Dám Câu Nương Ta Cút Ngay



Sẽ không , sẽ không , Vũ Duyệt cố gắng nghĩ đến một lý do khác, cực lực áp chế suy nghĩ đang nổi lên trong lòng. Nhưng… Nàng tìm như thế nào cũng không thấy Mỹ nhân trước mắt cư nhiên lại thích nữ nhân ? Cô nương ở thanh lâu cũng có người cổ quái như vậy sao ? Đồng tính luyến ái nha, thời đại này cho phép sao ?
Vũ Duyệt nhịn không được bắt đầu YY , ở thời đại này, nếu phát sinh loại tình cảm “đặc biệt” kia, nhất định lực cản trở sẽ lớn hơn nhiều so với thời hiện đại đi ? Chẳng lẽ mỹ nhân này sở dĩ chịu ở lại trong thanh lâu làm hoa khôi, mục đích là vì có thể tiếp cận càng nhiều nữ nhân ? Ánh mắt Vũ Duyệt nhịn không được đảo quanh người Ngọc Liên, mỹ nhân như vậy cư nhiên lại là….ài, thật đáng tiếc ! Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nếu không phải như thế, nàng ấy nhất định đã có thể tìm được một đấng phu quân làm cho người ta hâm mộ ! Hơn nữa cũng sẽ không dừng lại ở địa phương này lâu đến vậy. Vốn khó hiểu vì sao nàng vẫn mãi ở trong thanh lâu, không có hoàn lương, thì ra là vì nguyên nhân này. “Duyệt Duyệt, nàng nghĩ gì vậy ?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Duyệt biến hóa không ngừng, Lạc Minh Hiên liền cảm thấy có chút không đúng, nhưng hắn có thể khẳng định, suy nghĩ của Duyệt Duyệt tuyệt đối không giống với suy nghĩ của hắn ! Không để ý đến Lạc Minh Hiên, Vũ Duyệt vẻ mặt đồng tình đi tới Ngọc Liên trước mặt, cố hết sức nâng tay lên, sau đó thực nhẹ nhàng vỗ vào bả vai nàng, ý tứ hàm xúc an ủi không cần phải nói cũng biết. Đối với động tác của Vũ Duyệt, Ngọc Liên hơi ngạc nhiên một chút, hiện tại nàng tựa hồ như chưa từng làm gì khiến vị công tử này đồng tình đi ? Nhưng vì sao vẻ mặt của hắn lại tràn ngập cảm giác… đồng tình cùng thương tiếc? ! Đúng, chính là đồng tình cùng thương tiếc! “Công tử ?” Ngọc Liên theo thói quen nhẹ nhàng vung tay lên, để cho tiểu nha đầu kia lui ra ngoài, sau đó khó hiểu nhìn Vũ Duyệt, hắn rốt cuộc có ý tứ gì ? “Yên tâm, ta biết mà Ngọc Liên cô nương, ta sẽ không kỳ thị nàng , cũng sẽ không khinh thường nàng !” Trịnh trọng gật đầu một cái, Vũ Duyệt nói thật hùng hồn. “Ách? Kỳ thị? Khinh thường?” Ngọc Liên có chút ngây ngốc nhìn Vũ Duyệt, nàng đã làm ra sự tình gì khiến người ta kỳ thị cùng khinh thường sao ? “Nữ nhân thích nữ nhân, cũng không phải là chuyện gì quá xấu xa Ngọc Liên cô nương à, nàng không cần phải bận tâm gì đến quan niệm thế tục, đi tìm người mà mình thích đi !” Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngọc Liên, Vũ Duyệt hi vọng nàng có thể hiểu được đây là suy nghĩ thực lòng của nàng.. “Ha ha…” Ngọc Liên nhịn không được bật cười, người này đúng thật là…. Nàng đã lâu không có nhìn thấy người thú vị như vậy rồi.. “Nàng lại đây cho ta !” Lạc Minh Hiên hận không thể một chưởng đánh ngất Vũ Duyệt, tại sao cái gì nàng cũng có thể nói ra vậy ? Nữ nhân thích nữ nhân? Vậy cũng nói ra được sao ! “Ách? Hiên, làm sao vậy?” Bộ dáng hoàn toàn mê man, Vũ Duyệt không rõ vì sao Lạc Minh Hiên lại làm mặt tức giận ! Nàng hẳn là không có chọc giận hắn đi ? Nàng cũng không có làm ra chuyện gì khác người mà ? “Công tử, ta… Ta…” Ngọc Liên trên mặt có chút ửng đỏ, lắp bắp không biết phải nói sao, nhưng nếu thực sự nhìn kỹ, sẽ phát hiện bên trong ánh mắt nàng tràn ngập cảm giác nghiền ngẫm. “Ngươi câm miệng cho ta!” Lạc Minh Hiên không thể nhịn được nữa, hắn dúng ánh mắt uy hiếp quất thẳng về phía Ngọc Liên, cộng thêm tiếng quát mười phần rống to. = “Công tử?” Thanh âm bị kinh hách lập tức vang lên. . Vũ Duyệt cảm thấy Lạc Minh Hiên cứ như vậy hù dọa một mỹ nhân, thật là không biết … thương hương tiếc ngọc ! Được rồi, đúng là nàng không muốn hắn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cũng không thể đối đãi với một nữ tử như vậy, huống chi, nữ tử kia lại không có ý với hắn ! Nếu là một “tiểu tam” đến quấy rối, nàng sẽ tuyệt đối tán thành Hiên mắng nàng, nhưng đây không phải a ! “Hiên!” Nhíu nhíu mày, Vũ Duyệt không biết bản thân nên nói gì . Mọi người đều không sai, điều duy nhất sai chính là nàng đã dẫn Hiên tới thanh lâu ! “Duyệt Duyệt, nàng chẳng lẽ không hề phát hiện ra chuyện tình gì kỳ quái sao ?” Lạc Minh Hiên thật sự không chịu được nữa , xem ra, phải làm cho Duyệt Duyệt thấy được chân diện mục của người này mới được Tuy rằng hắn không muốn làm cho đối phương biết được thân phận nữ tử của Duyệt Duyệt, nhưng kì thực người này chắc hẳn đã biết từ đầu rồi. “Chuyện tình kỳ quái ? Đương nhiên là có! Chính là…chuyện ta vừa nói !” Mỹ nhân là hoa nha, so ra còn có chuyện nào kỳ quái hơn sao ? “Không phải !” Lạc Minh Hiên day day huyệt Thái Dương, hắn không biết rốt cuộc Duyệt Duyệt làm tốt ở vấn đề nào nữa. “Không phải hả, a, vậy thì phải là chuyện Ngọc Liên cô nương rất cao đúng không, đứng cạnh người nàng, ta có một loại cảm giác tự ti!” Vũ Duyệt không chút nào che giấu ý nghĩ của bản thân, nữ nhân kia đúng thực là rất cao, ở hiện đại làm người mẫu tuyệt đối nổi tiếng ! Hơn nữa còn được tôn vinh là siêu mẫu ! “Nàng không thấy là chiều cao của “nàng ta” quá bất thường sao ? ” Lạc Minh Hiên nhìn về phía Ngọc Liên trong ánh mắt tràn ngập ý tứ cảnh cáo cùng sắc bén, giọng nói đều đều không to không nhỏ, đủ để cho Ngọc Liên nghe được. “Đúng vậy, quá bất thường, nàng ấy rốt cuộc đã ăn thứ gì để cao như vậy ? Ta cũng muốn ăn ! Người ta cũng muốn cao thêm vài phân nữa!” Vũ Duyệt vẫn cảm thấy nàng quá nhỏ bé so với Lạc Minh Hiên , cao thêm vài phân nữa, nàng sẽ tự tin hơn . “Nàng còn không hiểu hay sao ? Ngọc Liên người này chính là một nam nhân!” Lạc Minh Hiên nhìn Vũ Duyệt, có một loại hàm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Chuyện tình rõ ràng như vậy , chẳng lẽ người khác đều không có mắt? “Cái gì ? Nam nhân !” Vũ Duyệt máy móc nhắc lại một chút, sau đó lập tức bừng tỉnh. ” Chàng nói nàng là nam nhân?” Mắt đẹp mở to, Vũ Duyệt hoàn toàn không dám tin. Tuy rằng Ngọc Liên trưởng thành lên có chút cao, nhưng chiều cao như vậy ở hiện đại hoàn toàn có thể dễ dàng tìm thấy, điều làm cho nàng không thể hoài nghi đó là khuôn mặt hoàn toàn nữ tính, không hề có một chút hơi thở nam tính, hơn nữa liếc mắt thấy bộ ngực cao ngất kia, Vũ Duyệt hoàn toàn không thể tin tưởng, mỹ nhân trước mặt mình đây, cư nhiên lại là một nam nhân ? Đùa hả trời ? “Công tử, xin hỏi người có chứng cớ gì không ?” Ngọc Liên không có chút kích động, lẳng lặng nhìn Lạc Minh hiên, chỉ là ánh mắt lóe lên giống như mũi tên nhọn hoắt, khiến người ta không rét mà run. “Chứng cớ ? Còn cần chứng cớ sao ? Mỗi tiếng nói mỗi cử động của ngươi, đều làm bại lộ thân phận của ngươi, ngươi chẳng lẽ không hề cảm thấy ?” Lạc Minh Hiên có chút khinh thường nhìn Ngọc Liên, hai tay lại gắt gao ôm Vũ Duyệt. “Còn thỉnh công tử chỉ giáo !” Hai chữ chỉ giáo , Ngọc Liên nói mà phá lệ nghiến răng nghiến lợi ! Hắn ở trong này 5 năm, không ai có thể phát hiện ra thân phận của hắn , tại sao nam nhân này lại có thể trong vòng một khoảng thời gian ngắn như vậy, liền nhìn thấu hắn ? “Nguyên nhân là vì ánh mắt của ngươi vẫn luôn nhìn về phía Duyệt Duyệt ! Chỉ bằng việc đó thôi cũng đủ để ta hiểu ra ngươi đã biết Duyệt Duyệt là nữ phẫn nam trang!” Lạc Minh Hiên ý tứ phẫn hận càng đậm, nam nhân này tưởng mắt hắn mù hả ? Cái ánh mắt nhìn về phía Duyệt Duyệt kia, rõ ràng chính là nhìn một con mồi đang trong tầm ngắm ! Hơn nữa ánh mắt kia làm cho hắn không thể không phòng! P/S : edit chương này ta cảm thấy thật sự không biết nên nói gì về VD, đúng là chưa từng gặp nc nào lại ngu ngốc đến vậy, ta tức a….



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận