Vũ Duyệt nghe vậy, lập tức chuyển thân mình, ánh mắt không tốt nhìn người trước mắt.
“Nói, ngươi rốt cuộc đã làm gì với hắn?” Nếu hắn đã nói như vậy, chuyện này nhất định cùng hắn có liên quan !
“Ta chẳng làm gì với hắn cả !” Huyền Phàm tùy ý biện bạch, hai tay khoanh trước ngực, chuyện này cùng hắn thật sự không có quan hệ gì a.
“Vậy ngươi nhất định biết con ta rốt cuộc là làm sao!” Vũ Duyệt ánh mắt khẳng định rơi trên người Huyền Phàm, hắn nói hắn không có làm chuyện gì, nhưng không có nghĩa người khác cũng không có làm!
“Không biết!” Huyền Phàm trầm ngâm một chút, ra vẻ thâm trầm. Hắn còn muốn nhìn thêm chút nữa a!
“Ngươi rốt cuộc nói hay không?” Vũ Duyệt vốn cũng đã rất vội, kết quả Huyền Phàm trả lại cho nàng một chiêu như vậy, nàng không muốn phát hỏa cũng khó!
Cẩn thận đem con mình đặt lên tấm ván gỗ bên cạnh, Vũ Duyệt tiện tay cầm lấy một cái ấm trà bên cạnh lập tức ném về phía Huyền Phàm!
Hừ, thật không thể nhẫn nhịn thêm nữa!
Đại sự liên quan đến sinh mệnh của con nàng, nàng vô luận thế nào cũng không bình tĩnh nổi nữa !
“A, như vậy đã sốt ruột rồi sao?” Thân mình né qua một bên, Huyền Phàm nhẹ nhàng tiếp nhận ấm trà bị phi đến kia , còn không quên trêu chọc hai tiếng.
“Ngươi vô sỉ!” Vũ Duyệt căm giận nhìn Huyền Phàm, một người có võ công, có lẽ là một nam tử võ công cao cường, khi dễ một đôi mẫu tử “nhu nhược”, hắn không cảm thấy lương tâm bất an ư, thắng người không có võ công vui vẻ đến vậy sao?
“Ha ha, tiểu mỹ nhân, bản công tử nếu vô sỉ như ngươi nói, sẽ không xuất hiện ở trong này!” Huyền Phàm cười cười, hắn vốn thuộc loại người đáng đánh đòn nhất, nói hắn vô sỉ, cũng thích hợp đấy !
Xong đời, Huyền Phàm đại soái ca này đã hoàn toàn sa đọa rồi .
“Ngươi…” Vũ Duyệt đối mặt với một người không biết đạo lý, nàng cũng không biết nên nói cái gì. Người đàn bà chanh chua chửi đổng ? Chuyện tình như vậy nàng không làm được a !
“Huyền Phàm!” Thanh âm thản nhiên từ trên lầu truyền đến, lại có chứa nồng đậm uy nghiêm, làm cho người ta không dám phản kháng.
Ngay sau đó Vũ Duyệt liền nghe được một trận tiếng bước chân vững vàng đi về phí bọn họ.
“Mặc Viễn, ngươi xuống dưới?” Bị bắt gặp đang trêu cợt người ta, Huyền Phàm có chút xấu hổ, hắn bây giờ còn chưa muốn bị Mặc Viễn đuổi ra khỏi nhà a!
“Phu nhân, ngươi không cần lo lắng, lệnh lang không có chuyện tình, chỉ là vì dược hiệu có chút mãnh liệt, hắn nhất thời không thể hoàn toàn hấp thu thôi! Để cho hắn nghỉ ngơi một chút sẽ không sao cả.” Mặc Viễn giải thích nói.
Đúng vậy, Vũ Kiệt thân thể vẫn quá nhỏ, lập tức không thể chịu đựng dược hiệu mạnh như vậy.
Vừa nghe nói con mình không có chuyện gì, Vũ Duyệt tâm đang buộc chặt, liền thả lỏng.
Vừa mới bởi vì lo lắng cho con, nàng cũng không có hảo hảo đánh giá một chút người trước mắt, hiện tại bắt đầu thưởng thức mỹ nam.
“Mặc Viễn” này làm cho người ta có một loại cảm giác thanh nhã cao thượng, giống như hoa sen trong nước, gần bùn mà bất nhiễm, mang một loại tư thái tiên nhân.
Mà vị “Huyền Phàm” vừa rồi kia, rõ ràng chính là một hoa hoa công tử (play boy), đều là soái ca, nhưng cũng khác nhau quá đi.
Một bất cần đời, một trầm ổn lạnh nhạt, hoàn toàn là hai thái cực a.
“Công tử, các ngươi vì sao lại làm vậy với con ta ?” Thưởng thức xong mỹ nam, Vũ Duyệt đột nhiên hỏi.
Bọn họ không hiểu đã mắc tội gì? Bọn họ cũng không có cừu oán gì với hai người này a ?
“Phu nhân, người trước tiên không nên gấp gáp, chúng ta sẽ chậm rãi giải thích cho người.” Mặc Viễn thái độ vô cùng tốt, tính tình cũng rất hòa thuận, tư thái chuẩn mực, Vũ Duyệt lại nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Huyền Phàm một cái.
Đồng dạng là người, tại sao lại có khác biệt lớn đến vậy?
“Vậy thì làm phiền công tử rồi.” Người ta đối đãi khách khí với nàng, nàng đương nhiên cũng có thể đối đãi giống như vậy.
“Không dối gạt phu nhân, sư phụ ta là thiên sư tiên đoán, hắn lệnh cho chúng ta ở chỗ này chờ đợi người hữu duyên đến. Nay phu nhân cùng lệnh lang đồng thời xuất hiện, như vậy một trong số các vị hẳn là người sở mệnh mà sư phụ nói tới ngày đó!” Mặc Viễn lạnh nhạt nói, giọng điệu không hề thay đổi, tựa hồ hết thảy những thứ khác đều không thể làm hắn dao động.
“Người hữu duyên?” Chẳng lẽ thật sự lại cẩu huyết? Nàng thành nữ chủ xuyên qua ? Là người được cả thiên hạ sao?
“Đúng vậy, thông qua kiểm nghiệm của chúng ta, con của phu nhân, chính là sở mệnh!” Mặc Viễn nói rất là kiên định, làm cho người ta không thể nào hoài nghi.
“Bất quá, các ngươi kiểm nghiệm như thế nào ?” Nguyên lai vừa rồi là nàng tự mình đa tình a, nhưng Vũ Duyệt còn có chút không tin.
“Phu nhân, vừa rồi trong đồ ăn chúng ta có cho chút dược vật, nhưng dược vật lại tự động chạy tới cơ thể lệnh lang, chẳng lẽ đây chưa đủ để minh chứng cho hết thảy sao ?”
Mặc Viễn biết chuyện này không thể sốt ruột, dù sao nếu người thường nghe được, khẳng định sẽ cho hắn là kẻ điên.
Mà phản ứng của vị phu nhân này còn thật là kỳ quái, không có kinh ngạc, không có kinh hoảng, hình như lại có… một chút … mất mát? Được rồi, chỉ mong là hắn nhìn lầm rồi.
“Vậy ngươi tìm chúng ta, nga, không, con ta, rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Vũ Duyệt còn có chút khó hiểu.
“Chúng ta đương nhiên là muốn đem bản lĩnh của mình truyền thụ cho hắn ! Nói như vậy, hắn về sau có thể bảo hộ chính mình!” Mặc Viễn theo lý thường nói, con đường tương lai của người hữu duyên nhất định sẽ không dễ dàng bình thản như vậy. Nếu là như vậy, bọn họ đương nhiên muốn cố gắng hết sức trợ giúp hắn a. Chuyện này không chỉ quan hệ đến một người, mà là toàn bộ thiên hạ, không thể hành động qua loa !
“…” Vũ Duyệt rốt cục biết, vì sao nàng không có gặp được thế ngoại cao nhân, cũng không có người dạy võ công cho nàng, thì ra không phải là nàng không hay ho, cũng không phải tiểu thuyết đều là hồ lộng, điểm quan trọng nhất, chính là: nàng căn bản không phải là nhân vật chính!
Cho nên oán niệm của nàng đều là vô dụng !
“Phu nhân không cần lo lắng, tại hạ sẽ đem lệnh lang thu làm đệ tử, hảo hảo dạy dỗ, đương nhiên, ngài cũng có thể đi cùng!” Cứ như vậy chia rẽ mẫu tử người ta, hắn cũng làm không được .
“Ta cũng có thể đi theo học võ công sao?” Vũ Duyệt vẫn cảm thấy nên học một chút công phu thì tốt hơn, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối như vậy, nếu gặp người xấu thì phải làm sao bây giờ ?
“Chuyện này…Phu nhân, chúng ta có thể cho phép người học, nhưng có thể học thành hay không, vậy thì phải xem bản sự của chính ngài.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của Mặc Viễn.
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng không sai biệt lắm .
“Tốt lắm, chờ con ta khôi phục lại, ta sẽ cho hắn bái ngươi làm sư!” Vũ Duyệt cười khẽ mở miệng.
Thiên mệnh sở quy? Tương lai là muốn đi lên vị trí kia sao? (ý Vũ Duyệt ở đây là ngôi vị cửu ngũ chí tôn đó)
Hơn nữa phụ thân con mình còn là một Vương gia, khả năng này đúng là càng tính càng lớn .
Vậy thì cầu nguyện con đường tương lai kia sẽ thuận lợi một chút, dù sao nàng không hi vọng hắn sẽ đi đến vị trí kia, chỗ cao không tránh khỏi lạnh.
Hơn nữa, nàng cảm thấy chỉ cần chính mình sống thoải mái, như vậy tất cả mọi thứ khác hết thảy đều là mây bay, mây bay a !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...