Hạ Diệu Diệu ừ vài tiếng, cũng chỉ nghe thể thôi, Hạ Vũ cô không lo, Hạ Vũ có thể tiêu tiền gì chứ, chỉ có Hạ Tiểu Ngư, ngành hàng không nhất định sẽ tốn tiền ăn tiền uống tiền mắc hơn, tuy cô biết so sánh như vậy là không đúng, nhưng cô cũng không muốn để Tiểu Ngư chịu uất ức. Dù Hạ Vũ có ý kiến với Tiểu Ngư thì phương diện này cũng sẽ nhẫn nhịn, đa phần tiền lương có lẽ đều đưa cho cô.
Haiz, dù sao cũng là em gái mình, mọi người dĩ nhiên sẽ thương yêu: “Không nói với em nữa, nhớ là phải biết suy nghĩ một chút, đừng có yêu đương lung tung.” “Biết rồi biết rồi.”
Hạ2Diệu Diệu cúp máy, nhìn ra ngoài cửa sổ không hề thấy dấu hiệu trời đổ mưa, cô hít sâu một hơi, ngày mai là mùng một Tết, còn nhớ thời gian đầu khi vừa đến thành phố này cô cảm thấy rất cẩu huyết, rất hỗn loạn, tính tình nóng nảy. Bây giờ nhìn lại, thành phố này vẫn không thay đổi dù chỉ là một hạt bụi, nhưng không khí đã sạch sẽ, tiền đồ tươi sáng. Chỉ cần chúng ta không có yêu cầu quá cao đối với cuộc sống thì nơi nào cũng có sẽ có chỗ dung thân... Hạ Diệu Diệu vươn vai, ánh mắt ảnh lên nụ cười, khoảng thời gian bận rộn cuối năm đã qua, ngoài việc phải chú ý8đến vài việc thì cô đã có nhiều thời gian ở bên cạnh con gái và đọc sách hơn: “Đi tắm..”
Sáng sớm ngày mùng năm, Hạ Diệu Diệu chăm con gái như thường ngày, sau đó cõng con gái cùng đi làm, kết quả vừa đưa tay lên trán cô bé thì phát hiện con gái đã bị sốt.
Hạ Diệu Diệu vô cùng bình tĩnh mà đo nhiệt độ cho cô bé, 39 độ. Hạ Diệu Diệu trầm ngâm, cô quấn Thượng Thượng lại, lấy bình nước, mặc hở một chiếc áo khoác ngoài, đón xe đi đến bệnh viện. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, lại là mùng năm tết, nhưng người đến khám bệnh không hề liên quan đến thời tiết, nơi lấy số đã đồng9nghẹt người.
Hạ Diệu Diệu khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại, con gái chỉ bị cảm thôi, vừa xếp hàng cô vừa cho cô bé uống một ít thuốc giảm sốt, sau đó uống nước. Không giống như những đứa trẻ xung quanh có nhiều người nhà đi theo, bên cạnh Thượng Thượng chỉ có mẹ, Hạ Diệu Diệu thỉnh thoảng khó tránh khỏi việc tay chân luống cuống.
Nhưng Hạ Diệu Diệu không cho phép bản thân mình rối loạn, cô kiên quyết cho rằng con gái bị sốt chỉ là hiện tượng bình thường, cô không ngừng an ủi bản thân mà cho cô bé uống nước, sau đó đo nhiệt độ cho cô bé, cô bé sẽ từ từ khỏe lại, Thượng Thượng của cổ mạnh2mẽ nhất. Hạ Diệu Diệu cứ nói như vậy mới bản thân, nhưng Thượng Thượng không hề có dấu hiệu giảm sốt, Hạ Diệu Diệu lấy được sổ thì vội vàng chạy lên lầu khoa Nhi.
Trong khoa Nhi đã có hơn năm mươi đứa trẻ, ba bác sĩ cùng khám bệnh một lúc.
Hạ Diệu Diệu đặt Thượng Thượng lên ghế ngồi đợi, cách cửa sổ xa một chút, cô mở khăn quấn ra một ít, ra sức dùng khăn ẩm lau nách, lau cổ cho Thượng Thượng. Gương mặt nhỏ của Thượng Thượng đỏ bừng, bị bố phát lên những âm thanh nhỏ khẽ, dáng vẻ trông như muốn khóc mà không khóc lên được. Hạ Diệu Diệu lập tức quay đầu đi, có dặn lòng không nhìn2cô bé nữa, nhẹ nhàng giúp cô bé giảm nhiệt độ. “Cô tự mình đến à, ba của đứa trẻ đâu?”
“Nhập ngũ rồi.” Hạ Diệu Diệu chẳng thèm ngẩng đầu. “Vậy à... bà nội đâu?”
“Dưới quế.”
“Vậy một mình cô vất vả rồi.”
“Tôi quen rồi.” “Nhìn con bé bị sốt thật là đáng thương... mấy tháng rồi...” Hạ Diệu Diệu còn chưa trả lời thì đã có một giọng nói trẻ con tùy hứng vang lên: “Bà nội, bà nội con muốn chơi cầu trượt, con muốn chơi cầu trượt...” “Ừ ừ, chơi cầu trượt cầu, ông nội nó canh số nhé, tôi dẫn nó đi chơi một chút.” Bà lão dẫn cậu bé kia đi, để lại một mình Diệu Diệu, lúc này cô thở phào nhẹ nhõm. Khi gọi đến Hạ Diệu Diệu, Hạ Diệu Diệu vội vàng bể con vào trong. Cao Trạm Vân mặc áo khoác trắng thẳng tắp, đeo kính, vẻ mặt thường ngày luôn lạnh lùng không thích cười, bây giờ trong dịu dàng hơn, trên tấm bảng cạnh bàn có viết tên và chức danh nghề nghiệp của anh ta. Cao Trạm Vân vừa nhìn đã nhận ra cô.
Hạ Diệu Diệu sốt ruột bể con gái, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn Thượng Thượng trong lòng, chẳng hề nhìn đến mặt bác sĩ: “Sáng nay nó bị sốt, tối qua ăn uống đều bình thường, lúc tôi đến cho đo nhiệt độ cho nó, là 39 độ, một giờ trước tôi có cho nó uống thuốc giảm sốt, nhưng sờ vào vẫn thấy không suy giảm, nó đã được ba tháng lẻ năm ngày, đủ tháng, không có tiền sử bệnh gì, nhà tôi cũng không có ai bị bệnh nan y.” Hạ Diệu Diệu không đợi bác sĩ mở miệng thì đã vội vã trả lời hết tất cả các đáp án.
Cao Trạm Vân đã mở khăn quấn của cô bé, đặt ống nghe vào, cẩn thận cầm tay cô bé lên khiến cô bé bật khóc. Hạ Diệu Diệu vô cùng đau lòng: “Bác sĩ nó làm sao thế?” Khi ngẩng đầu cô phát hiện ra anh ta, nhưng bây giờ bác sĩ là ai cũng không quan trọng, con gái cô sao thế này.
Cao Trạm Vân không hề phân tâm vì sự ngạc nhiên của cô sau khi nhận ra anh ta, trực tiếp cầm lấy phiếu nhập viện điền vào, giọng nói cũng không lạnh lùng như hằng ngày, mà ngược lại tỏ vẻ rất quan tâm: “Theo chuẩn đoán sơ bộ của tôi thì trong phổi bé có tạp âm, có khả năng bị viêm phổi rất lớn, tuy chưa có tình trạng dùng thuốc không có hiệu quả, nhưng bé vẫn còn nhỏ nên tôi đề nghị nhập viện.” “Viêm phổi? Có nghiêm trọng không? Có xảy ra chuyện gì không?”
