Đám Cưới Hào Môn





Vừa..

Vừa rồi..

Bạn học Đồng nói cái gì cơ? Chu Tử Ngọc mơ màng, không nhịn được dừng lại động tác lật thực đơn, quả thực quá im ắng, chỉ nghe thấy tiếng cô lật thực đơn nên ngượng ngùng: “Sao..

Sao vậy?...”Ai nói câu gì không hay à? Nhưng hình như không có mà.

Trương Tấn Xảo cũng mê man nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận mở miệng hỏi: “Diệu Diệu nói chia tay với Hà An rất kì lạ sao?”

Chu Tử Ngọc nghe vậy mở to mắt, bọn họ trầm mặc vì cái này? Cái này có gì phải ngạc nhiên, chuyện đã rõ ràng: “Đá Hà An không phải rất bình thường sao? Lúc còn là sinh viên thì coi trọng nhan sắc, nhưng ra ngoài2xã hội thì coi trọng thực lực

Lúc còn trẻ có thể ôm cái nhan sắc chết lên chết xuống, nhưng sau khi ra ngoài xã hội phải thừa nhận lúc còn đi học đúng là bản thân mắt mù rồi, phải đi đúng con đường...”

Không buồn cười sao? Sao không ai cười, cô không nhịn được, giọng điệu nghiêm túc thêm mấy phần: “Bạn trai mà lười biếng, não không hoạt động, tính cách lại không tốt, bỏ không phải rất bình thường sao?”

Khổng Đồng Đồng nghe vậy thì gật đầu, đúng vậy, nhưng sao mấy người các cậu như người máy vậy, ai nói thì lập tức nhìn người đó là ý gì? Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy kì lạ nhìn mọi người, vừa rồi9cô đã giơ tay kéo Đồng Đồng đang nói linh tinh ngồi xuống, sao có thể bàn luận sau lưng người khác chứ.

Nhưng bây giờ là thế nào..

Bọn họ đồng loạt khinh thường có, xin lỗi, người dễ tính cũng có tính cách nha: “Tớ cũng là người có tính cách, có được không? Không nói đến nhan sắc, tớ có chỗ nào kém anh ta? Sao vẻ mặt của các cậu như vậy, nói thế nào cũng là anh ta không xứng với tớ, đau lòng quá đi...”

Còn không cười?

Hạ Diệu Diệu, Chu Tử Ngọc, Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo nhìn nhau, chẳng lẽ khả năng điều chỉnh không khí, dỗ dành đám thiếu gia tiểu thư, làm bề trên vui vẻ của bọn họ6đã mai một rồi? Không nên a! Khổng Đồng Đồng tức giận, đột nhiên vỗ bàn nói: “Các cậu nhìn tôi làm gì? Áp lực rất lớn có biết không?” Mấy người ngây người đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Tiền Quân

Tiền Quân sắp xếp lại tư duy của mình dưới áp lực rất lớn từ phía mọi người, cẩn thận mở miệng hỏi: “Năm..

năm đó..

là lớp..

lớp trưởng Hạ..

đá..


đá Hà...” lúc Tiền Quân nói từ này cực kì cẩn thận: “..

ngài Hà..” “Gọi khách sáo như vậy làm gì? Hà An chính là Hà An.”

Tầm mắt của mấy người lại chuyển về phía Hạ Diệu Diệu

Hạ Diệu Diệu mất tự nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, vô hình bị nhiễm0sự căng thẳng của bọn họ: “Sao..

sao vậy?” Nói xong, cô nhìn về phía Vương Niệm Tư, người mà cô quen thuộc nhất cũng như tin tưởng nhất trong số những người đó.

Vương Niệm Tư lập tức căng thẳng, cô lập tức ngồi thẳng người, lộ ra thân hình cực chuẩn, khóe miệng cố gắng nhếch lên tạo ra một nụ cười, nhưng..

cô nhìn mặt lớp trưởng Hạ, quả thực..

không nghĩ ra vì sao năm đó cô lại đá ngài Hà, sao ngài Hà lại bị đá, đó là ngài Hà mà.

“Còn có thể vì sao, anh ta mắc bệnh thần kinh đến chỗ làm của Diệu Diệu náo loạn, náo loạn đến mức Diệu Diệu bị cấp trên đuổi việc, Diệu Diệu có thể không hận7anh ta sao? Bản thân không cầu tiến thì thôi đi, lại còn tạo phiền phức cho người khác

Cậu nói xem, bảo anh ta đi tìm việc, anh ta không tìm, không tìm tức là chấp nhận chia tay

Anh ta lại đột nhiên chạy đến Hồng Đại thực tập, nhưng mà anh ta ở đó là để thực tập sao? Trong thời gian làm việc toàn qua lại trước mặt Diệu Diệu..

Cậu kéo tớ làm gì, Niệm Tư hỏi mà, tớ phải giải thích cho cậu ấy...” Vương Niệm Tư đột nhiên phát hiện, cô đã hỏi câu hỏi mà trong lòng đang suy nghĩ rồi

“Tránh mọi người cho rằng cậu làm gì anh ta, giống như cậu là người vong ân phụ nghĩa vậy

Cậu đừng kéo tớ, kéo cũng vô dụng

Lúc đó tớ khó chịu khi mọi người đều cho rằng Diệu Diệu thấy lợi trước mắt liền đá anh ta.” Chúng tớ đều chưa từng đoán..

Khụ khụ, ngược lại, chúng tớ đều đoán ngược lại..

“Diệu Diệu đã bao dung anh ta rất nhiều rồi, là do anh ta IQ không đủ, cậy bố mẹ có tiền có thể nuôi được anh ta, hết lần này đến lần khác tác quái

Cậu nói xem anh ta chạy đến chỗ Diệu Diệu làm việc để làm gì, hại Diệu Diệu phải bắt đầu từ đầu

Những năm gần đây Hồng Đại phúc lợi tốt thế nào, nếu như Diệu Diệu vẫn ở đó..


Cậu kéo tớ làm gì, Tử Ngọc, cậu đổi chỗ cho tớ.”

Hạ Diệu Diệu cạn lời.

“May mà lúc đó cậu không mềm lòng nghe lời anh ta, anh ta giỏi nhất là dỗ dành, rõ ràng là anh ta không đúng vẫn có thể vểnh mặt lên trời

Trước đây tớ không thể hiểu nổi sao lần nào cậu cũng chạy theo dỗ dành anh ta

Đúng, đúng là anh ta đối xử với cậu không tồi, nhưng có bạn trai nhà ai lại đối xử với bạn gái của mình không tốt không? Câu hỏi Hưng Hoa đi, có phải trước đây hồi còn ở trường vẫn luôn lo sợ này kia, lo lắng cho Phi Phi

Anh ta thì hay rồi, cho rằng cúi đầu làm việc hai ngày thì đã thể hiện thành ý

May cậu không ngốc, loại đàn ông đó phải đá sớm, cậu vẫn đá quá muộn...”

“Nhìn gì mà nhìn

Suy cho cùng không phải Diệu Diệu nhà tớ nịnh hót

Ai ya, cậu có gì không thể để người khác biết đâu chứ

Ở đây cũng không có ai là người ngoài, ai không biết ai

Mắt anh ta mọc trên đỉnh đầu, hơi chút là dở tỉnh thiếu gia..

Ai không biết được rồi..

được rồi, tớ không nói nữa

Dù sao tớ cũng nói xong rồi, từ lâu đã muốn nói anh ta rồi, nghẹn chết tôi

Tử Ngọc, rót cho tớ cốc nước.”

“Vất vả rồi, vất vả rồi.”

“Vì nhân dân phục vụ.”


Vương Phong Long ngây người hoàn toàn, Hồng Đại..

nhưng: “Vậy..

lúc đó cậu vì sao lại..

gọi điện hỏi mình Hà...” Cậu đã không còn quen gọi là Hà An: “Cách liên hệ của ngài Hà?”

“Còn có thể thể nào, có thai nhưng không muốn sinh, muốn tìm vị đại thiếu gia đó giải quyết.” Khổng Đồng Đồng cướp lời: “Ai ngờ anh ta lại mất tăm tích, các cậu nói xem có thú vị không? Một người sống sờ sờ, anh ta có thể biến mất, m* nó chứ

Đúng là quái dị, may mà Thượng Thượng không phải là không khí.”

“Thượng Thượng!” Tiền Quân, Vương Phong Long, Lý Hưng Hoa sụp đổ: “Sinh ra?”

“Có bầu!”

Ba người không cùng trên một điểm G nhưng lại có cùng một ý

“Cậu có bầu, hơn nữa còn đã sinh ra?” Tiền Quân một câu nói xong kết cục hoàn mĩ.

Mặt Hạ Diệu Diệu trầm xuống, nhưng mà đã nói đến mức này, giấu cũng chẳng được gì: “Không có ý gì cả, các cậu đừng hiểu nhầm, tớ sẽ không tìm Hà An chịu trách nhiệm

Các cậu đừng nói lung tung, tránh gây phiền phức cho anh ấy, đừng nói lung tung...” Lúc này tư duy của Tiền Quân đang ở trạng thái chết, anh ta chỉ muốn đứng ở trước của khách sạn Vân Tây cầu xin Ngài Hà đừng đến đây

Đừng để anh gặp phải người phụ nữ từng làm tan nát tim anh, tránh bị tức chết

Ngài Hà từng vì lớp trưởng Hạ mà đi thực tập?

Ngài Hà đi làm...

Để anh ta nghĩ một chút..

Không làm việc chỉ đi tìm lớp trưởng Hạ

Ngài Hà đi làm mới kì lạ ấy

Thì ra Ngài Hà lại từng làm việc này? Ngài Hà vậy mà từng làm việc này? Hơn nữa còn để bọn họ biết được? Bọn họ vậy mà dám nghe hết bí mật của ngài Hà? Tiền Quân sắp sụp đổ rồi.

Nhưng lúc sau, cho dù trong lòng muốn mắng chửi thể nào, Tiền Quân vẫn phải tươi cười nhìn Hạ Diệu Diệu, dường như việc thất lễ lúc trước không hề xảy ra: “Con gái cậu đâu? Sao cậu không đưa đến, chẳng nghĩa khí gì hết

Cái kia, cậu xem, cũng không có quà gì để tặng, vừa hay tớ có ba mươi phần trăm cổ phần, cậu đừng chế, tặng cho cháu coi như quà..

Cậu đừng nói, không phải tặng cậu.”

Hạ Diệu Diệu cạn lời, đây là chuyện chỉ nói thôi sao, trò cười này cũng thật quá đi! “Không cần khách sáo với tớ, tớ cầm cũng không có tác dụng gì, thật đó! Tớ lừa cậu làm gì.” Nói xong không đợi Hạ Diệu Diệu mở miệng, anh ta đã trực tiếp nói: “Đợi chút, tớ lập tức gọi điện cho thư ký, cậu ăn xong có thể cầm về.” Nói xong liền ra ngoài, đi được hai bước lại dừng lại, giống như là sợ Hạ Diệu Diệu chạy mất liền nhắc nhở Thẩm Tuyết: “Chăm sóc cẩn thận lớp trưởng Hạ, anh quay lại ngay.” Thẩm Tuyết còn chưa kịp định thần sau một loạt đả kích, lại thấy Tiền Quân hào phóng như vậy, não của cô đã không còn đủ dùng nữa rồi: “Hả? Ừ, ừ.” Vương Niệm Tư mê man nhìn về hướng Tiền Quân rời đi: Cái này cũng được? Trong tay cô cũng có..


Bây giờ tặng có phải là thể hiện mình đang nịnh bợ không? Lý Hưng Hoa vội vàng nghĩ xem mình có cái gì, lần đầu tiên gặp lại lớp trưởng Hạ sau bao nhiêu năm, sao có thể không tặng gì chứ

Hơn nữa lần đầu tiên nghe tên của tiểu công chúa, cũng phải thể hiện chút gì chứ

Hạ Diệu Diệu buồn cười nhìn Thẩm Tuyết: “Nửa kia nhà cậu càng ngày càng thú vị đấy.” Thẩm Tuyết cười haha, vẻ mặt quỷ dị

Hạ Diệu Diệu thấy vậy mất tự nhiên nhìn Khổng Đồng Đồng: Sao vậy? Sao cô cứ cảm thấy không khí kì lạ sao ý

Vẻ mặt của Vương Phong Long càng kì lạ hơn, là..

là cô nhắc đến..

hơn nữa..

Thượng Thượng..

Thượng Thượng..

Trương Tấn Xảo dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hạ Diệu Diệu: “Đừng nói nữa, nghĩ kĩ xem, Thượng Thượng không di truyền vẻ ngoài của cậu là quá tuyệt vời rồi.”

Hạ Diệu Diệu nghe vậy cảm thấy không khí bình thường hơn một chút, chỉ là những người khác hơi lạ một chút, nếu không thì đây là một vấn đề có thể lập tức bỏ qua được.

Vương Phong Long đã nhìn về phía Trương Tấn Xảo: Cô ấy biết? Cô ấy từng gặp Thượng Thượng

Con gái của ngài Hà? Vì sao cô ấy chưa từng nói? Không được, lúc về phải hỏi kĩ mới được.

Lý Hưng Hoa quả thực nghĩ không ra phải tặng cái gì, đột nhiên mở miệng nói: “Lớp trưởng, tiểu thư Thường thích gì?” Hạ Diệu Diệu vừa bế cốc nước lên chút nữa thì tuột tay rơi xuống, tiểu thư Thượng? Cách gọi kì lạ gì vậy?

Hạ Diệu Diệu cho rằng Lý Hưng Hoa đang đùa, nhưng thấy cậu đang rất nghiêm túc đợi đáp án, lại nhớ đến vẻ mặt của tất cả mọi người lúc nãy, Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, hỏi với ý do thám: “ Hà..

Hà An..

thành đạt rồi?” Ngoài cái đó ra, cô thực sự không thể nào hiểu nổi hành vi của bọn họ.

Vương Phong Long, Lý Hưng Hoa, Thẩm Tuyết, Vương Niệm Tư đồng loạt há mồm lúc cô hỏi câu này, nhưng lúc sau lại đồng loạt không trả lời, bởi vì..

không biết trả lời thế nào.

Nhưng, vẻ mặt này càng kì lạ hơn không phải sao? Hạ Diệu Diệu, Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo, Chu Tử Ngọc đồng loạt nhìn người này một cái lại nhìn người kia một cái

Cuối cùng Khổng Đồng Đồng than thở: “Ông trời đúng là không có mắt, thật sự để anh ta thành công rồi.”

Tớ khinh! Chu Tử Ngọc dè bỉu: “Tài sản trong nhà bao nhiêu? GDP quốc gia? Xem cái dáng vẻ tỏ vẻ cao thâm của các cậu kìa, có nhất thiết phải vậy không? Anh ta cũng chỉ là nhân cái chục triệu thành trăm triệu, chúng ta còn có thể đi dọa nạt được sao? Quá coi thường chúng ta đi.” Chu Tử Ngọc nói xong nhìn về phía Vương Niệm Tư và Thẩm Tuyết: “Không được rồi, các cậu rốt cuộc đứng về phía nào? Thực sự như lớp trưởng nghĩ, thành đạt rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui