Đám Cưới Hào Môn





Hạ Tiểu Ngư muốn khóc, từ sau sự việc đó cô cũng muốn hòa hoãn lại quan hệ với chị Cả và anh Hai, không muốn Hạ Vũ bỏ lỡ cô gái tốt nên mới không xuống xe.

Hạ Vũ giẫm chân phanh: “Không biết thì xuống.”

Hạ Tiểu Ngư mở miệng: “Đường Đức Sinh.” Nói xong cô không ngừng rủa Hạ Đại Vũ trong đầu, có bản lĩnh thì sau này đừng bắt cô nói lời tốt.

...

Hạ Tiểu Thược thuê một căn phòng ở gần trường, tiện cho việc ra ngoài làm thêm. Cô ta có nhiều ý đồ không sai, ý đồ xấu cũng chẳng phải giả, nhưng xuất thân nghèo khổ, nghèo quá hóa ác, đều là lựa chọn của loại người này.

Bọn họ thậm chí còn không trau dồi sức khỏe, không có sức lực hơn người, chỉ có thể dựa vào sự xinh đẹp mà3trời xanh ban tặng. Mỗi người đều có vũ khí của mình, cô ta chỉ là lấy cái điểm hơn người này mang ra dùng mà thôi.


Nếu như đặt ở tầng lớp “mưu sinh” thì thật sự không nói rõ được đúng và sai, huống hồ cô ta còn đang hâm mộ kẻ mạnh, theo đuổi “sức mạnh“.

Hạ Tiểu Thược mở cửa nhìn Hạ Vũ, lập tức lộ ra sự có lỗi lại thêm nụ cười dịu dàng ấm áp, cô ta chuyển qua trách móc Tiểu Ngư: “Sao chị lại đến đây, em đã nói là không sao rồi mà, chị còn đưa anh ấy đến giống như em bị gì rất nghiêm trọng vậy. Có thời gian thì mọi người nên đi thăm tên trộm xem.”

Hạ Tiểu Thược tránh ra để hai người đi vào.

Hạ Tiểu Ngư cười, vẻ mặt đắc ý: Còn có thể vì2nguyên nhân gì nữa, anh trai chị có ý đồ khác.

Hạ Tiểu Thược bị Tiểu Ngư nhìn đến đỏ mặt, đồng thời cô ta thở phào một hơi, quả nhiên giống như cô ta dự liệu... Hạ Vũ cuối cùng vẫn đến. Mặc dù chị Cả nhà họ Hạ không dễ nói chuyện nhưng cặp anh em này lại khác: “Mau ngồi, chỗ này hơi nhỏ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.” Hạ Tiểu Thược dí dỏm nói.

Hạ Vũ lạnh lùng liếc nhìn, người khác có ý đồ khác cậu không nhận ra, nhưng nghĩ đến những việc mà cô gái theo trường phái lãng mạn ngây thơ này từng làm, nghĩ thế nào cũng thấy lòng dạ đối phương thâm sâu. Người được người như vậy nhìn trúng sao có thể là Hạ Vũ cậu chứ, chắc chắn phải có thứ gì sẽ mang lại cho1cô ta lợi ích nhiều hơn, như vậy mới không phụ kĩ thuật diễn xuất sắc này.

Hạ Tiểu Ngư vội vàng nhìn anh trai: Ngồi đi anh, Tiểu Thược đã nói như vậy rồi anh còn đứng đó giả vờ làm đại thiếu gia làm gì.

Hạ Vũ lạnh lùng: “Không ngồi nữa, không ngồi nổi chỗ của cô Hạ đây, tôi đến là để nói cho cô biết, mặc kệ cô muốn làm gì với Hạ gia, tôi không quan tâm, chỗ Tiểu Ngư cô thích thế nào thì thế đó, nhưng nếu cô dám dùng Tiểu Ngư để bắc cầu đánh chủ ý lên anh rể tôi...”


Hạ Vũ trào phúng nhìn cô ta: “Cô có tin tôi sẽ kẹp chết cô không?”

“Anh, anh nói cái gì vậy?”

“Tôi nói gì trong lòng cô Hạ đây tự hiểu. Miếu Hạ gia chúng tôi nhỏ không chứa được vị phật1như cô Hạ đây, đừng cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc, cảm thấy giẫm lên ai cũng có thể trèo lên trên. Một bước giẫm nhầm thì rơi xuống có thể không phải là đất đâu mà có thể là dao, là vực thẳm đó.”

Hạ Tiểu Ngư nóng ruột, sao anh trai cô có thể nói như vậy chứ, không thấy Tiểu Thược sắp khóc rồi hả?

Hạ Tiểu Thược nắm chặt góc áo giống như là tủi thân lắm, trong lòng kinh sợ, sao anh trai Tiểu Ngư lại biết, lại còn tìm đến chỗ cô ta nói những lời này: “Tôi... tôi không có... tôi chỉ là...”

“Chuyện Khang Thự Nghiệp tôi đã nghe nói rồi, thật sự không ngờ cô Hạ đây có mối quan hệ cũng rộng thật đấy, rộng như vậy mà còn phải chịu khổ làm một tiếp viên nho1nhỏ ở Mẫn Hàng, đúng là giỏi chịu đựng.”

Hạ Tiểu Thược hoảng loạn, kế hoạch của cô ta còn chưa bắt đầu, sao lại bị tên đầu gỗ này nhìn thấu hết rồi: “Tôi không có, anh không được ngậm máu phun người. Ngài Khang là người trợ cấp cho tôi, anh ấy chỉ trợ cấp tôi đi học, chúng tôi có quen biết là đúng. Nhưng tôi không thể bởi vì vậy mà bám lấy Khang gia, tôi tự mình tìm việc thì sao? Suy nghĩ của anh sao có thể dơ bẩn như vậy chứ?”

Hạ Tiểu Ngư nghe vậy thì bất động, kinh ngạc nhìn Tiểu Thược. Cô... thật sự thích Tiểu Thược, nhưng lại cảm thấy anh trai chắc chắn sẽ không nói dối vô cớ. Phản ứng của anh trai với Tiểu Thược như vậy thì có lẽ anh đã nắm chắc mười phần, cô rất hiểu con người Hạ Vũ.


“Tiểu Ngư, chị cũng tin lời anh ta nói?” Hạ Tiểu Thược nóng ruột, cảm thấy vô cùng oan ức, mắt đỏ hồng, từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc lóc kêu oan: “Điều kiện gia đình nhà em không tốt... mặc dù thành tích học tập của em tốt nhưng chưa đến mức được miễn giảm. Em may mắn, lúc đó Khang phu nhân muốn giúp đỡ cho sinh viên nghèo chọn trúng vào em, em biết Khang gia lương thiện, Khang phu nhân là người tốt, nhưng em không thể chờ mong bọn họ cả đời...”

Hạ Tiểu Thược khóc càng đau lòng hơn: “Huống hồ... huống hồ mẹ em còn cần tiền chữa bệnh... em không thể nào cứ vươn tay ra với ân nhân được, như vậy thì em thành cái gì. Ngài Khang đến thăm em hai lần... em là sinh viên, em có thể làm gì, em cũng sợ mà.”

Hạ Tiểu Thược gần như là khóc gào lên, các loại ý nghĩa hai năm rõ mười, cho dù có cái gì cũng là Khang Thự Nghiệp tình nguyện có liên quan gì đến cô ta.

Hạ Tiểu Thược đau lòng, càng không muốn nhắc đến chuyện ô nhục trước đây, ngồi sụp xuống ghế sofa: “Em... em không muốn người khác cảm thấy em muốn bám vào Khang gia... Em rất cảm ơn sự giúp đỡ của Khang phu nhân và ngài Khang. Nhưng... huhu... em không ngờ... em chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, trả tiền chữa bệnh cho mẹ em...” Hạ Tiểu Thược khóc mỗi lúc một đau lòng hơn, mang theo nỗi đau khi không ai hiểu được cùng với sự thỏa hiệp trong bất lực.

Hạ Tiểu Ngư cực kì đau lòng, cô quá hiểu sự bất lực này. Tiểu Thược kiên cường hơn cô, Tiểu Thược muốn tự lực cánh sinh, năm đó cô mờ mắt một lòng muốn bám lấy tên họ Giang không buông, cuối cùng làm gì có kết quả gì tốt chứ.

Hạ Tiểu Ngư giống như nhìn thấy một bản thân khác hoàn mỹ hơn. Tiểu Thược giống như chị Cả, mặc dù sống không dễ dàng nhưng vẫn luôn dựa vào sự nỗ lực của bản thân để tạo ra một khoảng trời riêng, Tiểu Thược không nên bị hiểu lầm.

Huống hồ nếu Tiểu Thược có suy nghĩ như vậy thì dựa vào sự xinh đẹp và điều kiện của cô ta, sao cô ta có thể sống khổ sở như thế. Cô biết làm phục vụ, một lần đứng là mấy tiếng không được động đậy rất vất vả, nếu như không phải thật sự hết cách, ai lại muốn làm thêm công việc như vậy chứ.

Hạ Tiểu Ngư cảm thấy anh nhìn quá đáng quá rồi. Đàn ông muốn ăn vụng phụ nữ có cách nào chứ, Khang Thự Nghiệp dựa vào việc nhà mình nhiều tiền đánh chủ ý lên người khác thì là lỗi của người ta chắc. Tiểu Thược cũng là vì rời khỏi anh ta mới làm công việc khổ cực như vậy.

Tiểu Thược nên được đồng tình chứ không phải bị chỉ trích, còn về Khang phu nhân, phát hiện ra chồng có ý khác, ngôn từ hơi quá cũng có thể hiểu được. Nhưng người ngoài phải khách quan, không thể đổ toàn bộ lỗi lầm lên người cô gái vô tội được.


Hạ Tiểu Ngư vội vàng ngồi xuống nắm lấy tay Tiểu Thược: “Đừng khóc, tất cả đều sẽ qua, em làm rất tốt, em là cô gái tốt, xứng đáng để nhận được nhiều điều tốt hơn.”

Hạ Vũ không hề chau mày: “Tốt hơn là tốt đến mức nào, người đàn ông tốt hơn Khang Thự Nghiệp lại chưa lập gia đình không còn không nhiều.”

“Hạ Vũ!”

Hạ Tiểu Thược giữ Hạ Tiểu Ngư lại, vừa khóc vừa lắc đầu thể hiện mình không sao, nghe nhiều rồi nên cô ta có thể chịu được.

Hạ Vũ cười châm biếm: “Vậy cô Hạ đây giải thích giúp tôi xem, loại công việc một tiếng kiếm hơn một trăm tệ ở câu lạc bộ golf chắc là sẽ hơn việc vất vả một tháng ở chỗ em gái tôi đúng không? Cô Hạ thiếu tiền như vậy, vì sao lại bỏ gần tìm xa chứ?”

Hạ Tiểu Thược ngẩng đầu, nước mắt vẫn chưa kịp khô, vẫn còn rất đáng thương, nhưng trong lòng lại sợ hãi, sao anh trai Tiểu Ngư biết được? Điều tra cô ta? Người đàn ông này điều tra cô ta? Cậu tưởng rằng cậu là ai, vậy mà dám điều tra cô ta.

Lúc này Hạ Tiểu Thược cực hận người đàn ông tự cho là đúng này, cảm thấy mình giống như con kiến đáng thương, đám người này tùy ý lột da cô ta, mở huyệt cô ta, muốn xem gì thì xem: “Câu lạc bộ có người động tay động chân với tôi không được sao?” Hạ Tiểu Thược bình tĩnh đáp lại, may mà… may mà cô ta có chuẩn bị.

Nhưng Khang phu nhân chết tiệt, tính cách Hạ Vũ như vậy, cô ta sao có thể bắt đầu từ chỗ cậu chứ, quả thật là muốn tức chết cô ta mà!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui