Đám Cưới Hào Môn





“Tu dưỡng dần dần...”

Hạ Diệu Diệu cung kính ngồi xuống bên cạnh Phạm Tiểu, cực kì khiêm tốn

Phạm Tiểu yêu kiều ngồi xuống đối diện Thượng Quan Dật Thái, từ trên cao nhìn xuống cô ta

Thượng Quan Dật Thái cười lạnh giống như đang nhìn một chiếc mặt nạ da người: “Sao nào, có được chút thành tích nho nhỏ như vậy đã mãn nguyện rồi hả? Phạm Tiểu mà tôi quen không phải là loại người đó.”

“Đó là do cô đánh giá cao tối rồi, tôi chính là loại người như vậy, không cần vinh hoa phú quý, không cần sống lâu muôn đời

Tôi chỉ cần tàm tạm là được, nếu không thì đừng quá cao sẽ ngã..

đau lắm!” Mặt Thượng Quan Dật Thái đen lại, đột nhiên cô ta cười lên: “Vậy thì cũng từng đứng trên vị trí như vậy, vẫn3tốt hơn rất nhiều những người từ trước đến nay chưa từng với tới.” Phạm Tiểu cũng cười, còn khoa trương hơn cả Thượng Quan Dật Thái: “Đúng vậy, vì vậy bây giờ tôi có thể nhìn ra tương lai của các cô

Cô cũng cố gắng trẻo cao lên một chút, tôi đã phải giúp cô đưa bậc thang.” Thượng Quan Dật Thái nhìn Phạm Tiếu.

Phạm Tiếu cũng nhìn Thượng Quan Dật Thái

Hai người miệng cười nhưng trong lòng không cười nhìn nhau, lạnh nhạt, thù ghét

Ánh mặt của Thượng Quan Dật Thái giả vờ như vô tình lướt qua Hạ Diệu Diệu rồi lại nhanh chóng quay về nhìn Phạm Tiểu: “Không so được với cô có sự giúp đỡ từ bên trong.”

“Đây cũng là một phần sức hút của cá nhân tôi, không phải sao?”

Thượng Quan Dật Thái nghe vậy thì khóe1miệng giật giật, chưa thấy ai mặt dày như vậy: “Cô không sợ thắng không quang vinh hả?”

“Thắng là được, có dựa vào sức mình hay không không quan trọng

Tổng giám Thượng Quan vẫn nên lo cho chuyện nhà mình thì hơn, tôi còn chưa bắt đầu mà chỗ cô đã hết bị hủy hợp đồng lại bị nhà tài trợ đòi rút vốn

Bên cô đáng thương như vậy tôi cũng ngại cười cô.”

Thượng Quan Dật Thái đột nhiên đập bàn đứng dậy: “Phạm Tiểu! Cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng

Cô tưởng rằng cô thẳng tối thế này tôi sẽ phục sao? Chẳng qua chỉ là dựa vào núi Thái Sơn mà thôi

Tài nguyên đều chảy về phía cô, nếu cô còn không thắng thì người ta mới coi thường đó

Nếu có thật sự có bản lĩnh thì năm đó vì8sao không đến thách đấu với tôi? Bây giờ lại gây sự, đây chẳng phải chứng minh cô chỉ có thể mượn lực bên ngoài, không có thì cô chẳng là gì cả sao?”

“Cái này chẳng phải học theo cô à?” Phạm Tiếu cố tình nghi hoặc nhìn cô ta.

Thượng Quan Dật Thái lạnh lùng nhìn cô: “Tôi dựa vào thực lực chân chính của mình, không hề giống cô có một vị thần ngồi sau lưng, vậy thì có tính là có năng lực gì chứ?”


Hạ Diệu Diệu rất oan uổng, cô không thể không “thử” chen ngang trong lúc tổng giám Thượng Quan đang tức giận: “Cái kia..

tôi cũng từng đứng sau lưng cô...” Thượng Quan Dật Thái nhìn cô.

Hạ Diệu Diệu nghiêm túc gật gật đầu: “Tôi cũng từng làm ở Hồng Đại, bọn cô có kế hoạch ưu tiên, cô9có biết không?” Hạ Diệu Diệu chỉ vào mình vui vẻ nói: “Bởi vì tôi, trước đây cũng là người Hồng Đại lúc Hồng Đại mới thành lập, haha! Nói ra thì lúc tôi ở đó, cô còn chưa tới, tôi cũng được coi là nguyên lão rồi

Nhưng mà sau khi tôi có chuyện rồi đi thì kế hoạch ưu tiên vẫn còn tồn tại, vì vậy trước đây tôi cũng đứng sau lưng cô, nghĩ như vậy không phải thấy công bằng hơn nhiều rồi sao?”

Thượng Quan Dật Thái kinh ngạc nhìn cô.

Hạ Diệu Diệu cười thể hiện không cần khách sáo, nguồn tài nguyên của hai người như nhau, chỉ là một người dùng trước, một người dùng sau, đều được dùng

Chẳng ai được cho rằng mình cao hơn người kia, lúc nhỏ không phải có câu chuyện từng nghe kể sao?7Lúc chúng ta không mở được nắp chai nước phải nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ không phải là do chúng ta yếu đuối, mà là trong quá trình chúng ta trưởng thành cần sự giúp đỡ, phải dũng cảm xin giúp đỡ.

Vì vậy, haha, đây không phải là sai, cũng chẳng phải không công bằng, đều là ba mẹ mà thôi, đều tốt cả.

Thượng Quan Dật Thái ngây người, cứ nhìn Hạ Diệu Diệu như vậy, cô từng làm ở Hồng Đại Hồng Đại? Quyền ưu tiên? Cô cũng từng đứng sau lưng mình?

Tất cả những điều người khác nói, người khác từng trải qua đều không khiến cô ta kinh ngạc như lời từ chính miệng Hà phu nhân nói ra

Sao có thể: Hà phu nhân từng làm ở Hồng Đại? Hồng Đại? Phạm Tiếu không biết nên cũng kinh ngạc nhìn đồ đệ, trước đây cô xui xẻo như vậy đều là vì đồ đệ của mình?

Hạ Diệu Diệu cười vô tội với hai người, vẻ mặt muốn chân thành đến mức nào thì chân thành đến mức đó: “Vì vậy tổng giám Thượng Quan à, sư phụ của tôi chưa làm cái gì

Chẳng qua chỉ là bây giờ chị ấy mới lấy ra dùng còn cô thì đã dùng từ lâu rồi, sao cô có thể nói sư phụ tôi thắng không vinh quan chứ? Sư phụ tôi cũng làm những việc mà cô từng làm

Lần sau không được nói như vậy nữa, đây không phải là phủ định bản thân mình sao, có hiểu không?”

Phạm Tiểu thầm mắng một tiếng

Tiểu đồ đệ, đây là cô muốn kích thích cao tầng của Hồng Đại à? Sao cô âm hiểm vậy, rốt cuộc là ngài Hà nhìn trúng ở có điều gì đây? Đến cái phẩm chất duy nhất là lương thiện cũng chẳng có.

Thượng Quan Dật Thái không biết mình ra khỏi phòng làm việc của họ thể nào, cũng chẳng nhớ nụ cười thiện chí của Hà phu nhân, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo

Sau khi ra khỏi cửa, cô ta liền dựa vào cây cột trụ, người phát run, kế hoạch ưu tiên là vì Hà phu nhân? Hà phu nhân từng là một phần của Hồng Đại? Sau lưng cô ta từng có Hà phu nhân? Không có điều gì khiến Thượng Quan Dật Thái cảm thấy hoang đường hơn

Thành công của cô ta thì ra không phải chỉ có mỗi sự nỗ lực mà còn có những sự giúp đỡ cô ta không nhìn thấy

Cô ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Hôm nay cô ta có tư cách gì đến đây? Cô ta chính là một trò cười, một trò cười..

Thượng Quan Dật Thái đột nhiên ôm mặt, người trượt dần xuống..

Ở chỗ khác, Phạm Tiểu đi vòng vòng xung quanh đồ đệ nhìn cô như nhìn quái vật: “Em được đấy, sao nào, muốn hại chết kẻ thù của em?” Những nhân vật nhỏ bé như Hạ Diệu Diệu rất dễ dàng bị ảnh hưởng khi công ty điều chuyển, ít nhất là đám tôm tép giống cổ ở Hồng Đại

Lúc mà người khác cầm lương cao ăn cơm nhân viên đi du lịch thì cô phải tăng ca quên ngày quên đêm mới có khả năng không bị cắt giảm nhân sự


Hạ Diệu Diệu đứng dậy chẳng có cảm nhận gì: “Đến bước này là được rồi, cô ta có sự phụ tốt.” Nếu như Thượng Quan Dật Thái nghĩ thoáng ra chấp nhận, tiếp tục dẫn dắt Hồng Đại giống như Mẫn Hàng trước đây

Huống hồ sau lưng cô ta còn có Phi Diệu, việc này cứ thế cho qua đi.

Nếu như cô ta nghĩ lung tung, cảm thấy xung quanh đều là âm mưu, vậy thì cô không giúp được cô ta.

Phạm Tiếu nhìn cô rời khỏi thì cảm thấy quan niệm thẩm mỹ của ngài Hà quả thực..

quả thực..

chẳng hề thẩm mỹ.

“Tôi hi vọng quý khách có thể suy nghĩ về đề nghị của chúng tôi, quý khách tìm đến chúng tôi là vì tin tưởng, tôi cũng hi vọng có thể khiến cho quý khách hài lòng..

Đúng, phương án của quý khách thật sự không được, nhưng nó lại rất sáng tạo, chỉ là chắc có lẽ quý khách không hiểu truyền đạt bằng thị giác khiến cho sự phối hợp chỉnh thể quá yếu nên không biểu đạt được

Những cái khác đều tốt, đều tốt...

“Quý khách rất giỏi..

phải không, cảm ơn..

quả thật chúng tôi từng làm việc với rất nhiều khách hàng tương tự, chúng tôi sẽ không làm những việc không có mục đích rõ ràng..

Đúng vậy..

Đúng vậy..

Chúng tôi sẽ chú ý đến yêu cầu của quý khách để điều chỉnh nhiều hơn..

Cố gắng khiến quý khách hài lòng cả về không gian ba chiều và mặt phẳng.

Dù sao thì trong đời quý khách cũng chỉ có một lần tổ chức hôn lễ, chúng tôi còn coi trọng hơn quý khách..

Được, được ạ..

chúc quý khách tân hôn vui vẻ.” Hạ Diệu Diệu tắt máy, đánh một dấu tích vào kế hoạch thiết kế váy cưới hôn lễ thế kỷ, miệng cô lẩm bẩm: “Người giàu có đúng là xa xỉ.” Cô quên mất mình vừa kết hôn, làm cũng không hề đơn giản

“Phó tổng, phía dưới có một cô gái cứ khóc lóc, mặc dù lớp hóa trang là chống nước nhưng cứ khóc như vậy thì tạo hình có đẹp hơn nữa cũng..

Phó tổng chị đi xem xem...”

Hạ Diệu Diệu đứng dậy, cái phòng làm việc “Cười cả mùa Hạ” làm chính là tạo dựng hình tượng cá nhân, hợp tác với nhiều văn phòng thời trang và nhãn hàng


Lớn thì ôm hết tạo hình tất cả các nhân vật trong phim, nhỏ thì phụ trách trang phục mùa này cho cá nhân, rất nhiều loại

Ngoài ra mỗi ngày có thể hẹn thiết kế hình tượng cá nhân cho mười người, chi phí tự quyết định, chỉ nhận mười khách hàng, phòng tạo hình ở tầng dưới

Lúc Hạ Diệu Diệu đi xuống thì cô bé đó vẫn đang khóc

Chẳng vì lý do gì khác chỉ là vì bạn trai kết hôn mà cô dâu không phải cô ấy, cô ấy muốn mặc thật xinh để đến hôn lễ khiến anh ta hối hận.

Khuôn mặt trang điểm của cô ấy rất xinh đẹp, trên người mặc một thiết kế mùa này của hãng nổi tiếng nào đó, cực kì phù hợp với thân hình của cô gái, rất xinh đẹp, rất yểu điệu

Nhưng sau khi Hạ Diệu Diệu nghe nói xong thì nhũn chân muốn lùi bước, bởi vì cô quá hiểu rõ sự bị thương của người khác nên không dám an ủi

Quan trọng là thật sự có người làm như vậy à? Cảm thấy làm như vậy có thể chọc tức được bạn trai? Vợ người ta còn cảm thấy mình xinh đẹp đến mức có thể độ lượng chấp nhận sự chúc phúc của mình?

Việc này sao có thể chọc tức được đối phương, chỉ có phụ nữ mới nghĩ như vậy..

Vào cái giây phút họ không lựa chọn bạn thì nó đã kết thúc rồi, cái phần chưa kết thúc chỉ còn là muốn tự mình đa tình thôi..

“Anh ấy thích tôi, đều tại ba mẹ tôi

Nếu không phải ba mẹ tôi coi thường anh ấy thì sao anh ấy lại chọn người khác chứ

Anh ấy bị ép, anh ấy thích tôi, chúng tôi yêu thương nhau, huhu..

huhu...” Hạ Diệu Diệu muốn cười vào mặt cô gái, ai cho cô tự tin vậy: “Cũng phải, gia thế của cô tốt như vậy, dáng cũng đẹp vậy, anh ta chắc chắn thích cô

Sao anh ta lại không mặt dày bám lấy cô chứ? Anh ta lại đi lấy một người phụ nữ mà đến hộ khẩu chỗ này cũng không có

Cô giỏi hơn người phụ nữ kia rất nhiều, anh ta đã lấy người khác, cô ngoắc tay thôi anh ta cũng phải chọn cô...

Căn bản không thể nào yêu cái người phụ nữ xuất thân, công việc không tốt như cô, cũng không kiếm được nhiều tiền như cô

Hoặc là không nên yêu người phụ nữ không đáng thương hay khóc bằng cô, không khiến người thương yêu như cô

Cô đồng ý đến đã là nể mặt người phụ nữ đó, để người phụ nữ đó biết người đàn ông của cô ta từng xin cưới mình như thế nào, khiến cô ta tự ti đến chết đi.”

“Cô..

cô...” Khách hàng đang khóc thút thít thiếu chút nữa thì bị làm cho tức chết: “Tôi sao có thể là loại người đó..

Tôi..

tôi chúc phúc cho anh ấy, chỉ là tôi muốn cho anh ấy biết không có anh ấy..

tôi cũng rất..

hu hu..

chẳng lẽ tôi không được buồn à?“.

Đương nhiên là được, nhưng cô đi thì được ích gì, lại còn nhớ mãi không quên: “Nếu như anh ấy lấy một người...” Hạ Diệu Diệu chỉ về phía nhà tạo mẫu xinh đẹp của nhà mình, thu nhập cao, ngực lớn, eo thon, khuôn mặt thiên sứ: “Anh ấy lấy một người như vậy cô còn muốn đi không?”


Khách hàng khóc càng to hơn.

Hạ Diệu Diệu đưa khăn giấy: “Đừng nói gì cả, cô có suy nghĩ riêng

Nhưng sao tôi cảm thấy anh ấy lấy một người như vậy cô mới nên đi, ít nhất có thể giả vờ đáng thương...” Ha ha

Nhưng mà đáng thương để làm gì, để người đàn ông kia nuôi cô sau lưng:

“Cô..

cô..

Sau này tôi sẽ không bao giờ đến cái văn phòng thối nát này nữa.”

Hạ Diệu Diệu nhìn trợ lý nhà mình: “Mau đuổi theo xem, chẳng may xảy ra vấn đề gì.” Trợ lý Mao đau khổ nhìn cô, nếu không phải tất cả các giám đốc đều không ở nhà, cô ấy tuyệt đối sẽ không mời phó tổng nhà mình

Cô ấy vội vàng bỏ hộp khăn giấy xuống, đi tìm khách hàng cùng xả giận.

Hạ Diệu Diệu đứng dậy: “Ok, đến giờ tan làm rồi, đóng kịch thật mệt mỏi.”

Hạ Diệu Diệu ngồi trong xe nhìn một đám người ở không xa bị vây trong một đám giày da áo vest, mặt mày nghiêm túc bắt tay nói tạm biệt với bạn nước ngoài.

Một đoàn xe màu đen dừng ở đó chiếm hết quảng trường rộng hơn nghìn mét vuông trước sinh Hòa Mộc, bên cạnh có vô số nhân sĩ tinh anh

Nếu như thếm cờ các nước nữa có lẽ có thể chụp ảnh làm kỉ niệm, dù vẫn có đoàn luật sư nội bộ đang chụp ảnh

Làm giống như hội ngộ các nước vậy

Trong cuộc hội ngộ ấy, bóng dáng kia vẫn sừng sững như vậy

Hạ Diệu Diệu chống cằm, nhìn anh và đối tác, thấy hai người nói gì đó bên tai đối phương rồi mới lên xe

Các giám đốc bộ phận tinh anh bên Hòa Mộc cũng lần lượt bắt tay các giám đốc tinh anh bên đối phương rồi mới rời khỏi.

Đoàn xe hào nhoáng chầm chậm chạy khỏi khu đỗ xe, người bên B lập tức tụ lại với nhau nói gì đó.

Hạ Diệu Diệu ẩn còi

Thư kí Thi đen mặt, không hề ôn hòa như lúc bình thường ở núi Hà Quang, đầy ắp sự uy nghiêm của người phía trên: Ai dám tuýt còi lúc này, không muốn sống à?

Hà Mộc An không tham gia thảo luận, vừa mới lấy điện thoại ra liền nghe thấy tiếng còi

Anh thay đổi sắc mặt, bỏ điện thoại xuống xuyên qua đám người nghiêm túc đi về phía đỗ xe

Thư kí Thi định đi nhưng rồi lại dừng lại, nghĩ ra gì đó rồi giả vờ như rất bận nói chuyện với lão Lý bên cạnh

Tinh thần của lão Lý cũng đặt trên người ngài Hà, hành động ngài Hà tách khỏi đám người bọn họ, sao mà..

không hợp lý vậy chứ..

tuy không biết là chỗ nào không hợp lý nhưng họ cứ cảm thấy đây không phải việc ngài ấy nên làm

Rốt cuộc người kia là ai vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui