Đám Cưới Hào Môn





Lăng Linh là thực tập sinh thời gian trước anh hướng dẫn, cô bé làm việc rất nghiêm túc, cũng có chí tiến thủ, quan hệ với đồng nghiệp không tồi. Anh nhận được phân phó của cấp trên nên đương nhiên đối xử tốt với cô hơn, chỉ là không ngờ sau khi vào năm học cô đột nhiên cầm câu hỏi đến hỏi anh, anh nói anh đang ăn cơm bên ngoài thì liền đến luôn.

Nhạc Nguyên kinh ngạc vì sự “không thức thời” của cô nhưng người ta đã đến rồi, dựa vào những điều anh đã từng trải qua thì không thể nào “không thức thời” được, nên cuối cùng ba người ngồi cùng nhau.

Nhạc Nguyên là đàn ông nên sẽ không khiến phụ nữ mất mặt, huống hồ lại là một cô bé gọi mình là sư phụ.

Phó Khánh Nhi là một người có giáo3dưỡng có kiến thức, tất nhiên sẽ không tính toán với một cô bé, xuất phát từ phép lịch sự nên gọi cho cô một món tráng miệng.


Lăng Linh chẳng có cảm giác gì, nụ cười thoải mái cực kì phóng khoáng. Năm nay cô vừa lên năm ba, hè năm hai đi thực tập thì theo Nhạc Nguyên. Nhạc Nguyên trưởng thành, chín chắn lại có kiến thức chuyên môn. Nếu như nói là cô thích ông chú nay thì hình như cũng chưa đủ, đúng ra là thích tiếp xúc nhiều hơn.

Lăng Linh cười hì hì không ngờ chỉ mấy tuần không gặp ông chú này đã có bạn gái, cô trộm nhìn cô gái kia, cảm thấy...

Chắc là... không tồi... ít nhất dáng người rất đẹp... có dáng dấp của một ngự tỷ...

Lăng Linh nghĩ một hồi rồi cười.

Nhạc Nguyên không phải người thiết lập quan hệ2người yêu bừa bãi, chăm sóc cho cô gái hoàn toàn xuất phát từ sự nhờ vả của đồng nghiệp, anh cắt bít tết, lịch sự hỏi: “Em cười gì vậy?”

“Chị Phó xinh đẹp quá...” Lăng Linh cắn đũa cười ngốc nghếch.

Nhạc Nguyên nhìn Phó Khánh Nhi, hai người cùng cười: “Mau ăn đi, chị Phó nhận tâm ý của em.”

“Sư phụ, sư phụ may mắn quá có thể gặp được sư mẫu xinh đẹp như vậy, sư mẫu làm nghề gì vậy?”

Phó Khánh Nhi không thích sự tự cho là thân quen của cô, tự thân quen không có gì không tốt nhưng không phải trong tình huống như bây giờ. Nói cô cậy mình nhiều tuổi cũng được, hi vọng vãn bối khiêm tốn cũng được, cô quả thật không thích cảm giác cô gái này mang lại: “Tôi làm việc ở Hoa Hàng.”

Lăng Linh kinh ngạc há1hốc mồm, cực kì hiếu kì: “Hoa Hàng đó hả? Công ty lớn, chị làm gì ở đó?”

Phó Khánh Nhi thiếu nhẫn nại: “Tiếp viên hàng không.”


Lăng Linh nghe xong lời nói của đối phương thì vẻ mặt chợt thay đổi, giọng điệu cũng bất giác khác với lúc trước: “Tiếp viên hàng không à...” Nói xong, Lăng Linh cảm thấy giọng điệu của mình không ổn lắm liền cười: “Chị giỏi quá, được bay đi khắp nơi, nghe qua rất ngầu...”

Phó Khánh Nhi tỏ ra tự nhiên, nụ cười không thay đổi, hiểu lầm của mọi người đối với ngành này của cô ấy rất nhiều, chẳng sao cả.

Lăng Linh cảm thấy Nhạc sư phụ quá là ngốc, sao anh lại yêu một cô tiếp viên hàng không, bọn họ quen nhau thế nào? Sư phụ bị mồi chài? Hay là sư phụ chào hỏi đối phương trước? Cô1cảm thấy sư phụ không phải là người thấy mỹ nhân là muốn nhào đến, chắc chắn là người phụ nữ này nhìn trúng sư phụ cô nên chủ động.

Không phải trên tivi nói rồi à, tiếp viên hàng không đặc biệt là nhưng cô tiếp viên ở khoang hạng nhất có cơ hội gặp được người đàn ông thành đạt rất cao. Có ai không muốn câu một người, kết thúc cuộc sống độc thân, cuộc sống riêng mặc dù không phóng túng nhưng việc nào đó cũng không quá “cổ hủ”, tìm đàn ông cũng bình thường.

Lăng Linh hơi không thích chị Phó, người sư phụ cô yêu nên là một vị giáo sư học thức uyên bác hoặc là công chức, như vậy mới có tiếng nói chung, sao lại là một cô tiếp viên hàng không được?

Hơn nữa ai biết được sau này cô gặp được1người đàn ông tốt hơn có vứt bỏ sư phụ cô không?

Thái độ của Lăng Linh lạnh lùng, cô cảm thấy sư phụ thành thực của mình bị người phụ nữ này lừa. Bây giờ không phải đang thịnh hành người phụ nữ xấu xa sau khi qua vô số lần thuyền thì tìm một người đàn ông thành thực để lấy sao? Hừ!: “Sư phụ, em muốn uống nước ép.”


Nhạc Nguyên gọi một ly nước ép cho cô.

“Sư phụ, em lại muốn ăn kem làm thế nào đây?” Lăng Linh chu môi, hai tay khoanh lại nhìn sư phụ làm nũng.

Nhạc Nguyên không vui vẻ gì nhưng vẫn giúp cô gọi một ly kem dâu.

“Ừm...” Lăng Linh ăn một miếng rồi vội vàng hà hơi, lạnh quá, mùa Thu ăn đồ lạnh quả nhiên không hợp. Thấy sư phụ nói chuyện với cô tiếp viên hàng không thì vội vàng chu môi nói: “Sư phụ, sư phụ, em còn muốn một ly cà phê nóng, chỉ một ly, em chưa từng uống...”

Phó Khánh Nhi nhìn cô rồi cười, nụ cười vừa độ lượng vừa không để ý.

Lăng Linh thấy vậy giống như động vật nhuyễn thể bị chọc, lập tức mọc gai, người phụ nữ này có ý gì? Dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, chẳng qua cô chỉ gọi chút đồ ăn đã không chịu được rồi. Cô tuyệt đối không thừa nhận ánh mắt vừa rồi của người phụ nữ này khiến mình cảm thấy cực kì xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui