Đám Cưới Hào Môn





Cô thở dài thườn thượt, cảm khái muôn phần, không hề có cảm giác tự hào khi con trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, suy nghĩ quá mức trưởng thành.

Ngược lại, cô rất lo lắng và hoang mang, như vậy có tốt không đây? Quốc gia đã quy định rồi, những đứa trẻ đi học trước tuổi không được cho tiếp xúc với bất cứ kiến thức chuyên sâu nào, điều này liệu có đúng với Thượng Thượng không?

Hạ Diệu Diệu không hiểu, cô thậm chí còn không rõ Thượng Thượng như thế có được tính là được tiếp xúc với giáo dục tri thức hay chưa, bởi vì những giáo viên mà Hà Mộc An mời đến chưa từng để cho con bé thật sự phải nắm bắt, hiểu3một kiến thức gì đó, chỉ là cho con bé xem qua thôi.

Con tằm đến chết vẫn còn nhả tơ.

Cô đã tận mắt nhìn thấy dì Cao dẫn Thượng Thượng đi xem nơi nuôi tằm, gian thứ nhất vẫn còn là những chú tằm bé tí, gian thứ hai đã trở thành những chú tằm mập mạp phàm ăn, tới gian thứ ba tằm đã bắt đầu kéo kén. Sau đó con bé được dẫn qua khu gia công kéo tơ từ kén tằm, từ sợi tơ dệt thành vải, vải được đem đi nhuộm, rồi thì những tấm vải đó được những người thợ thủ công khéo léo thêu lên những họa tiết tuyệt đẹp, tiếp đến dì Cao sẽ chọn ra một tấm thành phẩm ưng ý1nhất để may cho Thượng Thượng một chiếc váy nhỏ, con bé mặc vào lập tức như biến thành một tiểu mỹ nhân cổ điển.

Chỉ trong khoảng thời gian nửa tiếng ngắn ngủi mà quan sát hết được cả vòng đời của một sinh vật sống, chứng kiến từng sợ tơ biến thành những tác phẩm nghệ thuật như thế nào, được dùng ra làm sao trong cuộc sống hàng ngày.

Hạ Diệu Diệu không thể biết được lúc đó trong đầu Thượng Thượng đã nghĩ gì, sẽ có cảm giác kính trọng như người lớn khi đối diện với thời gian, với nghệ thuật, với sự cống hiến không. Có lẽ là không!


Có lẽ lúc ấy trong con bé chỉ có niềm vui khi có quần áo mới, cũng9có thể sẽ cảm thấy sợ cách những sợi tơ được hình thành, sẽ không thích những kén tằm, hoặc cũng có thể ngược lại. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là quần áo mới có đẹp hay không mà thôi.

Nhưng đó đều là những cảm xúc thuộc về riêng Thượng Thượng, không chịu sự khống chế của cô, ngoài bản thân con bé ra sẽ không ai biết những trải nghiệm này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với con bé.

Cảm giác bất lực không khống chế được này khiến cho Hạ Diệu Diệu chẳng còn tâm trạng mà uống nước, cô bỏ cốc nước xuống. Vừa nãy cô cùng Thượng Thượng chuyền với nhau hai lượt bóng, khoảnh khắc quả bóng va vào mặt lưới3bên này, cô có thể cảm nhận được lực tay mạnh mẽ của con gái. Nếu như không phải đang mang thai, cô cũng thích được chơi bóng như vậy, vì thật sự nó khiến con người rất sảng khoái phấn khích.

Nhìn cô con gái nhỏ đang chạy với tốc độ tối đa, cô thật sự cảm thấy rất thích.

Lại nhìn sang Khả Tín ở phía bên kia, đến giờ cô mới phát hiện kỹ năng chơi bóng của cô ấy tốt đến vậy. Trước đây cô luôn cho rằng Khả Tín là một cô gái ngọt ngào dễ thương, lúc nào cũng tươi cười, chẳng biết là đang nói chuyện gì với anh bạn trai nhỏ, giống hệt một cô gái rất bình thường, không ngờ lại đánh3bóng tốt đến thế, từ nãy đến giờ vẫn chưa đánh trượt quả nào.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên có ảo giác mạnh mẽ rằng trong cái nhà này hình như chỉ có cô là người duy nhất không có sở trường gì cả.

Nghĩ vậy, tự dưng cô không còn hào hứng dẫn Thượng Thượng đi nghịch nước theo kế hoạch nữa.

Mà nói chính xác thì đó cũng không hẳn là một trò chơi, người kỹ sư đó chắc chắn là một kỹ sư thiên tài mới có thể thu nhỏ ra và tái hiện lại hệ thống tưới tiêu thời trung cổ một cách chân thực như vậy, nghe thì có vẻ như là không có gì đáng kinh ngạc, nhưng nó quả thực là một công trình tuyệt tác, nước được dẫn từ chỗ thấp đến chỗ cao, những sóng nước dập dềnh,... chân thực đến từng chi tiết khiến mỗi bạn nhỏ đều phải trầm trồ trước những gì bản thân nhìn thấy, điều đặc biệt nhất là cả công trình chỉ gói gọn trong một mét vuông diện tích, có thể dễ dàng để trong bảo tàng để trưng bày.

Mới là một đứa trẻ mà đã được chứng kiến những tinh hoa sáng tạo của con người, Hà Mộc An đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao?


Nếu thế chắc cô nên đầu thai lại rồi.

“Phu nhân, nước hoa quả xong rồi ạ.”

Cô uống hết dù chẳng biết là đang uống cái gì, chỉ cần biết có nhiều dinh dưỡng là được. Cô quyết định phải nghiên cứu thật cẩn thận thời gian biểu mà bác sĩ Chu sắp xếp cho mình, những việc làm được thì làm một lượt xong hết luôn đi, mình không biết thì phải tin tưởng chuyên môn của người ta chứ!



Hạ Diệu Diệu rất biết lựa thời gian, bám theo Hà Mộc An vừa mới về, nói một thôi một hồi kế hoạch của cô cho anh biết: “Lúc đầu em đã thấy không tốt rồi, thuốc gì đi chăng nữa thì cũng có ba phần độc hại, uống gì mà uống, ngày xưa thời ba mẹ đâu có uống gì mà vẫn nuôi lớn chúng ta bình thường đấy thôi, mà chẳng cần nói đến ba mẹ, hồi ấy em sinh Thượng Thượng cũng không có...”

Cô vừa nói vừa theo chân Hà Mộc An vào phòng thay đồ: “Hồi ấy em sinh Thượng Thượng cũng không uống mấy cái thứ ấy, nhưng anh nhìn xem con vẫn lớn lên khỏe mạnh mà, vậy nên em cũng chẳng để ý xem bác sĩ Chu mang dến thuốc bổ gì…” Cô có hơi chột dạ.

“Em bị ai kích thích vậy.”

“Chẳng có ai cả, chỉ là em cảm thấy, con người đừng nên quá tự tin, quá tự cho mình là đúng, cho rằng những nhận định của mình chính là chân lý.” Cô lại theo anh từ trong phòng thay đồ ra đứng cạnh quầy bar nhìn anh uống nước: “Anh nói xem đã ba tháng rồi, giờ em mới uống có phải là hơi muộn hay không, không phải là ba tháng đầu là thời kỳ phân chia tế bào diễn ra nhanh nhất hay sao, lúc ấy em không uống giờ uống, lỡ như con không phát triển khỏe mạnh thì làm thế nào...”

“Như Thượng Thượng bây giờ không phải là rất tốt sao.”


“Tiềm năng! Tiềm năng anh có hiểu hay không!” Hạ Diệu Diệu bám sát Hà Mộc An không rời một bước, trưng ra bộ mặt đáng thương kiểm điểm bản thân: “Em không nên như vậy, nếu như đứa con này bị em làm hỏng thì em sẽ sinh thêm đứa nữa cho anh...”

“Tây y không thích hợp để điều dưỡng cơ thể.” Càng nói càng chả ra làm sao, lại còn làm hỏng nữa. Nhưng anh cũng hiểu được tấm lòng cô rồi, tâm trạng của anh không tệ. Thượng Thượng đâu rồi nhỉ? Chắc là lại chui vào góc rừng nào đó rồi.

A!

“Thành tựu của y học phương Tây đúng là rất đáng kinh ngạc, nhưng lại không thích hợp để dưỡng sinh, những cái mà tốt cho thai nhi chỉ cần tham khảo thôi là được rồi. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế mà còn chẳng phát hiện ra được lá tằm khi bị kết băng với lá tằm lúc đầu xuân có gì khác nhau, mà trên thực tế chúng thật sự rất khác nhau, nếu một loại có thể hồi sinh thì loại còn lại cùng lắm chỉ có tác dụng cầm máu mà thôi, vậy mà máy móc lại không thể tìm ra được sự khác nhau giữa chúng, em nói xem có nên tin họ hay không?”

“...” Mỗi lần nói chuyện với anh là cô lại cảm thấy kiến thức của mình quá mức hạn hẹp... “Nhưng...”

“Một cộng một là hai không có gì phải nghi ngờ cả, nhưng trong quá trình mang thai các thế bào phân chia mạnh mẽ, có thể vì sự can thiệp của chúng ta vào quá trình đó mà phát triển theo hướng tốt lên hay phát triển theo hướng xấu đi, trong lịch sử phát triển chưa đến ba mươi năm của khoa Sản và kỹ thuật siêu âm B, không ai có thể trả lời câu hỏi đó cho em cả, còn nhớ thai giáo không, đó là chuyện bất hạnh của rất nhiều gia đình.”

“...”

“Anh vào phòng sách làm việc một tiếng, xong sẽ dành thời gian cho em, em tự chơi một lúc nhé.” Hà Mộc An mới đi được một nửa lại quay đầu nói tiếp: “Con cái là của cả hai chúng ta, em muốn sinh thế nào thì sinh thế đó, sinh ra rồi còn có anh mà.”

“Thật ra sau khi tốt nghiệp đại học em đã thi lên nghiên cứu sinh.” Hạ Diệu Diệu đột nhiên mở miệng.

“...”?


Hạ Diệu Diệu xua tay, đi đi, anh không hiểu được đâu.

Hà Mộc An không cảm thấy quá khó hiểu, cô muốn nói cô có IQ hoàn toàn bình thường, chỉ là quá quan tâm đến đời sau của anh nên mới mất phương hướng. Khóe miệng Hà Mộc An ngậm nụ cười, anh thật sự phải bận một tiếng nữa, không thể ở bên cô quan tâm cô mỗi giờ mỗi phút được.

...

Lại quên mất nói chuyện của Thượng Thượng với anh rồi! Hạ Diệu Diệu vỗ đầu mình một cái! Càng sống càng ngớ ngẩn, việc quan trọng như vậy không nói, lại toàn liên thiên những chuyện không đâu!

...

Hà Diệt ngồi trên ghế mới được đưa đến, cái cũ đã bị con chó hung hãn của ông lấy để mài răng rồi, con chó với sức phá hoại kinh người đang ngồi phục bên cạnh, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.

Sắc mặt Hà Diệt vô cùng khó coi, ánh mắt lạnh lùng, một khi ông đã tỏ ra uy nghiêm thì sẽ vô cùng đáng sợ, ông nhìn bà vợ đang ngồi đối diện xâu ngọc, sắc mặt càng thêm trầm xuống: “Bà đúng là bình tĩnh, cứ giao Thượng Thượng cho Mộc An như thế, không sợ nó dạy hư con bé sao!

Hà lão phu nhân nhìn ông một cái, bà lại chẳng phải là Võ Tắc Thiên, không có dục vọng khống chế người khác, già như thế này rồi nghỉ ngơi được thì cứ nghỉ ngơi đi, cứ đòi tranh với con trẻ làm gì, có tranh cũng chẳng được! Bà lười chẳng thèm để ý đến ông, tiếp tục công việc trong tay.

“Bà nói gì đi chứ, nếu không tôi vứt đống đồ này của bà đi đấy.”

Bà thở dài một hơi, dù có thở dài cũng còn có sức sống hơn Hà Thịnh Quốc, ít nhiều bà cũng đã từng vác dao đi giết địch: “Thì ông có thể làm gì được, có đòi cũng chẳng đòi về được, nói lại nói không lại nó! Ông đứng trước mặt nóicòn chẳng dám nhắc đến một lời, ở đây ra oai với tôi thì có tác dụng gì chứ! Trong lòng ông cũng rõ, chỉ là ông không nuốt nổi cục tức vì nó không cho ông dạy dỗ con bé, phủ định hết công lao của ông mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui