“Cứ xem như tôi muốn lười biếng đi, không sao, tôi sẽ trông chừng cô ấy, không xảy ra chuyện gì đâu.” Phạm Tiểu Diệp nói trông chừng Hạ Diệu Diệu là không khách sáo, thật sự là trông chừng, hơn một năm qua chị luôn rất tận tâm chỉ bảo cho Hạ Diệu Diệu về cảm xúc thời trang và phong cách ăn mặc, trong khoảng thời gian một năm qua, Phạm Tiểu Diệp đích thân mở một2chuyên mục nhỏ cho Hạ Diệu Diệu và đặt tên cho nó
là "Bóng Dáng Lướt Qua Vai Bạn". Một năm qua Hạ Diệu Diệu rất cố gắng, nhìn thấy phong cách của cô dần dần được độc giả đón nhận, từ một người không có phản ứng gì đặc biệt với sự thay đổi các mùa biến thành một người chủ chuyên mục thời trang hiện nay, không thể không nói tới sự dạy bảo tận tình của cô8giáo Phạm và sự thay đổi âm thầm của bác sĩ Cao.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy không có ai may mắn hơn cố, đôi lúc đứng trước gương cô đã không dám tin đây là sự thay đổi của mình trong một năm qua, tự tin hơn, cười nhiều hơn, khi nhấn mạnh bảo Thượng Thượng gọi mẹ thì giọng đã to hơn, những lời từng bị giấu kín trong lòng không nay đã có thể đường hoàng nói9ra với cả thế giới. Đó là nền tảng của cô, là thế giới cổ có thể nắm lấy, là sự đón nhận ngày càng cao đổi lại là năng lực đối đầu với ánh mắt của những người khác. Hạ Thượng Thượng không chịu thua cô cô, muốn gọi là dì thì cứ gọi là dì, muốn gọi mẹ thì cũng không ngại làm cho mẹ mình vui. Nhưng cô bé cảm thấy tiền lương của mẹ tăng2lên, ăn mặc cũng ngày càng xinh đẹp, một phần công lao là nhờ có chú, mỗi lần mẹ bận rộn, thì lại mang cô bé đến nhà chú Cao, cô bé sắp không phân biệt được mình là con nhà ai. Lúc đầu mẹ còn thấy ngại, sau đó thì đắm chìm trong mục tiêu tăng lương thăng chức, nên quên mất cảm giác ngại ngùng kia. Tuy mẹ cười nhiều hơn, cô bé cũng thấy rất vui,2nhưng đừng đưa cô bé đến nhà trẻ được không, cô bé không muốn đi nhà trẻ, chỉ ước gì nhà trẻ ngày nào cũng đóng cửa, ngừng hoạt động mãi mãi. Hạ Diệu Diệu tan ca, ngồi trên sofa da màu đen ở nhà Cao Trạm Vân, hung hăng trừng mắt nhìn con gái đang nằm nhoài trên cầu thang lầu hai không chịu đi: “Con xuống đây cho mẹ! Con có nghe thấy không, tốt nhất là nên xuống đây cho mẹ!” Bác sĩ Cao ở dưới lẩu rót trà cho Hạ Diệu Diệu, ngẩng đầu nhìn lên Thượng Thượng đang đứng trên lầu. Thượng Thượng bĩu môi, nằm nhoài trên lan can màu trắng với vẻ mặt đáng thương nhìn xuống chú Cao. Chú Cao nhìn lại cô bé bằng ánh mắt thản nhiên vô sự. Cô bé lập tức ra sức bám chặt vào lan can không chịu đi xuống.
Hạ Diệu Diệu vô cùng tức giận: “Anh xem nó kia! Trông chẳng ra sao, anh đã phải nhờ vả biết bao nhiêu người mới có thể đưa nó vào nhà trẻ, kết quả nó đi được hai ngày thì biến thành con thiêu thân thể kia, anh có biết không? Nó lại chạy ra khỏi nhà trẻ, chạy ra khỏi đấy! Lúc nhỏ tôi chưa từng làm chuyện... như vậy...” Hạ Diệu Diệu tức giận không biết nên dùng từ gì để hình dung con gái mình: “Tôi đã phải tiêu tiền cơ mà!”
Cao Trạm Vân để ly trà trước mặt cô: “Được rồi, không phải chỉ chạy ra ngoài thôi sao, Thượng Thượng còn nhỏ, lần đầu tiên tiếp xúc với môi trường lạ thì sẽ như vậy, mọi người đều nói trẻ con lần đầu đến trường xảy ra chuyện như vậy là rất bình thường!” “Thế tại sao con cái nhà người ta không bị đưa về nhà vào lúc mười hai giờ trưa?” Cao Trạm Vân đẩy mắt kính, liếc mắt nhìn lên cô bé nghịch ngợm trên lầu.
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục nói: “Con nhà người ta từ nhỏ đã đi học, chỉ có nó là không được, chỉ khóc lóc náo loạn thôi thì bình thường, nhưng đánh vỡ cửa kính rồi bị gọi phụ huynh thì hơi quá đáng rồi, con mau xuống đây cho mẹ! Ai dạy con làm vậy thế! Con có biết kính ở trường còn rất đắt không!” Rất là đắt! Trường mẫu giáo con học hơn một nghìn tệ một tháng đấy!
“Được rồi, nhỏ tiếng thôi, từ từ nói với nó, xem cô làm nó sợ rồi kìa.”
“Tôi dọa nó sợ! Anh có tin không, nó chẳng có chút cảm giác gì đâu! Bây giờ trong lòng nó nhất định đang rất đắc ý, có thể về sớm hơn các bạn khác, còn có thể đi theo anh xem bệnh cho các bạn nhỏ khác! Nói không chừng trong lòng rất vui vẻ!”
“Cô cũng đừng nói con bé như vậy.” “Anh không tin thì anh gọi nó xuống đi, nếu nó không hề có suy nghĩ đó, tôi sẽ đổi sang họ giống anh.” “Đây không phải là chuyện theo họ ai, cô cứ gọi nó như vậy, nó sẽ càng không xuống, cô về đi, ngày mai tôi sẽ đưa nó về.” “Anh không được như vậy, nó sẽ càng làm nũng với anh hơn.” Cao Trạm Vân cơ bản không trị được Thượng Thượng, Thượng Thượng dám làm vậy không phải là do có Cao Trạm Vân chống lưng sao, xảy ra chuyện thì gọi điện thoại cho Cao Trạm Vân nhưng không dám gọi cho cô: “Hôm nay nó phải về nhà với tôi! Bắt buộc! Thượng Thượng! Xuống đây! Bây giờ con xuống thì chúng ta không còn chuyện gì nữa.” Hạ Linh đột nhiên đứng dậy: “Con không muốn, con muốn ở cùng chú Cao.” “Chủ Cao con ngày mai còn phải đi làm!”
“Không muốn, không muốn! Con phải ở cùng chủ Cao, không đi với mẹ đâu, không đi đâu!” Hạ Diệu Diệu đứng dậy muốn đứng lên bắt cô bé xuống. Hạ Thượng Thượng xoay người chủ động chạy vào phòng mình. Cao Trạm Vấn vội vàng kéo cô lại: “Được rồi, bớt giận đi, nó vẫn còn là trẻ con, khó tránh khỏi việc muốn gây chú ý với người lớn, thỉnh thoảng chiều theo nó một hai lần thì không sao, lớn lên sẽ không hư đâu, cô đã ăn tối chưa, chúng ta cùng đi ăn.”
“Không ăn! Nhìn thấy nó là no rồi.” Hạ Diệu Diệu đang tức giận không hề chú ý đến dáng vẻ ấm áp của Cao Trạm Vân dành cho cô lúc này. “Cô vẫn nổi giận với nó à, được rồi, không ra ngoài ăn cũng được, uống một ít trà cho bớt giận, tôi sẽ đi nấu thức ăn cho hai mẹ con.” Cao Trạm Vân nói xong thì tự động buông tay, vỗ lên vai Hạ Diệu Diệu, tỏ ý bảo cô bình tĩnh lại. Hạ Diệu Diệu vội vàng nói: “Đừng, hôm nay làm phiền anh đủ rồi, bây giờ còn để anh đi nấu đồ ăn, chúng ta ra ngoài ăn thôi, tôi mời.” “Ở nhà thứ gì cũng có, tay nghề của tôi không phải cô không biết, cứ ngồi xem tivi đi, một lát là xong ngay thôi.” Cao Trạm Vân nói xong liền đi vào nhà bếp. Từ khi Thượng Thượng thường ra vào nhà, tủ lạnh ở nhà Cao Trạm Vân lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, có nhiều khi Hạ Diệu Diệu không kịp đến đón Thượng Thượng, hai người họ thường hay ăn ở nhà, có khi Thượng Thượng không về cùng Hạ Diệu Diệu thì liền ở lại trong nhà bác sĩ Cao.
Ban đầu Hạ Diệu Diệu cũng thấy rất ngại, qua một thời gian dài, không biết từ lúc nào cô cảm thấy mọi chuyện rất tự nhiên, cô quen với việc đến nhà anh ta đón con gái, thỉnh thoảng còn trách móc anh ta quá chiều chuộng Thượng Thượng, hôm nay ở nhà anh ta dạy bảo con gái cũng là chuyện bình thường. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ở lại nhà anh ta ăn cơm.
Có khi Hạ Diệu Diệu cũng tự hỏi cô và bác sĩ Cao hiện tại là mối quan hệ gì, bạn bè? Tần suất gặp nhau quá nhiều; Người yêu? Hai người đều chưa từng nói đến, dường như hai người đã vô tình đi đến bước đó, cô có chuyện gì đều hỏi ý kiến anh ta, anh ta tan ca thì gọi điện thoại hỏi cô có thời gian đến đón con gái không.
Mối quan hệ dần dần xích lại gần nhau, thậm chí con gái cô còn có cả phòng riêng của mình ở đây, cô thì trở thành một người khách thường xuyên ở đây.
Hai người đều không nói gì, nhưng không phải là không có chuyện gì.
Hạ Thượng Thượng lặng lẽ đi vòng qua mẹ - người đang ngồi tức giận, đôi mắt to long lanh đầy vẻ thoải mái, vui vẻ giơ ngón tay trỏ ra, bắn một like cho chú Cao. Cao Trạm Vân mặc tạp dề vào, xoay lại gõ vào vầng trán căng tròn của cô bé: “Chỉ được lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa, lỡ đụng trúng bạn nhỏ khác thì phải làm sao, con nói xem có đúng không?” Hạ Thượng Thượng đứng trên chiếc ghế dài, ngang bằng với kệ bếp: “Mẹ con sẽ bán con vì số tiền bồi thường đó.”
Cao Trạm Vẫn mỉm cười: “Nói lung tung, mẹ con thương con nhất.”
Hạ Thượng Thượng bĩu môi, tỏ thái độ nghi ngờ: “Đúng vậy, nhưng tiền cũng rất quan trọng. Ba, tối nay chúng ta ăn gì?” “Món cánh gà kho tàu mà Thượng Thượng của chúng ta thích nhất.” “Ba thật là giỏi.”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Hạ Thượng Thượng: “Con qua đây!”
Hạ Thượng Thượng lập tức chạy ra sau trốn sau chấn bác sĩ Cao: “Cứu mạng! Chú cứu mạng con.”
“Cô làm gì thế, nó sợ rồi kìa.” Hạ Diệu Diệu nghe xong liền kiềm chế cảm xúc, nhìn con gái với vẻ mặt dịu dàng: “Mẹ không mắng con đầu, con ra đây, chúng ta nói chuyện.”
Hạ Thượng Thượng vẫn không muốn đi. Cao Trạm Vân vỗ vỗ đầu cô bé: “Nghe lời đi, mẹ không giận nữa rồi, chủ bảo đảm mẹ sẽ không đánh con, đã mấy ngày không gặp con nên mẹ thấy nhớ con đấy, chủ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con, đợi con nghe mẹ càm ràm xong thì chúng ta có thể bắt đầu ăn, được không nào?”
“..” Không đâu, không muốn. “Thượng Thượng của chúng ta hiểu chuyện nhất, nhất định sẽ không làm khó chủ, con xem mẹ con đứng đó nhìn cô kìa, chứ không dám nấu ăn luôn, con dẫn mẹ con đi đi, xem như làm giúp chú, có được không?” Hạ Thượng Thượng nhìn chú Cao, sau đó nhìn sang mẹ, nghĩ đến chuyện cũng có lúc mẹ hung hăng với cả chủ Cao, thật sự rất đáng sợ, được rồi, nể tình món cánh gà, cô bé phải giúp chú một tay mới được. Hạ Thượng Thượng chậm rãi bước ra từ sau chân Cao Trạm Vân, vội vàng che mông lại: “Không được đánh con đấy, con đã biết lỗi rồi.”
Con biết sai thì mới lạ đấy: “Không đánh, ra đây.”
Hạ Thượng Thượng không cam tâm tình nguyện mà bước ra, lập tức cúi đầu xuống: “Dì, con sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Hạ Thượng Thượng gãi gãi đầu, suy nghĩ thật lâu: “Không nên... chạy ra ngoài...” “Là không nên đánh vỡ kính! Cô gái à, mua kính thì không cần tiền à! Cả một miếng kính to như vậy, con làm vỡ một góc thôi thì mẹ phải đến cả một tấm kính mới, con có hiểu được sự khổ tâm của mẹ không!” Không hiểu? Nhưng không muốn ăn bánh kem một tệ, đừng mua chocolate hai tệ, không được nghĩ đến chuyện tiêu tiền tiêu tiền, là đúng: “Mẹ, đi nhà trẻ cũng rất đắt.” “Nói lung tung! Con phải ngoan ngoãn đi học cho mẹ.” “Mẹ, nếu con không đi học thì không cần tốn tiền nữa!” Hạ Diệu Diệu nghe xong liền không kiếm được mà muốn đánh cô bé, nhà trẻ không phải là nơi nói không thích là không đi được: “Con nghĩ mẹ muốn cho con đi à! Là con lớn rồi, phải đi học!” Hạ Thượng Thượng ghét cái kết luận đó: “Không thể tiết kiệm tiền cho mẹ, Thượng Thượng tội ác tày trời.” “Con biết được thì tốt.” Cao Trạm Vân bưng ra một đĩa trứng chiên: “Cái gì tội ác tày trời? Thượng Thượng của chúng ta đã biết dùng thành ngữ rồi.” Hạ Diệu Diệu vội vàng đứng dậy định qua giúp đỡ. Thượng Thượng vui vẻ chạy qua: “Ăn Cơm thôi, ăn cơm thôi, con sắp đói chết rồi...” Hạ Diệu Diệu lấy đũa ra, gõ vào bàn tay nghịch ngợm của cô bé: “Con chết đói rồi à! Đi rửa tay mau...” Hạ Thượng Thượng nhảy từ trên ghế xuống, chạy vào nhà vệ sinh. Cao Trạm Vân lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra hâm nóng: “Cô đừng lớn tiếng với nó, Thượng Thượng cũng biết nghe lời mà.” “Tôi không lớn tiếng với nó thì để mặc nó à, anh xem nó ngày nào cũng nghịch ngợm đắc ý thế kia.” Cao Trạm Vẫn mỉm cười bất đắc dĩ: “Tôi có làm món cà tím kho mà cô thích, thử xem tài nấu ăn của tôi có tiến bộ chút nào không.”
“Anh nấu mà tôi còn không yên tâm sao.” Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó lại vô thức mà tránh né ánh nhìn của nhau, nhưng rồi cũng nhanh chóng hồi phục lại sự bình tĩnh, xem như chẳng có chuyện gì, nên nói gì thì nói nấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...