“Cô đừng sốt ruột, đây là bệnh thường gặp ở trẻ nhỏ, nếu chữa trị kịp thời sẽ không có vấn đề gì, chỉ vất vả cho người lớn phải chăm sóc bé mà thôi.” Không vất vả, chỉ cần Thượng Thượng không sao thì cô có ra sao cũng không vất vả: “Bảo hiểm y tế chi trả hay tự trả?”
“Tự trả” Thượng Thượng không có hộ khẩu.
“Đừng lo lắng, trẻ con bị bệnh đều là một quá trình, cô phải bình tĩnh lại, không sao cả.” Hạ Diệu Diệu hoảng loạn gật đầu, con gái lần đầu bị bệnh sao cô có thể không sốt ruột, cô đau lòng bể cô bé, không hiểu tại sao cô bé lại bệnh nghiêm trọng như vậy. “Đến phòng bệnh sắp xếp vào nhập viện.” Hạ Diệu Diệu cầm túi lớn túi nhỏ, vội vàng bế cô bé rời khỏi.
Bác sĩ thực tập thấy người bệnh đã đi rồi, liền khẽ hỏi: “Bác sĩ Cao, bệnh nhân anh vừa kể bệnh khẩn cấp, hai người quen biết sao?” Hiện tại phòng bệnh rất căng thẳng, có xếp hàng cũng chưa chắc nhập viện được, hằng ngày có rất nhiều người phải truyền nước biển ngoài cửa, nói đợi là đợi cả một ngày, lúc nãy bác sĩ Cao lại ưu tiên cho cô vào nhập viện trước.
Sắc mặt Cao Trạm Vân lạnh lùng: “Người tiếp theo.” Nữ bác sĩ thực tập liền cúi đầu gọi số tiếp theo.
Sự hiền hòa và nhẫn nại lại xuất hiện trên mặt Cao Trạm Vân.
Hạ Diệu Diệu làm xong thủ tục nhập viện, nhìn y tá ghim kim truyền nước biển, khi con gái khóc òa một tiếng, cô vừa ôm chặt con gái để y tá ghim kim dễ hơn, vừa bất giác rơi nước mắt.
Y tá nhìn cô một cái. Hạ Diệu Diệu nhìn con gái mình, không ngừng an ủi: “Không sao nữa rồi, có mẹ đây, sẽ nhanh chóng ổn thôi.” Nước mắt rơi từng giọt trên vạt áo con gái, cô nhìn con gái mỉm cười: “Chúng ta sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, không nóng nữa, ngoan, đau một chút là ổn thôi.”
Sau khi y tá rời khỏi, Thượng Thượng khóc la ầm ĩ cũng dần dần bình tĩnh lại sau khi được mẹ dỗ dành, sau khi ăn một chút thì nghiêng đầu ngủ say, gương mặt nhỏ đỏ ửng lăn qua lăn lại trên người cô cũng đã dần giảm đi, không biết là hiệu quả của thuốc hay là do cô bé khóc la mà ra. Nhưng bất luận là khả năng nào thì tảng đá trong lòng Hạ Diệu Diệu xem như đã được đặt xuống, cô khẽ xoa mái tóc bắt đầu đổ mồ hôi của con gái, không có chuyện gì là tốt rồi, không sao là ổn rồi.
Hạ Diệu Diệu cầm lấy tay con gái nằm nhoài bên cạnh giường, lúc này mới cho phép bản thân yếu mềm, tinh thần sa sút một chút.
Phòng bệnh ngoài Hạ Diệu Diệu còn có hai đứa trẻ khác, đều có tình trạng bệnh như vậy, nhưng hai đứa trẻ kia lớn hơn, lúc truyền nước biển cũng khóc la inh ỏi, ba bốn người lớn phải ngồi bên cạnh dỗ dành, mấy đứa trẻ không ngừng khóc la, khó khăn lắm mới ghim kim vào được, nhưng lại vì bọn trẻ vùng vẫy mà vằng kim ra, khiến cho người lớn vừa tức giận vừa đau lòng. Hạ Diệu Diệu ngồi trên ghế nằm nhoài ở đầu giường nhìn con gái, tất cả những âm thanh xung quanh đều không liên quan đến cô.
Ở những chỗ có người, có những vấn đề cũng giống như nhau, đợi bọn trẻ truyền dịch xong, không chuyện gì nữa thì họ bắt đầu nói chuyện với nhau. “Sao chỉ có một mình cô, ba của đứa trẻ đâu?” Hạ Diệu Diệu nhìn bình dịch sắp truyền xong, không quay đầu lại, giọng lạnh lùng trả lời: “Đi bộ đội rồi.” Đối phương thấy vậy còn định nói gì đó, đột nhiên thấy mất hứng. Hạ Diệu Diệu bảo y tá tháo kim ra, xoa xoa trán con gái mình, khóe môi nở nụ cười, cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Buổi tối cô chỉ ăn một chút cháo, trông cô con gái bé nhỏ dù thức hay tỉnh cũng không nói một câu một chữ nào, thường ngày cô bé mở to mắt nhưng hôm nay mắt lại ủ rũ khép hờ, tay chân thường ngày rất hoạt bát, hiện giờ lại không còn sức lực để đáp lại sự trêu đùa của mẹ. Hạ Diệu Diệu lại cảm thấy đau lòng: “Đều tại mẹ không tốt, không chăm sóc tốt cho bảo bối, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý hơn, có được không?” Cái đầu nhỏ của Thượng Thượng nhìn sang phía mẹ mình, sau đó lại xoay đi hướng khác, dường như rất hào hứng nhưng lại không có tinh thần mà quan sát mọi thứ xung quanh. Cậu bé ở giường bên cạnh lại làm ổn, một cô bé khá lớn nhìn cậu bé mỉm cười, một cô gái lớn tuổi hơn dặn dò cô bé nhỏ tuổi vài câu. Cô bé nhỏ tuổi lập tức òa khóc, người nhà thấy vậy liền chạy qua dỗ dành. Thượng Thượng dường như bị âm thanh kỳ lạ kia làm thu hút, cô bé xoay đầu qua, có lẽ khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ, thể là lại quay đầu về, miệng mếu máo.
Hạ Diệu Diệu vội vàng dùng ngón tay đặt lên miệng cô bé, ra sức an ủi cô bé: “Suỵt, bà ánh trăng xuất hiện rồi kìa, Thượng Thượng phải ngoan, Thượng Thượng đừng khóc nữa, Thượng Thượng là em bé ngoan ngoãn nhất...”
Thượng Thượng há cái miệng nhỏ, đạp đạp đôi chân nhỏ không còn sức, muốn ăn ngón tay trong miệng. Hạ Diệu Diệu mỉm cười, chỉ chỉ vào trán cô bé: “Đổ tham ăn...” “Xem ra đã giảm sốt rồi.”
Hạ Diệu Diệu đứng bật người dậy, nhìn thấy anh ta đã thay áo sơ mi trắng, mặc áo khoác màu đen bên ngoài, dáng vẻ mang mắt kính trông không giống như lúc ở nhà. Anh ta để đồ chơi sang một bên, cầm bệnh án ở cuối giường lên xem, chủ động bước qua bên kia giường xoa xoa trán của Thượng Thượng, sau đó mỉm cười với cô bé: “Hồi phục khá tốt.”
Hạ Diệu Diệu có chút thận trọng: “Cảm ơn anh.” “Cẩn thận đến tối bé sẽ sốt lại, nhưng trẻ con sốt đi sốt lại là chuyện rất bình thường, cô đừng quá lo lắng, nếu sốt không cao thì không cần dùng thuốc, chú ý làm giảm nhiệt độ vật lý cho bé, khả năng hồi phục của trẻ nhỏ rất tốt, tối nay tôi trực, có vấn đề gì thì cứ đến phòng làm việc gọi tôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, cô đã ăn tối chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
“Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.” “Cảm ơn, phiền anh rồi.”
Cao Trạm Vân rời khỏi.