cô ta mặc kệ lời cảnh cáo của Khưu Nguyên mà đẩy cửa phòng làm việc ra xông vào: “Cô ta dựa vào cái gì mà đòi chia tay? Muốn chia tay cũng là do sư phụ không cần cô ta nữa.”
Khưu Nguyên cũng đang tức giận nên không ăn nói mềm mỏng với đồ đệ giống như trước đây, chỉ cảm thấy cô ta chẳng có mắt nhìn: “Im mồm, việc giữa anh và Phó Khánh Nhi từ lúc nào đến lượt em quản lý, ra ngoài.”
Lăng Linh nghe vậy thì cảm thấy rất khó chịu, khóc lóc chạy đi, sao Khưu Nguyên lại nói chuyện với cô như vậy? Sao Khưu Nguyên lại đối với cô như vậy? Từ trước đến nay Khưu Nguyên đều không nỡ nặng lời với cô một câu cơ mà.
Việc ở núi Hà Quang cô phải chịu tủi thân đến mức nào nhưng không phải cô đã nhịn rồi sao, vậy mà Khưu Nguyên lại vẫn thế này.
Lăng Linh khóc chạy vào phòng vệ sinh, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cửa phòng vệ sinh bên cạnh mở ra.
Lăng Linh vội vàng dừng khóc nhưng trong lòng càng khó chịu hơn, tiếng nghẹn ngào vang lên liên tục.
Sau khi người kia đi cô mới dám khóc to.
“Từng gặp gái điếm nhưng chưa thấy ai đê tiện như vậy, mình là cái gì mà cứ suốt ngày gọi sư phụ, tôi nghe mà da gà nổi đầy người.”
“Có lẽ người ta cảm thấy mình vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.” Nói xong người kia còn khoa trương đến mức bóp mũi giả vờ đáng yêu gọi hai tiếng: “Sư phụ... sư phụ...”
“Ghê quá đi!”
Hai người cười thành tiếng, mở cửa phòng vệ sinh thì nhìn thấy Lăng Linh đang vừa khóc vừa trang điểm liền ngây người một lúc rồi lại bình thường. Cô là loại gì cô không biết hả? Lại còn giả vờ cái gì? Hai người liếc nhìn cô ta rồi hừ một tiếng, tiếp tục làm chuyện nên làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...