Dám Câu Nương Ta Cút Ngay



Vừa mơ màng tỉnh lại, Thái dương gia gia đã muốn cùng Lam Thiên đại thúc nói bye bye. Ngoài cửa sổ, bầu trời rang hồng, ánh nắng chiều chiếu vào chân trời, để lộ ra một bức họa tuyệt sắc. Vũ Duyệt thức dậy đã được đôi lát , nhưng nàng cảm thấy bản thân đã biến thành một con sâu lười, tuyệt không muốn động.

Nhìn nam nhân thần thái sang láng bên cạnh kia, Vũ Duyệt nhịn không được phẫn hạn, dựa vào cái gì mà hắn vẫn có thể tỉnh táo được như vậy ? Quả nhiên nam nhân đều có chút biến thái! “Ọc..ọc..” Cái bụng đã một ngày không dược ăn cơm đã bắt đầu kháng nghị. “Đói bụng?” Lạc Minh Hiên ánh mắt quan tâm lướt qua mặt Vũ Duyệt, dường như hận không thể lại một lần nữa ăn nàng vào bụng ! ” Lời này không phải có chút vô nghĩa sao ?” Hơi ngượng ngùng cầm chăn che khuất mặt mình, nàng thấy gương mặt mình hơi nóng, không ngờ miệt mài quá độ, ngay cả cơm cũng không buồn ăn ! “Ta muốn ăn cơm !” Thấy Lạc Minh Hiên trầm mặc , Vũ Duyệt bất mãn nói ! Lạc Minh Hiên nghe vậy, mày kiếm hơi nhíu lại, hắn chậm rãi mặc lại quần áo, sau đó liền xoay người đi ra ngoài. “Uy …” Không mang nàng đi theo sao? Hắn cứ như vậy tiêu sái đi ăn một mình hả ? Thật quá đáng ! Vũ Duyệt cảm thấy trong lòng như có lửa giận, hận không thể cắn Lạc Minh Hiên mấy phát cho hả giận ! Bất quá, hai người chỉ lo tham hoan, lại quên mất bảo bối nhà mình, chuyện này đối với bậc phụ mẫu cũng thật là không có trách nhiệm ! … “Uy , ngươi cùng Duyệt Duyệt đã đi đâu vậy ?” Vũ Kiệt ngồi giữa đại sảnh có chút nhàm chán, nhìn thấy Lạc Minh Hiên đột nhiên đi vào, hờn giận hỏi, lần này rõ rang trong câu đã thiếu mất đi từ “phụ thân”. “Kiệt nhi, ngươi… ?” Đây là thái độ gì vậy ? So với thái độ lúc trước thật khác xa nhau a ! “Hừ, hiện tại đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một nam nhân mà mẹ ta thích mà thôi, ta chỉ cảm thấy ngươi có thể là một nam nhân thích hợp để chăm sóc mẹ ta, bất quá ta còn chưa có thừa nhận ngươi đủ tư cách làm phụ thân ta mà !” Ý tứ là nếu muốn được Vũ Kiệt thừa nhận, hắn – Lạc Minh Hiên vẫn còn phải chờ dài dài ! “…” Đối với lời con nói, Lạc Minh Hiên cảm thấy bản thân có chút đau đầu, đôi mẫu tử này thật sự không thể làm cho hắn bớt lo một diểm. “Trước mang điểm tâm lại đây, Duyệt Duyệt đói bụng!” Quên đi, bây giờ nương tử là lớn nhất, về phần con, về sau có thời gian sẽ chứng minh cho hắn thấy rốt cuộc Lạc Minh Hiên này có đủ tư cách làm phụ thân hay không ! “Ách?” Đột nhiên thay đổi chủ dề, Vũ Kiệt có chút ứng phó không nổi, nhưng nghe thấy lời Lạc Minh Hiên nói, hắn cũng chỉ có thể trước tiên đem lửa giận của mình nén xuống. Duyệt Duyệt vẫn là lớn nhất. “Được rồi, trên bàn là bữa sáng, ở giữa là cơm chiều, bên cạnh là bữa tôi, ngươi muốn lấy thứ nào ?” Khuôn mặt nhỏ có chút rối rắm nhìn đồ ăn bày la liệt trên mặt bàn, Vũ Kiệt không biết rốt cuộc hai người này đang làm cái gì, bất quá nhìn bộ dáng Lạc Minh Hiên, trong lòng đã có chút sáng tỏ. Ai, dù sao đây cũng là chuyện tình của vợ chồng son người ta, hắn chen vào cũng không lọt, tốt nhất vẫn là không nhìn. Lạc Minh Hiên tìm một cái thực hộp, cho vào chút bữa tối, sau đó liền biến mất trong tầm mắt của Vũ Kiệt. … Mở cửa ra, mang theo thực hộp đi vào phòng. Lạc Minh Hiên đem thực hộp đặt trên bàn, sau đó liền nhìn thấy tiểu nương tử của mình đang ôm chăn căm giận cắn, vẻ mặt thật giống như là muốn ăn thít người, vô cùng đáng sợ. Lạc Minh Hiên đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo, nhưng hẳn là hắn không có chọc cho nương tử mình tức giận đến vậy đi ? Cho nên đối tượng nàng đang phẫn hận nhất định không phải là hắn rồi ? “Chàng còn tới đây làm gì ?” Vũ Duyệt nhìn Lạc Minh Hiên lại trở về, ác thanh ác khí hỏi. Hừ, vừa rồi đi không kêu một tiếng , hiện tại trở về cho ai xem ? “Nàng, quỷ hẹp hòi!” Đi đến trước mặt Vũ Duyệt, Lạc Minh Hiên cười khẽ, dùng ngón trỏ điểm điểm lên cái mũi nhỏ của nàng “Ta là quỷ hẹp hỏi thì thế nào, chàng không phục ?” Tính cách quật cường lại dâng lên, Vũ Duyệt liền nhịn không được cùng Lạc Minh Hiên đấu võ mồm. “Ngoan, không phải nàng đói bụng sao ? Lại đây ăn đi!” Lập tức kết thúc chủ đề này, Lạc Minh Hiên cười cười lắc đầu, đã là mẫu thân của một tiểu hài tử rồi mà vẫn còn tính khí trẻ con như vậy ! “Chàng đi lấy đồ ăn cho ta ? Hiên, chàng là tốt nhất !” Công phu biến sắc mặt này quả nhiên lợi hại, lập tức từ u ám chuyển thành tỉnh như sáo, Không thể không nói, Vũ Duyệt tuyệt đối là một diễn viên có tiềm năng. Ôm cổ Lạc Minh Hiên, Vũ Duyệt vui vẻ cười. Chăn trên người Vũ Duyệt rơi xuống, thân thể nho nhỏ lại kích thích thần kinh Lạc Minh Hiên, Duyệt Duyệt của hắn có phải cảm thấy lực khống chế của hắn tốt lắm hay không, cho nên mới thực yên tâm đem bộ dáng mê người này triễn lãm trước mặt hắn ? “Duyệt Duyệt!” Thanh âm nghiêm túc có chút cảnh cáo, nhưng càng nhiều vẫn là một ít chờ mong nồng đậm., nhưng là càng nhiều vẫn là một ít nồng đậm chờ mong. “A!” Ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, Vũ Duyệt nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, thấy tầm mắt đen tối không rõ của Lạc Minh hiên, Vũ Duyệt lại càng cuống quít chui vào trong chăn! Nàng không cần hắn khi dễ nữa đâu, nàng mệt mỏi quá rồi! “Đến ăn cái gì đi !” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Lạc Minh Hiên thật sự không biết nên nói với Vũ Duyệt cái gì mới tốt. “Không cần, ta còn chưa mặc quần áo!” Không thể tiện nghi cho kẻ đại háo sắc này ! Giật giật cánh tay mình, Lạc Minh Hiên dùng chăn đem bao cả người Vũ Duyệt thành một cái bánh chưng thật lớn, sau đó ôm nàng đến bàn ăn. Ngồi trên ghế, đặt Vũ Duyệt trên đùi, Lạc Minh Hiên chậm rãi mở thực hộp, đem đồ ăn bên trong ra. Hương thơm lan tràn bốn phía, làm cho Vũ Duyệt nhịn không được nuốt nước miếng, nàng rất đói bụng! Vừa định nhón lấy đồ ăn mình thích nhất, bên môi Vũ Duyệt lại xuất hiện một thìa canh gà. “Ngoan, trước tiên uống một chút canh nhuận hầu, sau đó mới ăn các món khác, như vậy mới không bị nghẹn !” Ngữ điệu mềm nhẹ, làm cho Vũ Duyệt đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, nàng có phải đã quá may mắn hay không ? Nam nhân như vậy nàng cũng có thể đụng tới ? Người khác nàng không biết, nhưng Lạc Minh Hiên từ nhỏ đã là một Vương gia cao cao tại thượng, muốn làm cái gì, đều có tre già măng mọc muốn đi giúp hắn làm, nay vì nàng, hắn tựa hồ vứt hết đi sự kiêu ngạo vốn có, thậm chí ngay cả tôn nghiêm của hắn, hắn cũng có thể vứt bỏ trước mặt nàng ! Đủ mọi loại cảm động tràn đầy trong lòng, Vũ Duyệt hé miệng uống canh gà kia vào bụng, ân, hôm nay canh thật sự có mùi hương rất đặc biệt! “Như thế nào?” Chỉ là không tự giác hỏi. “Ân, rất thơm, mùi hương rất đặc biệt, cho tới bây giờ ta chưa từng uống qua món canh nào ngon như vậy !” Nụ cười ngọt ngào, làm cho Lạc Minh Hiên lại mất một phần lý trí. “Hiên, ta còn muốn!” Nhìn bộ dáng Lạc Minh Hiên ngơ ngác, Vũ Duyệt nhịn không được muốn cười. “A, được!” Lại nhẹ nhàng bón cho Vũ Duyệt một thìa canh. Vũ Duyệt nhìn Lạc Minh hiên, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhắm ngay môi Lạc Minh Hiên, nàng hung hăng hôn lên ! “Hiên, chàng cũng chưa ăn gì, nếm thử xem món canh này ra sao nhé ?” “Rất thơm…” Thanh âm dần dần thấp xuống, tình tựa hồ càng đậm …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận