Đám Cưới Hào Môn



Vương Tịnh Kỳ tức giận cảm nhận ánh mắt “thương hại” của đối phương, tức nghẹn suýt nữa thì hôn mê

Vì sao cô lại nhìn cô ta như vậy? Cô dựa vào cái gì mà nhìn cô ta như vậy? Cô ta thật sự sai rồi sao? Cách cô rời đi sai rồi sao? Lúc đó cô ta còn có lựa chọn nào nữa chứ? Nhà họ Cao sẽ cho cô ta lựa chọn sao?

Cô ta không sai, không phải lỗi của cô ta, nhưng trong lòng lại có chút khát vọng, nếu như lúc đó..

Nếu như lúc đó cô ta nói ra sự bất đắc dĩ của mình, nếu lúc đó hai người ngoài mặt thì đồng ý trong lòng3thì phản đối tự đi phấn đấu cho tương lai, bây giờ có phải đã ở bên nhau rồi không, bây giờ cô ta có phải là phu nhân lớn nhất ở nhà họ Cao rồi không, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với anh, hoặc là có một đứa con...

Tư tưởng được ánh sáng chiếu rọi đột nhiên xuất hiện vết rạn nứt, càng nghĩ càng có thể, càng nghĩ càng cảm thấy nên như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy phải như vậy, cô ta không nhịn được lại bắt đầu hoài nghi bản thân

Lúc đó vì sao lại không hỏi xem Trạm Vẫn nghĩ thế nào? Vì sao lại tuyệt tình khi anh đuổi theo? Vì sao1chỉ nhìn thấy sự bất đắc dĩ của bản thân mà quên mất anh ngoài thân thể ra còn là một người đàn ông bình thường rất yêu cô ta?

Vì sao? Vì sao lúc đó không thử cứu vãn? Vương Tịnh Kỳ đau khổ nhìn Hạ Diệu Diệu, cố gắng nở nụ cười gượng cũng không được: “Cô..

thật sự cảm thấy..

như vậy...” Cảm thấy nếu như tất cả quay lại cô ta sẽ có cơ hội

Hạ Diệu Diệu không hề mang tâm trạng đối lập mà nhìn cô ta một lúc, chầm chậm gật đầu: Anh ấy sẽ làm vậy, nếu như có thể liều mình một lần, anh ấy sẽ nỗ lực


Mấy hôm nay cô đều nghĩ, cảm thấy Thượng3Thượng có thể là người ảnh hưởng lớn nhất đối với hai người

Một người sống, tồn tại chân thực, có lí trí hơn nữa cũng sẽ bị những lời nói ngây thơ làm cho xuất hiện vết rạn nứt, sau đó từng chút một thẩm thấu, trải qua năm tháng tích lũy có thể tạo ra một hang động, thành lập một quần thể.

Vương Tịnh Kỳ đột nhiên đứng dậy, cầm túi xách lên, không quan tâm đến sự tao nhã trước nay nhanh chóng xoay người rời đi.

Hạ Diệu Diệu cầm cốc cà phê đã lạnh lên, từ từ uống một ngụm: Có chút sai lầm, cho rằng không thể thay đổi so với có một phần cơ hội có3lẽ sẽ càng khiến cho người ý chí kiên định dễ tiếp nhận hơn.

Nhắc đến nơi vui chơi số một số hại Điển Thị, tất cả các công tử tiểu thư con nhà giàu, tất cả những người thuộc tầng lớp trung lưu đều có thể chỉ ra được..

Trên Tầng Mây, nó là nơi người trẻ thể hiện cá tính, là nơi người có tuổi tìm lại cảm giác thời còn trẻ, nơi đây có truyền kì của Điển Thị, truyền thuyết về mỹ nhân đế vương, nơi đây rượu thơm hoa đẹp, thu hút vô số tiền tài, văn sĩ đến chơi.

Lúc này trong căn phòng trên núi Ỷ bên ngoài quán bar Trên Tầng Mây, trong chiếc thuyền hoa9mẫu đơn đang nở rộ, có hai cô gái đang độ xinh đẹp nhất, một người trong đó vẻ mặt có vẻ tức giận, cực kì không phục, Dương Liễu Nhi không hiểu nổi, vì sao không đi tranh giành: “Cho dù người phụ nữ đó lúc đầu có cơ hội tốt nhất để tiếp cận anh, thậm chí còn sinh cô chủ nhỏ cho ngài Hà, nhưng cô ta không phải đã buông tay rồi sao? Bây giờ ngài Hà vẫn còn độc thân, sao chị không thử xem, cho dù là quan hệ bắt đầu dựa trên tiền bạc thì đã sao, vậy cũng không phải là lỗi của chị.” Phất Y giống như không nghe thấy, trong tay cầm các loại hoa mẫu đơn màu sắc khác nhau đang nở rộ, từng bông từng bông cắm vào trong bình sứ, thể hiện nét đẹp nhất của bông hoa.

“Chị có nghe thấy em nói gì không

Chị cũng không phải không yêu anh, nếu như chị chưa từng nghĩ như vậy, em sẽ không thèm nhắc đến một cầu, chị và ngài Hà đã chấm dứt, cứ cho là em nhiều lời, nhưng mà không phải, chị rõ ràng...” “Chị xuất thân không tốt.” Phất Y mặc váy trắng dài không tay rộng rãi, đuôi váy nằm trên nền trúc xanh được rắc mấy cánh hoa, cho dù nói lời như vậy, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, giống như những bông hoa trong lọ thể hiện tư thái của thiên nhiên, từ từ nở ra trong bình ngọc

Dương Liễu Nhi khoanh tay, động tác không hề tao nhã nhưng khó lòng che đậy được sự xinh đẹp trời phú của cô ta: “Đã khác rồi, chị bây giờ là bà chủ của quán bar Trên Tầng Mây, là nhân tài của Điển Thị, là lãnh tụ tinh thần của bao nhiều cô gái, là nhà từ thiện xinh đẹp nhất.”


Giọng nói của Phật Y vẫn mềm nhẹ như hoa mẫu đơn đang nở rộ trong tay cô, tầng tầng lớp lớp: “Có gì khác nhau đâu, so với anh còn kém rất nhiều.” Liễu Nhi không còn gì để nói: “Nhìn khắp những người cùng thế hệ ai có thể so với anh

Ý của chị là, ai cũng không xứng với anh, anh đừng kết hôn nữa?” Tâm trạng của Phật Y đột nhiên có chút suy sụp, động tác trong tay chậm lại một chút, bỏ một bó hoa xuống chỗ đầu gối đang quỳ, lộ ra sự xinh đẹp: “Không đâu..

Sẽ có người được anh nhìn trúng..

Có thể có ngoại lệ...” Ngón tay xinh đẹp của Phật Y lại cầm bó hoa lên cho vào trong bình ngọc.

“Không phải chỉ sinh ra cô chủ nhỏ thôi sao?” Nhắc đến cái này Dương Liễu Nhi liên tức giận: “Ngài Hà chắc chắn bị mù rồi, nhìn trúng ai không được, lại nhìn trúng loại phụ nữ đó, còn không bằng chị và Lâu tiểu thư

Nếu như là Lâu tiểu thư sinh ra cô chủ nhỏ em sẽ không đến mức không cam tâm, ngài Hà có phải càng sống càng hồ đồ, não úng nước rồi phải không?”

“Liễu Nhi!” Phất Y lập tức mất hết sự tao nhã vừa rồi, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Liễu Nhi.

Dương Liễu Nhi lập tức cúi đầu, không dám nói nữa.

“Em phải nhớ rằng, không có anh ấy thì không có chị, không có chị thì cũng sẽ không có em ngày hôm nay


Nếu như không phải ngài Hà nhân từ, em nghĩ xem kết cục của em là gì? Làm người đừng quên nguồn cội, càng đừng quên ân tình của ngài ấy.”

Dương Liễu Nhi nghe vậy giọng nói lập tức nhỏ đi mấy phần: “Vâng...” Phất Y thấy vậy thở dài một hơn, bớt đi mấy phần nghiêm khắc: “Em đấy, trước nay tính cách đều như vậy, nhiều năm rồi còn không chịu sửa, bảo chị sau này sao có thể yên tâm để em quản lý đây.”

“Em không cần, em muốn theo chị, chị cho đám Ngọc Lục đi mở rộng đi, em tinh ăn lười làm, em bám lấy chị...” “Được rồi, lớn bằng đó rồi, buồn nôn quá...” “Buồn nôn, buồn nôn chết đi được.”

Xe thể thao màu đỏ của Vương Tịnh Kỳ dừng lại trước cổng lớn bệnh viện, cô ta dựa vào ghế ngồi, giữa hai ngón tay xinh đẹp kẹp một điếu thuốc đang cháy

Cô ta lái xe đến đây vì muốn hỏi rằng, liệu có phải sẽ khác không

Nhưng lúc đến đây thật rồi, cô ta lại cảm thấy tất cả sớm đã không cần thiết phải hỏi nữa, hỏi thì có ý nghĩa gì, quay lại sao? Đừng đùa, anh có tình yêu của anh, cô ta cũng đã già rồi, còn hỏi cái gì, tình cảm có sâu đậm quyết không thay đổi thì cũng đã không thể chịu được sự mài mòn của thời gian, huống hồ bọn họ có tính là sâu đậm quyết chí không đổi không? Vương Tịnh Kỳ cười khổ, dập tắt điếu thuốc, đạp chân ga đi mất.

Mất chính là mất, cho dù không tìm được người tốt như vậy nữa, thì không thể tiếp tục sống sao? Huống hồ anh cũng không tìm được một người tốt hơn bản thân

Tự an ủi mình thế này sẽ khiến tâm trạng mình tốt hơn, nhưng nghĩ đến cái tư thế cao cao tại thượng của người thắng lợi của Hạ Diệu Diệu, Vương Tịnh Kỳ vẫn không nhịn được mà cảm thấy không cam tâm

Đúng vậy, cô ta vậy mà lại bị một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn đùa giỡn, số muối mấy năm nay ăn đúng là lãng phí rồi.

Hạ Diệu Diệu mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, quần dài đến mắt cá chân, ngồi tại phòng ăn xa hoa trong biệt thự siêu lớn mà bà Hạ vừa có được, cắn đũa, híp mắt chỉ Thượng Thượng: “Thượng Thượng, mẹ có yêu con không?”

Hạ Thượng Thượng lập tức đáp lại: “Yêu.”

Ừm, cô biết là việc hôm đó không còn di chứng gì mà: “Con có yêu mẹ không?” “Yêu.” Cô bé tiếp tục vừa ăn vừa gật đầu, không quan tâm có hiểu ý nghĩa của chữ đó hay không, ít nhất là trả lời rất dứt khoát


Hạ Vũ vội vàng hỏi: “Vậy cậu thì sao?” “Yêu, yêu, đều yêu.” Ngày nào cũng hỏi câu hỏi này, cô bé thuộc lòng rồi.

“Thượng Thượng có phải bạn nhỏ hạnh phúc không?” “Phải.” Nói xong, cô bé lén vươn tay ra lấy thêm một cái cánh gà, ngon quá

Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Vũ: “Em xem nó có giống đứa trẻ bị bóng ma tâm lý hay không?” Hạ Vũ ngây người, không hiểu chị Hai đang định chứng minh cái gì.

Bà Hạ cầm khay, đẩy xe lăn đi qua, trên mặt đều là nét cười, nhìn Thượng Thượng không rời mắt: “Thượng Thượng nhà chúng ta ăn rất giỏi, nhìn Thượng Thượng nhà chúng ta ăn, bà ngoại lại muốn làm thêm hai đĩa cho con.”

“Tiểu Ngũ cũng muốn, Tiểu Ngũ cũng muốn...” Thượng Thượng nghe vậy lập tức vỗ lên thành xe lăn của bà ngoại, bắt đầu răn dạy cái xe lăn rách nát này: “Tiểu Ngũ thối, đây đều là của mình, không được phép cướp, không nghe mình bảo Tiểu Lục đánh cậu.”

“Nó dám, mình là anh, mình lớn hơn nó.”

“Tiểu Lục nói cậu ấy là đời thứ sáu vào trước cậu, hơn cậu là cái chắc.” “A..

Nó dám nói mình như vậy.” Đang gọi Tiểu Lục..

Tiểu Ngũ đen sì gọi Tiểu Lục đen sì

Bà Hạ bất lực cười cười nhìn đám con số được tạo thành: “Được rồi, việc gì lớn chứ, lại còn phải tìm.” Tiểu Ngũ lập tức bĩu bĩu môi như con người: “Nó bắt nạt con, nó nói Tiểu Ngũ như vậy, chính là không tôn trọng chủ nhân

Chủ nhân phải để con báo thù, rút nguồn điện của nó.” Xe lăn theo ý của bà Hạ lùi một bước, đi về hướng phòng bếp, chủ nhân vẫn còn một nồi canh chua bề ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui