Cô nhìn cậu nhóc kia ngồi im vẫn không nhúc nhích, cô vẫn không biết là trong lòng cậu đang run rẩy, không dám nhìn.
Mà từ đầu đến cuối cô vẫn kiên nhẫn đứng nhìn cậu, trôi qua 15 phút vẫn chưa thấy động tĩnh, cô bước lại trước mặt cậu nhẹ nhành cười "Về nhà chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, không thể mãi trốn tránh được"
Bên đây Trần Ảnh thầm mắng cậu bạn ngu ngốc, nhanh chóng nói thêm "Cậu mau về đi, tôi không nhận cậu nữa, về nhanh trước khi chị cậu bỏ rơi cậu"
Nghe đến bị bỏ rơi, cậu nhanh nhẹn đứng lên đi thẳng ra ngoài, trên đường về hai người không nói với nhau câu nào, về đến nhà cũng thế, cô cũng không bận tâm.
Bây giờ cô mặc đồ ngủ hở hang quyến rũ trước mặt cậu không chút ngại ngùng, còn cậu thì không dám nhìn mặt đỏ lên.
Không chịu được không khí này, cô lên tiếng "Cậu bỏ nhà đi à? Cậu đang nghĩ gì vậy?" Cô bước đến ngồi bên cạnh, mặt kề sát vào cậu.
Cậu nín thở xong lại quay qua chỗ khác "Chúng ta sai rồi" sai thật rồi, đó là chuyện không thể nào.
Cô vẫn cảm thấy không có gì sai, tay kéo mặt cậu đối diện cô, môi nhẹ nhàn chạm trước sự ngạc nhiên của cậu "Có gì sai? Tôi nuôi cậu được thì cậu là của tôi, tôi làm vậy không đúng à"
Môi hai người đang chạm nên khi cô nói chuyện nó không ngừng cọ sát, nhưng vẫn không quên nói ra suy nghĩ trong lòng "Chúng ta là chị.." Mà khoan đã, tôi làm vậy? Vậy chuyện đêm đó là ý của cô?
Suy nghĩ đến đây cậu giật mình lùi về phía sau, tay bịch lấy miệng ngạc nhiên không ngừng "Chị chị muốn.."
Cô không thay đổi sắc mặt "Đúng vậy, là tôi muốn, đêm đó tất cả là tôi điều khiển"
Cậu càng ngạc nhiên hơn khi cô trả lời rõ ràng dứt khoát, trong lòng một mảng rối bời, cô nhanh chóng áp sát hơn "Cậu không thưởng thức được à, không hài lòng hay sao?"
Cậu mếu máo trả lời "Không..
Có"
"Vậy tại sao lại bỏ đi?" mắt cô vẫn kiên định nhìn cậu, trong mắt toàn là cậu.
Cậu nhút nhát trả lời "Tiểu Minh nghĩ là do mình..
khiến chị thiệt thòi"
Cô ngồi qua một bên, rồi đứng lên rót một ly rượu vang, ngồi xuống gác chéo chân, ung dung nói "Bây giờ tôi nói rõ với cậu, để chúng ta không khó xử với nhau, chúng ta không phải chị em ruột, nên chuyện đó là bình thường, chúng ta vẫn quan hệ chị em trước mặt mọi người, còn khi ở riêng vẫn quan hệ đó nhưng tôi muốn cơ thể cậu cho nên chỉ cần tôi muốn cậu phải tiếp nhận" cô nói xong nhìn cậu, kèm thêm một câu khiến cậu buồn bã, uất ức "Đương nhiên là chúng ta không yêu nhau, khi tôi hay cậu có người yêu thì chúng ta sẽ chấm dứt những hoạt động kia"
Cô vừa nói xong thì nước mắt cậu cũng vừa kịp rơi, không đợi thấy tiếng thúc thích thì cô đã nhào đến cuốn lấy cậu, thế là một đêm đối với cậu là sai trái lại tiếp tục diễn ra.
Cậu không phải không muốn cô mà là đây là chuyện chỉ có hai người yêu nhau thật lòng cưới nhau mới làm, nhưng cô và cậu..
sao lại ra như vậy.
Sáng sớm đến trường cậu cố tỏ vẻ bình thường trước mặt mọi người và cả bạn thân, không kể cho Trần Ảnh cái gì chỉ nói là đã ổn rồi.
Hôm nay lớp có bạn học mới, bạn ấy muốn chuyển lớp.
Khi cô thấy bạn nữ này thì cô liền thấy quen, đây là cô gái đánh mấy tên đại ca lớp bên, cô dẫn bạn vào lớp và giới thiệu "Đây là Trác Ân vừa chuyển lớp"
Trác Ân từ đầu đến cuối mặt lạnh nhạt, nhìn khắp lớp tìm kiếm, thấy được ai đó liền cười, đưa tay lên chào, nhưng là "Chào Lâm An Minh, tôi là Trác Ân, rất vui vì gặp lại" cô chào mỗi cậu trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.
Cậu đang viết bài nghe thấy tên mình giật mình đứng lên, vội vàng chào "À chào cậu, tớ là Lâm An Minh" cười rất thân thiện, và cậu chợt nhớ ra "Cậu là bạn học lần trước.." trả cậu quyển nhật ký.
Trác Ân cười nhẹ rồi trực tiếp đi đến cái bàn trống phía dưới cạnh cậu ngồi xuống, nhìn về phía cô "Chỗ này không có người, em có thể ngồi được mà, cô nhỉ?"
Cô không trả lời mà quay lên bàn chuẩn bị bài mới, nhưng đoạn hội thoại chào hỏi lúc nãy khiến cô ngứa mắt quá.
Giờ ra chơi suy nghĩ một lúc rồi cậu chạy xuống căn tin mua một chai nước và vài gói bim bim lên phòng học, tặng cho Trác Ân "Cảm ơn cậu vì lần trước đã trả lại giúp tớ, quyển nhật ký đó rất quan trọng"
Mà cô vì tiết sau vẫn là tiết của cô nên cô vẫn ở trong lớp để chuẩn bị dạy, một màn cảm ơn điều thấy cả, nhưng mà..
nhật ký? Cậu nhóc viết nhật ký à?
Trác Ân nhìn khuôn mặt điển trai mê hoặc không cầm lòng được, lần trước cô tự nhủ là sẽ không để ý cậu vì cậu có người trong lòng rồi, nhưng mà..
đáng yêu quá.
"Không có gì, cậu thấy tôi tốt bụng sao?" Trác Ân nhìn cậu hỏi
Cậu khó hiểu nghiêng đầu "Không phải sao, cậu tìm đến tớ để trả" đây là tốt bụng quá, nếu như ai đó nhặt được muốn trêu đùa cậu thì phải làm sao, trên đó còn có tên cậu.
Không muốn thấy hình ảnh dưới lớp, trên bàn giáo viên âm thanh lạnh lẽo vang lên "An Minh đem tài liệu đến phòng giám hiệu giúp tôi"
Nghe cô gọi cậu vội vàng đứng lên, tuân thủ mệnh lệnh nhưng vẫn còn biết bao ngại ngùng.
Trác Ân ở dưới nhìn lên cô, suy nghĩ một lúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...