Dám Câu Nương Ta Cút Ngay



“Ngươi, nghịch nữ này!” Vũ Ngạo Thiên nhìn Vũ Duyệt cùng Lạc Minh hiên rời đi, cũng không thèm quay đầu lại, oán hận đến nỗi đem toàn bộ bàn rượu gạt phăng sang một bên. Hắn làm hoàng đế lâu như vậy, đã khi nào phải chịu qua uất ức ? Nhưng không ngờ hiện tại lại chỉ vì một nữ nhi chưa từng gặp mặt mà mât toàn bộ thể diện trước mặt bá quan văn võ ? “Hoàng Thượng, người bớt giận, trăm ngàn lần đừng làm tổn hại bản thân mình !” Nhiêu phi kích động thuận khí cho Vũ Ngạo Thiên, hắn tức giận, nàng cũng không yên ổn !
“Đều là do ngươi đã sinh ra nghịch nữ kia!” Vũ Ngạo Thiên một tay đẩy Nhiêu phi ra, thở phì phì đứng dậy. Nhiêu phi vô ý bị đẩy, liền ngã xuống đất, thể diện này biết đến bao giờ mới lấy lại được. Vũ Ngạo Thiên vỗ vỗ quần áo, sau đó xoay người rời đi. Thật không ngờ, một yến hội đẹp như vậy, còn chưa kịp bắt đầu, đã nhanh chóng kết thúc. “Nương nương, người không sao chứ ?” Một cung nữ hầu hạ cuống quýt nâng Nhiêu phi lên. “Bản cung không sao ! Còn đứng ngây ra đó làm gì ? Quay về ! ” Thanh âm sắc nhọn làm màng tai tiểu cung nữ đau đớn, nàng chỉ có thể thật cẩn thận đỡ Nhiêu phi trở về. … “Hiên, hôm nay ta rất vui a !” Đi trong hoa viên, Vũ Duyệt tâm tình khoái trá ôm lấy cánh tay Lạc Minh hiên, nhớ tới sắc mặt của đôi cẩu nam nữ kia, thật là đại khoái nhân tâm! Càng nghĩ càng vui vẻ, Vũ Duyệt phá lệ cười thật ngọt ngào. “Nàng vui vẻ là tốt rồi!” Lạc Minh Hiên cũng không muốn nghĩ nhiều . Chỉ cần Duyệt Duyệt vui vẻ, dù ra sao cũng được! “Hiên, ta thật sự rất yêu chàng!” Lập tức bổ nhào vào trong lòng Lạc Minh Hiên, Vũ Duyệt vui vẻ hét to. Thình lình bị Vũ Duyệt lao vào lòng rồi hét to câu nói này, đợi đến khi phản ứng lại, trong lòng Lạc Minh Hiên chỉ còn nỗi vui mừng như điên. Hắn khẩn cấp tìm đến đôi môi ngọt ngào của Vũ Duyệt, mạnh mẽ hôn xuống. “Hiên ~” Thanh âm mềm mại đáng yêu hòa quyện trong lòng Lạc Minh Hiên, tình yêu của hắn, thê tử của hắn , rốt cục đã thừa nhận nàng yêu hắn! Hôn càng kịch liệt , Vũ Duyệt hai tay cũng không chịu nổi khống chế mà ôm lấy cổ Lạc Minh Hiên . Thật không ngờ, ràng buộc giữa hai người bọn họ bắt đầu từ nơi này, xác thực tình yêu cũng là tại nơi đây. Nơi nàng không thích nhất lại đem lại cho nàng thật nhiều thứ quý giá, đúng là rất thần kì. Chỉ bằng lý do này, nàng quyết định sẽ không chán ghét nơi này nữa ! Nhận thấy Vũ Duyệt không chuyên tâm, Lạc Minh Hiên bất mãn khẽ cắn lên cánh môi nàng, tiểu nữ nhân này, ngẩn người cũng phải biết chọn lúc chứ, cư nhiên lại chọn thời điểm này…Hắn thật sự chịu thua nàng ! “Hiên ~” Cười cười lấy lòng, Vũ Duyệt cũng không muốn Lạc Minh Hiên lên cơn giận, nếu không người khổ sẽ là nàng a! Không nhìn Vũ Duyệt, Lạc Minh Hiên mải mê hôn, hắn hôn nàng choáng váng, xem nàng còn tâm tư nào nghĩ đến chuyện khác hay không ? Dần dần Vũ Duyệt bị nụ hôn kia làm trầm luân, đến nỗi quên trời quên đất. ” Lạnh a!” Một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho Vũ Duyệt có chút tình mê ý loạn bừng tỉnh , nhịn không được rúc vào người Lạc Minh Hiên, ở trong lòng hắn vẫn là ấm ấp nhất. Lạc Minh Hiên nhìn vẻ mặt đáng yêu cùng động tác nhỏ không tự giác này của Vũ Duyệt, đột nhiên mỉm cười. Nhẹ nhàng ôm nàng lên, sau đó thi triển khinh công, hướng tới nơi bọn họ từng ở lại. “Hiên, chàng còn nhớ rõ nơi này không?” Thời điểm Vũ Duyệt được Lạc Minh Hiên thả xuống, nàng liền phát hiện chỗ này bất thường. Nơi này chính là nơi… bọn họ… làm … chuyện… “Oành” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. “Ta sao có thể không nhớ ?” Thanh âm mê hoặc vang lên bên tai Vũ Duyệt, hơi thở nóng ấm lan tràn trong bầu không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Duyệt đã đỏ không thể đỏ hơn, giống hệt như trái táo tròn vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn ăn vào trong bụng ! “Nhớ rõ cái gì ?” Vũ Duyệt chỉ biết là ở đây, nhưng cụ thể thế nào , nàng thật sự không nhớ rõ. Cầu trời a, xin cho chúng ta chấm dứt chủ đề này nhanh chút đi. Vũ Duyệt nhịn không được cầu nguyện . “Nhớ rõ nhiệt tình của nàng, nhớ rõ nàng ngọt ngào thế nào, nhớ rõ da thịt của nàng, nhớ rõ nàng …” Lạc Minh Hiên gằn từng tiếng một, sau đó thực ác liệt nhìn phản ứng của Vũ Duyệt. “Chàng…Chàng câm miệng lại cho ta !” Vũ Duyệt thẹn quá hóa giận, nam nhân này sao có thể… sao có thể… “Ngoan, đừng thẹn thùng !” Cọ cọ hai má Vũ Duyệt, Lạc Minh Hiên nở nụ cười mười phần lưu manh. “Thẹn thùng ? Thẹn thùng cái đầu chàng!” Cho dù có thẹn thùng, hắn cũng đừng nói ra chứ ! Điều này chẳng phải làm cho nàng càng mất mặt thêm sao ? “Nếu đã không thẹn thùng, chúng ta nếu đã đến đây rồi, không làm chuyện gì đó, có phải rất đáng tiếc hay không ?” Hình như là phi thường vừa lòng phản ứng của Vũ Duyệt , Lạc Minh Hiên nhịn không được muốn khi dễ nàng một chút . “Lạc Minh Hiên, chàng đi tìm chết cho ta ! Ta…” Chán ghét! Không nhìn thấy mặt nàng đã nóng đến nỗi sắp cháy sao ? Không ngờ còn dám trêu chọc nàng như vậy ! Còn chưa nói xong, Vũ Duyệt đã phải im lặng. Không còn biện pháp, Lạc Minh Hiên chỉ còn cách hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Vị ngọt ngào làm cho hắn muốn ngừng mà không được, thầm nghĩ muốn càng nhiều, một lần không đủ, lại một lần nữa ! Hôn thật sâu, tràn ngập nùng tình mật ý, trút xuống cảm tình của trái tim. Bị vây giữa tình cảm sâu đậm như vậy, Vũ Duyệt chỉ có lựa chọn đầu hàng . Dần dần hôn đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của hắn, hắn muốn nhiều hơn nữa! “Hiên ~” Bị hôn có chút choáng váng, Vũ Duyệt nhịn không được ưm một tiếng, Hiên hôn thật là mạnh, nàng bắt đầu hô hấp không nổi nữa rồi. Lạc Minh Hiên nghe thấy âm thanh nỉ non này, thật giống như nhận được sự ủng hộ, đôi bàn tay to lớn nhịn không được bắt đầu dao động trên người Vũ Duyệt, dánh người mảnh mai làm cho hắn lưu luyến. “Hiên ~” Vũ Duyệt mặc dù ý nghĩ hỗn loạn, nhưng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nàng vẫn biết được ! Tuy rằng hơi sợ một chút, nhưng hiện tại cũng không có gì, nàng đã xác định được trái tim mình, cũng xác định được tương lai mình muốn đi, như vậy cùng hắn chẳng phải là việc sớm hay muộn sao ? Nam nhân của nàng, nàng không trấn an hắn thật tốt, nếu như lại bị nữ nhân khác thừa cơ hạ độc như Vũ Cẩm Thiên, chẳng phải là nàng sẽ khóc đến chết sao ? Bất quá, thật ra mà nói, tại một nơi mẫn cảm như thế này, nói một chủ đề mẫn cảm như vậy, quả nhiên là sẽ phát sinh chuyện tốt, nếu không phát sinh chút chuyện thiên lôi câu động địa hỏa, thì thật là không có thiên lý a, bất quá hiện tại mới phát giác đến vấn đề này, có phải hay không đã quá muộn ? Đợi cho đến khi Vũ Duyệt phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị Lạc Minh Hiên ôm đến chiếc giường rộng thùng thình kia. “Duyệt Duyệt, ta muốn nàng!” Nhìn Vũ Duyệt, tầm mắt Lạc Minh Hiên càng phát ra lửa nóng . Đương nhiên, vẻ mặt nhẫn nại kia cũng làm cho trái tim Vũ Duyệt chấn động, nam nhân này vì nàng thủ thân như ngọc bốn năm, thật sự không dễ dàng! “Hiên, ta yêu chàng!” Không hề áp lực trái tim mình, Vũ Duyệt muốn bản thân mình thả lỏng một lần ! Vừa dứt lời, nụ hôn kia lại chùm lên đôi môi Vũ Duyệt… Chú thích nhỏ về nhan đề : Thiên lôi câu động địa hỏa = sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận