Đám Cưới Hào Môn



Chỉ là... Xin lỗi...

Hạ Diệu Diệu xin nghỉ hai ngày, về căn nhà trọ sau hai tháng rời đi.

Hạ Diệu Diệu đứng dưới tiểu khu quen thuộc, ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn rất lâu. Cô từng cho là nơi hạnh phúc nhất, nhưng lại kết thúc như thế này...

Hạ Diệu Diệu sờ bụng, hít sâu một hơi, lên đến tầng năm, giơ tay, gõ cửa.

Không có người trả lời. Hạ Diệu Diệu cảm thấy buồn cười, cái người chướng mắt là cô đã không còn đây, làm sao anh lại làm khổ mình ở cái nơi như này. Hạ Diệu Diệu lấy chìa khóa ra thử vận mấy cái, cửa mở.

Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên như cô liệu. Tất cả căn nhà như2cũ, vẫn là kiểu cô quen thuộc, thậm chí là đũa trên bàn khi cô bỏ đi chưa kịp thu vẫn giữ nguyên ở vị trí đó. Vào trong phòng ngủ, những thứ cô chưa kịp mang đi vẫn để nguyên chỗ cũ, đồ dùng hàng ngày cô chưa kịp đậy lên, vẫn để nguyên đó, dường như cô chỉ là mới xoay người, thật ra tất cả vẫn không thay đổi. Nhưng trên mặt bàn tích một lớp bụi dày, tay quệt lên, để lại dấu vết rõ ràng.


Cửa sổ chưa đóng, nước mưa rơi trong hai tháng qua bắn lên bậc cửa sổ bắn lên giường, để lại vết ố thành mảng lớn, một cơn gió ngẫu nhiên thổi qua, rèm cửa bị8thổi bay lên rồi lại hạ xuống, thổi bay vài hạt bụi, tất cả những điều này rõ ràng đều nhắc nhở cô rằng tất cả đã xảy ra. Hạ Diệu Diệu đứng trước bàn làm việc, cứ đứng vậy rất lâu, không biết nên cười mình ngốc hay là cười mình ngây thơ, sao cô có thể cho rằng anh còn ở đây? Đây cũng là nơi anh ghét. Hạ Diệu Diệu cười chua chát, phấn chấn tinh thần, đơn giản thu dọn một chút đồ đạc, nhanh chóng xuống dưới tầng. Lạnh lùng ngồi ở bồn hoa dưới tầng gọi điện cho Hà An, cô không phải muốn chỉ trích gì, kết quả lớn nhất đã đưa ra, cô không có tư cách6chỉ trích anh nữa. Cô bây giờ chỉ cần anh ký tên, thái độ cô sẽ rất ôn hòa.

Hạ Diệu Diệu chờ đợi, hết tiếng chuông này đến tiếng chuông khác, điện thoại kêu rất lâu, kết quả giống y chang tối hôm qua, tự động ngắt. Hạ Diệu Diệu hít sâu một hơi, tiếp tục gọi, nguyên một tiếng đồng hồ, bất kể là cô gọi đến bao nhiêu cuộc, đều là kết quả này.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên muốn cười, tối qua cô cho rằng Hà An vẫn còn tức giận, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy!

Nhưng cô bây giờ cần tìm được anh! Rất cần! Hạ Diệu Diệu không khỏi có chút gấp gáp, lại gọi thêm nửa tiếng3nữa, nghĩ đi nghĩ lại vội gọi cho Vương Phong Long. Vương Phong Long nghe máy rất nhanh, còn có chút kinh ngạc: “Lớp trưởng?” “Là tôi, xin lỗi đã làm phiền cậu. Tôi muốn hỏi cậu, dạo này có gặp Hà An không?”

“Hà An?” Vẻ mặt Vương Phong Long trở nên nghiêm túc, buông việc đang làm xuống, đi ra một bên: “Không có, lần cuối gặp còn là hai tháng trước. Không lẽ họ thật sự chia tay rồi: “Gần đây tôi cũng không về trường, hay là cậu gọi cho Lý Hưng Hoa xem sao, cây ấy ở trong kí túc suốt.”

Hạ Diệu Diệu có chút thất vọng: “Ờ, tôi gọi xem sao vậy. Nếu cậu gặp thì bảo anh ấy gọi5lại cho tôi.” “Được, ok.” Vương Phong Long tắt máy, nhưng lại không để ý lời của Hạ Diệu Diệu, việc boss Hà không liên hệ với lớp trưởng đã nói rõ bọn họ đã chia tay, boss Hà quyết định chia tay, ai dám có ý kiến, huống hồ tốt nghiệp rồi, họ chia tay dường như cũng là hợp lí.

Vương Phong Long quay đầu lại, tiếp tục làm việc. Hạ Diệu Diệu ngồi xuống trầm mặc rất lâu, sau đó vỗ vỗ vào mặt mình, cầm số đồ không nhiều đó đi đến trường. Nhân viên quản lí kí túc nói không nhìn thấy anh.


Hạ Diệu Diệu không chịu từ bỏ, gọi điện cho Lý Hưng Hoa. Lý Hưng Hoà trực tiếp từ phòng kí túc ra, nhìn sắc mặt vàng đi của Hạ Diệu Diệu, thần sắc buồn chán, có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, bị cảm chút thôi.”

Không phải là cô bị đá đến mất hết ý chí rồi chứ? “Cậu ấy không về kí túc, không tin cậu có thể lên trên xem.” Mặc dù chia tay rồi, nhưng nói thế nào cô và anh cũng đã từng... Lý Hưng Hoa không dám trễ nải.

Hạ Diệu Diệu nghĩ: “Vậy tôi đi xem sao... Tôi không có ý là không tin cậu, tôi có việc...”

Tôi biết mà, không sao.” Lúc này nhân viên quản lí kí túc cũng rất dễ nói chuyện, để cô lên “lầy” đồ.

Lúc Hạ Diệu Diệu xuống, mũi cố sụt sịt vì chưa khỏi cảm cúm. Lý Hưng Hoa thấy cô bị cảm thật, lại đưa cho cô gái giấy: “Cậu uống nhiều nước vào.” “Cảm ơn, cậu biết nhà Hà An ở đâu không?” Nói xong cô hắt xì hơi một cái.

Lý Hưng Hoa lập tức phòng bị một trăm hai mươi phần trăm: “Tôi...” Đùa, nếu một số chuyện lộ ra từ miệng anh, lại là chuyện mà boss Hà không muốn cho cô biết, thì anh chết chắc rồi! Đừng nói là sau này giúp bạn gái chạy cửa sau tìm vai diễn, dù là nói vài câu cũng là chuyện không có khả năng!


Hơn nữa phụ nữ bị boss Hà đá rồi chính là đá rồi, ai dám nói giúp sau lưng chứ, hơn nữa cổ bám lấy cũng vô dụng, boss Hà không phải là người đối phương cứ khóc vài tiếng là thay đổi chủ ý. Huống hồ, không phải là anh nói, lớp trưởng Hạ thật sự không có gì nổi bật, hai người chia tay là chuyện sớm muộn, chỉ là đến nhanh hơn một chút: “Cái này... Tôi không biết... Cậu biết là cậu ấy bình thường không thích nói chuyện... cũng không giao lưu mấy với bọn tôi, hai năm nay lại ở bên ngoài, bọn tôi... không quen thân.” “Ừm, làm phiền cậu rồi, đi trước đây, bye bye.” Hạ Diệu Diệu vốn cũng không ôm hi vọng gì, chỉ là không ngờ đến Hà An lại lập dị đến mức không nói chuyện với mọi người ở trường. Vậy anh đi đâu rồi? Hạ Diệu Diệu nhìn khuôn viên trường rộng lớn, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy khả năng anh về nhà rất lớn, anh không tìm việc làm, lại không bị mình làm vướng bận, có lẽ đã về nhà rồi. Người khác không biết địa chỉ nhà Hà An, nhưng chủ nhiệm lớp chắc chắn tra được, với biểu hiện của cô ở trường và giao tình với chủ nhiệm lớp, để cho chủ nhiệm linh động cho chắc không có vấn đề gì lớn. Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây liền xách đồ đến chỗ chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp rất dễ nói chuyện, chỗ cô giáo không có, cô giáo còn đặc biệt giúp cô tìm ở chỗ đăng kí: “Cãi nhau sao?” “Không có.” “Đừng hòng lừa tôi, người trẻ tuổi cãi nhau rất bình thường, có phải định cho cậu ta một bất ngờ! Em á cứ chiều cậu ta quá. Em nói xem mấy đôi ở lớp ta, chỉ có tính khí của Hà An nhà em lớn nhất, đội nào mà chả phải là bạn trai dỗ bạn gái. Chỉ có em, chuyện gì cũng chiều theo cậu ta, nếu là người con gái khác đã chia tay với cậu ta lâu rồi.

Đi đi, cậu ta chắc ở nhà, tôi nhớ là nửa tháng trước nhà cậu ta có gọi điện đến trường hỏi số đăng kí của cậu ta. Tôi tốt bụng giúp em, đợi sau này kết hôn đừng quên cho tôi ăn kẹo cưới.”

“Nhất định, nhất định.”

“Cũng không biết là đối với em có phải là chuyện tốt không, như cô nói con gái khi yêu cứ phải để con trai cưng chiều mình, còn em thì cái gì cũng chiều cậu ta, thôi, đi thôi, đi đi. Em cũng cứng đầu, không chịu nghe lời khuyên.”

“Cảm ơn cô.”

“Quan hệ của hai chúng ta còn phải cảm ơn.” Hạ Diệu Diệu toại nguyện có được địa chỉ nhà Hà An, còn kèm theo số điện thoại của ba mẹ anh. Hạ Diệu Diệu đặc biệt mua vé, ngay hôm đó đến khu Đông nơi anh ở, đi đi về về mất gần hai trăm tiền vé xe. Cô cũng không muốn đi, nhưng chẳng phải là do cô sợ sao, muốn giải quyết vấn đề sớm, mọi người đều yên tâm. Suốt đoạn đường, tay của Hạ Diệu Diệu không để lên bụng nữa, cô nhẫn tâm nhìn ra ngoài ô cửa, chỉ cầu một kết quả. Nửa đêm Hạ Diệu Diệu đến nơi, đối chiếu địa chỉ tiểu khu, số nhà, cứ thể tìm theo là một tiểu khu có đẳng cấp không phải thấp. Hạ Diệu Diệu giơ tay gõ cửa, ấn chuông, nửa tiếng sau, của cô gõ không hề có động tĩnh gì, nhà hàng xóm xuất hiện: “Cô gái trẻ, đêm hôm cô làm gì vậy? Nhà đó hoàn toàn không có người ở, chưa bao giờ thấy mở cửa, có khi ngay cả nội thất cũng không có, có phải cô tìm nhầm nơi rồi không?” Hạ Diệu Diệu lập tức trổ mắt, sao có thể? Rõ ràng địa chỉ viết ở đây mà!

“Thật sự không có người ở, tôi ở đây ba năm rồi, cháu đã lớn thế này rồi, cô có gõ đến sáng cũng vô ích thôi.”


Hạ Diệu Diệu rối lên: “Sao lại không có người ở chứ? Có phải là trí nhớ bà không tốt không?” “Cô nói chuyện thế nào thế! Tôi già nhưng không có hồ đồ! Nếu cô không tin, cô cứ gõ đi!” Hạ Diệu Diệu nói gấp: Sao có thể không có người ở! Sao có thể không có người ở! Đây là địa chỉ mà anh viết ở trường mà! Hạ Diệu Diệu đập cửa liên tục, sự lo lắng đối với việc gặp ba mẹ Hà ở trên đường đều biến thành khủng hoảng. Nếu không tìm được Hà An thì cô phải thế nào đây, nếu không tìm được anh thì phải làm sao đây!

Nếu ở đây thực sự không có người ở thì cô phải làm thế nào đây! Hai tiếng sau, nhân viên của ban quản lý tiểu khu đến khuyên cô đi, cũng chứng thực lời nói của hàng xóm. Căn nhà này có chủ nhưng không phải họ Hà, hơn nữa cũng chưa từng đến ở. Hạ Diệu Diệu ngơ ngác ngồi ở phòng làm việc của ban quản lý, đột nhiên khóc, khóc không ngừng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Sự kiên cường ngụy trang nhiều ngày nay đột nhiên sụp đổ, ngoại trừ khóc, cô không tìm được bất cứ cách phát tiết nào!

Cô sợ hãi!

Về thể xác, về tinh thần, ánh mắt của những người xung quanh, cô còn chưa ra trường, còn con đường tương lai. Cô thật sự sợ hãi, không biết phải làm thế nào? Đi thế nào?

Sao lại không có người ở chứ? Làm sao lại không có người ở!?

“Cô đừng khóc nữa, có phải cô bị người khác lừa tiền không, cô có thể báo cảnh sát.” “Đúng vậy, cô gái đừng khóc nữa. Cô ở chỗ chúng tôi khóc cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cô thế này, đã bảo với cô là đừng khóc mà...” “Chúng tôi cũng phải tan làm rồi.”

“Hay là, chúng tôi báo cảnh sát giúp cô...“. Hơn một giờ sáng, Hạ Diệu Diệu rũ rượi ra khỏi tiểu khu, tìm ra tờ giấy mỏng kia, giống như người bị đuối nước nắm chặt lấy tia hi vọng cuối cùng, ngón tay run rẩy lấy điện thoại ra, từng số một bấm, chỉ sợ bẩm sai, còn đối chiếu lại rất nhiều lần. Cuối cùng chân thành, cẩn thận mà ấn nút gọi. Tiếng tít tít vang lên, Hạ Diệu Diệu suýt thì mừng quá hóa khóc, không phải là số giả? Không phải là số giả! Cô không mong muốn gì cả, chỉ mong có thể tìm được anh, chỉ cần kí một cái tên. Chỉ mong tất cả này đừng phá vỡ kế hoạch cô lập ra, đừng hủy đi con đường cô đã chuẩn bị xong. Tình huống của cô không cho phép cô phạm phải sai lầm lớn như vậy. Tiếng chuông điện thoại reo lên rất lâu.

Hạ Diệu Diệu không ngừng cầu khấn, cầu khẩn. Lúc này cô đã không còn gì để sợ hãi gì nữa, cô bây giờ chỉ mong có người cầm điện thoại, bấm nút nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui