Đám Cưới Hào Môn

Hai ngày nay tâm trạng Hạ Diệu Diệu rất tốt, gặp ai cũng khen Hà An rất có mắt nhìn. Không còn cách nào khác, Hà An rất biết điều tặng có một chiếc kẹp tóc cực kỳ đẹp mà. A A “Chẳng phải chỉ là tặng cậu một chiếc kẹp tóc thôi mà, xem cậu kìa, chẳng có tí khí chất nào cả.” Sáng sớm trên con đường nhỏ dưới tán cây ấm áp, Khổng Đồng Đồng khoác tay Hạ Diệu Diệu, vừa ăn bánh bao đi đến lớp học, vừa hừ lạnh với Hạ Diệu Diệu. Tâm trạng Hạ Diệu Diệu vẫn không hề bị ảnh hưởng: “Cậu thì biết cái gì chứ, đây gọi là của ít lòng nhiều.” Đồ Hà An tặng cơ mà.

Khổng Đồng Đồng miễn cưỡng nhìn thứ đồ nhỏ nhắn kẹp trên tóc cô. “Đúng là ít thật.”

Hạ Diệu Diệu không tán đồng: “Cậu không thấy đẹp à?” Tuy chỉ là loại đơn giản, một cái nơ bươm bướm điểm xuyết trên cây kẹp tóc nhỏ nhắn, nhưng hoa văn trên chiếc nơ bươm bướm kia làm y như thật, hại phụ kiện trang sức nhỏ sáng lấp lánh hai bên, không hề tục tằng tầm thường, cô nhìn thấy thích lắm, mới đầu còn không nỡ dùng, nhưng tóc cô dài rồi, cũng cần kẹp lại.

Khổng Đồng Đồng nhìn đi nhìn lại với ánh mắt soi mói đến ba bốn lần, cũng không thể không thừa nhận: “Nhìn cũng tạm được.” Thực ra là rất đẹp, ít ra thì không giống như món đồ mua mười đồng hai cái, trông cũng phải tầm bảy mươi, tám mươi tệ nếu không thì sao hai viên thủy tinh kia lại sáng đẹp như vậy được chứ. Hạ Diệu Diệu vỗ đầu Khổng Đồng Đồng: “Coi như cậu cũng biết nhìn một chút.” “Đừng có vỗ tớ, bài ghi chép thi giữa kỳ đâu đưa tớ xem nào, nhớ phải cho tớ xem trước đấy! Không được cho Hà An xem trước! Có cho cậu ta cũng vô dụng!” Cứ nhìn thành tích của cậu ta mà xem!

“Không được coi thường An An trong lòng tớ, cậu cho tớ ăn một cái bánh bao thì tớ cho cậu xem trước.”

Khổng Đồng Đồng nhét cho cô một cái bánh bao nhân thịt: “Ăn, ăn, ăn! Sớm muộn gì cậu cũng sẽ mập chết!”


*

Có tặng quà, có ôm ấp, buổi tối khi đến tòa nhà ký túc xá còn trao nhau cả nụ hôn ngọt ngào, đáng lẽ ra đây phải là một tuần vô cùng đẹp đẽ, tình cảm ngọt ngào nảy nở, trái tim rung động tình ý miên man, tưởng như còn chưa bước qua giới hạn, cuối cùng là thời gian đẹp đẽ nhất.

Nhưng tất cả mọi thứ lại bị dừng lại vào buổi chiều thứ sáu.

Hạ Diệu Diệu không thèm nhìn Hà An lấy một cái, chưa nói đến việc dỗ dành anh! Cứ để mặc cho anh điên cuồng kéo đi! Nếu như lần này Hạ Diệu Diệu cô mà chủ động thỏa hiệp thì sẽ không còn tên là Hạ Diệu Diệu nữa! Tối thứ sáu Hạ Diệu Diệu thu dọn hai bộ quần áo đi thẳng về nhà!

Không phải là Hạ Diệu Diệu giận dỗi linh tinh, mà là vì lần này Hà An quá đáng quá rồi. Hai tiếng một trăm đồng, nói chính xác hơn là một tiếng một trăm đồng, vừa không làm lỡ thời gian Hà An về nhà, cũng không để Hà An phải phơi mặt dưới cái nắng. Người ta đã bao nước, bao đồ ăn sáng, còn cho cả tiền. Nhà anh cách trường học cũng không xa lắm, anh ấy đi biểu tình mất một tiếng, rồi đi xe buýt về là được, quá hợp lý rồi còn gì!


Nhưng kết quả anh ấy không đi, có nói thế nào cũng không đi! Sống chết không chịu đi! Hạ Diệu Diệu nổi điên thật rồi! Hà An có thể trẻ con, có thể nổi giận với cô, có thể gây sự vô cớ, có thể tỏ vẻ kiêu ngạo dù thành thành tích học tập không đủ qua môn! Nhưng Hà An tuyệt đối không thể nào có tiền mà không kiếm, còn là trong tình huống chỉ khom lưng một cái là lượm được tiền nữa chứ! Cho nên Hà An đã làm Hạ Diệu Diệu nổi giận lôi đình!

Không đi đúng không! Được! Vậy thì chia tay! Nếu như sau này em quay lại cầu xin anh thì ba chữ Hạ Diệu Diệu sẽ viết ngược lại.

Lúc đó Hà An cứ nhìn Hạ Diệu Diệu như thế, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng mọi thứ xung quanh. Hạ Diệu Diệu quay người đi thẳng! Không thèm để ý đến anh nữa! Hà An đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Hạ Diệu Diệu rồi! Đừng có nói đến dỗ dành, Hạ Diệu Diệu bây giờ còn không muốn nhìn thấy mặt Hà An nữa ấy chứ! Cứ ngồi đấy mà ôm khư khư lấy thể diện đi, cứ đi chết đi! Cô sẽ chia tiền với Khổng Đồng Đồng!

****

“Cậu chủ, về trang trại hay là chỗ ông chủ”.


Hà An cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, sắc mặt trầm xuống.

Thư ký Thi thấy vậy không dám nói nữa, vội vàng lái xe đi.

Đất đai nhà họ Hà rộng lớn, bố cục tổng thể bao quát cả trang trại Hà Quang, bắt đầu từ dưới chân núi là lãnh địa tư nhân, cửa lớn nguy nga tráng lệ, hai con sư tử đá uy mãnh cao to hai bên, hai mặt núi là hai kiến trúc với phong cách khác nhau. Một mặt là tòa thành cổ mang đậm hơi thở hiện đại, trong rừng rậm tươi tốt, kéo dài đến mảnh đất rộng lớn của kiến trúc quân phiệt thực tế phía sau. Một mặt là biệt thự Giang Nam với cây cầu nhỏ vắt qua dòng sông chảy quanh co, mang đậm hơi thở kiến trúc vương phủ cung đình rộng lớn quý phái.

Cánh cửa nguy nga cao lớn được mở ra, lần lượt đi lên tất cả các cửa ải đều được mở ra theo thứ tự sau đó nghênh đón chủ nhân trở về. Sáu đại quản gia của trang trại Hà Quang đang đứng thành hàng, cung kính chào hỏi: “Kính chào cậu chủ!” Trang trại Hà Quang có tổng cộng ba tổng quản, hơn mười đại quản gia, hơn mười nghìn người làm thuê, bình thường phụ trách công việc giữ gìn, kiểm tra tu sửa, bảo vệ an ninh cho trang trại. Chủ nhân hiện tại của Trang trại Hà Quang là Hà Mộc An, người đưa ra quyết sách, người lãnh đạo tối cao của Tập đoàn Hòa Mộc, Hà Thị và Mộc Thị chỉ có quyền cư trú tại trang trại Hà Quang, chứ không có quyền sở hữu. Xe dừng lại tại đình nghỉ mát cổ ở bên ngoài. Hà Mộc An mặc quần dài áo phông, trên vai đeo chiếc ba lô màu đen, trang phục quần áo rẻ tiền so với ở đây nhưng vẫn cứ toát lên phong thái của kẻ bề trên.

Anh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn chưa có tín hiện sáng màn hình lên, sắc mặt đã không thể thể dùng chữ lạnh lùng để hình dung. “Thưa... thưa cậu, giám đốc điều hành các bộ phận đều đã có mặt đầy đủ.” Mồ hôi lạnh chảy xuống trán. Hôm nay cậu chủ làm sao thế này! Có kẻ nào ăn no rửng mỡ chán sống chọc vào vị Diêm vương của họ hay sao?

Hà Mộc An khí thể phăm phăm, lạnh lùng đến khác thường. Nếu như trước đây Hạ Diệu Diệu chỉ cảm thấy Hà An khiến mọi người ở phạm vi ba mét xung quanh không dám lên tiếng, thì bây giờ chính là vương giả xuất hành, vạn vật đều phải thần phục dưới chân.

“Ai bảo họ vào đây.” Hà Mộc An đã hai năm liền không hỏi chuyện công, trừ việc xem báo cáo sổ sách hằng tháng đều không tham gia vào bất cứ quyết sách nào của công ty. Quản gia gần như đã mềm nhũn cả chân, “Thưa... thưa cậu... là... là giám đốc Hoàng triệu tập ạ.” Các công ty dưới trướng giám đốc Hoàng năm ngoái có lợi nhuận cao nhất, hiện là người cầm quân tâm sản nghiệp lớn nhất.


“Vậy thì bảo họ đi đến nhà Hoàng Cổ Lý họp đi.” Bốn năm nay là kỳ nghỉ của cậu, là lúc để kiểm tra năng lực chấp chính của cấp dưới.

Đại quản gia mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, “Vâng... vâng...” Tuy đại quản gia nói vậy nhưng cũng hiểu là giám đốc Hoàng mang theo áp lực và dũng khí đến đây hằng tháng, Hà Mộc An là thần thoại của tập đoàn Hòa Mộc và của cả giới kinh doanh, do đó việc nhìn theo anh ta, đi theo anh ta đã trở thành mục tiêu của rất nhiều người mù quáng theo đuổi, ngay cả Hoàng Cổ Lý cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vậy trong hai năm Hà Mộc An rút lui khiến những người này không có mục tiêu, không thể không đến đây ngồi mỗi tháng một lần, xem xem có quyết sách nào xảy ra sai lầm không, để mong được chỉ bảo đôi chút. Tuy hai năm nay chưa có lần nào đến thành công gặp người, nhưng dù sao cũng còn có chút hy vọng.

“Sau này không được sự cho phép của tôi không cho phép bất cứ ai vào đây.”

“Vâng.”

Đại quản gia gọn gàng đuổi mấy ông lớn đó đi, một câu là được: “Hôm nay cậu chủ đang khó ở.”

rn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui