Cuối thu gió mát, lúc đội y tế đuổi tới ngõ nhỏ, Thẩm Diệu chỉ mặc một cái áo lông đang chạy bộ ấm người tại chỗ, cái thân thể nhỏ nhắn có chút hiệu quả thị giác mỏng manh kia ở trong gió rét có vẻ tội nghiệp.
Thẩm Diệu: “Có áo nào dư không cho tôi mượn mặc đi?”
Nhân viên y tế: “Áo blouse hay là gì?”
Thẩm Diệu: “… Thôi.”
Dừng một chút, Thẩm Diệu vươn bàn tay dính máu dơ ra, hỏi: “Vậy có giấy không?”
Có người ném cho cậu mấy miếng băng gạc: “Lấy cái này lau đi.”
Thẩm Diệu đơn giản lau lau tay và dao quân dụng, cạch một tiếng thu dao vào vỏ, lập tức lấy từ trong balo ra một chai nước khoáng, dùng nước trong chai tỉ mỉ rửa tay sạch sẽ, sau đó lại lấy ra hai viên socola ném vào miệng, mỗi bên quai hàm một viên, giống hệt bé hamster ăn vụng đồ.
Vài nhân viên y tế nhìn kẻ cắn nuốt tử trạng thê thảm dưới đất, lại nhìn nhìn mỹ thiếu niên không hợp với cảnh tượng máu tanh trước mắt, biểu tình đều có chút mê man.
Thẩm Diệu bị bọn họ nhìn hơi ngại ngùng, cũng biết phong cách của mình không đúng lắm, liền nhai socola biện giải nói: “Tôi bổ sung nhiệt lượng thôi, giết quái tiêu hao nhiều cỡ nào, tôi đánh với nó hơn hai phút lận đó.”
Nhưng giọng nói lại nhè nhẹ mềm mềm, ngay cả dòng khí phả ra giữa môi răng cũng là mùi socola thơm ngọt, vừa mới vận động kịch liệt khiến cho hai gò má ửng hồng chưa tiêu tán, khuôn mặt như quả táo nhỏ mười phần đáng yêu.
Nhân viên y tế: “…”
May mắn tụi mình đều là ống thép thẳng.
Thẩm Diệu đeo balo lên lưng buộc kỹ khăn choàng cổ, chạy về nhà. Nơi này cách nhà cậu không đến hai trạm xe, lấy thể lực của Thẩm Diệu cùng với huấn luyện tiếp nhận lúc thường mà nói, chạy chút quãng đường như vậy chỉ như chơi đùa thôi, chạy chạy cũng liền hết lạnh.
Cũng không thể trách mấy nhân viên y tế kia chuyện bé xé ra to đại kinh tiểu quái, tính cách diện mạo của Thẩm Diệu đặt chung chỗ với nghề nghiệp của cậu đích thật là mười phần không hợp, nhưng kỳ thật Thẩm Diệu cũng không phải tự nguyện muốn làm nghề này, cậu có lý do không thể không làm.
Lúc Thẩm Diệu bảy tuổi, Thẩm Du Minh bởi vì sự cố giao thông qua đời, Thẩm Diệu được tạm thời gửi nuôi ở nhà một người cô bà con xa của Thẩm Du Minh, trong một tháng ngắn ngủi được gửi nuôi, Thẩm Diệu bị ma vật tập kích tổng cộng sáu lần, mỗi lần đều là Tưởng Trạch đúng lúc đuổi tới ra tay cứu giúp. Nói đến cũng kỳ, những ma vật ăn thịt người đó đều mặc kệ người khác, cứ chuyên nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, cứ tập kích Thẩm Diệu, cứ muốn ăn Thẩm Diệu.
Có thể nói là hàng vạn hàng nghìn ân sủng trên một người.
Lúc nhận ra Thẩm Diệu được ma vật ăn thịt người thích đến lạ thường, Tưởng Trạch quyết đoán mang Thẩm Diệu đi.
Thẩm Diệu còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó mình bị Tưởng Trạch dắt ra khỏi nhà cô của Thẩm Du Minh.
Bé Thẩm Diệu bảy tuổi tự lực cánh sinh cõng balo của mình, bên trong đều là đồ chơi Tưởng Trạch mua cho cậu.
Bé Thẩm Diệu nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, chúng ta đi đâu?”
Cậu sống đến lớn như vầy, còn chưa từng có một cái nhà ra hình ra dạng, nhiều năm thiếu cảm giác an toàn khiến cậu trưởng thành sớm, lúc bị người ta dắt khỏi hoàn cảnh thật vất vả mới thích ứng cũng thành thành thật thật, một chút cũng không ầm ĩ.
Tưởng Trạch hai mươi tuổi vẻ mặt mờ mịt châm điếu thuốc: “Anh nào biết, anh chỉ biết nhóc không thể ở đây thôi.”
Bé Thẩm Diệu: “…”
Tưởng Trạch sờ sờ cằm, khó xử: “Tình huống của nhóc hiện giờ không dễ, cho nhóc ở lại căn nhà này tiếp thì phỏng chừng nhóc cũng sống không quá tháng này, nhóc dẫn quái giỏi quá đi chứ, anh lại không thể làm vệ sĩ riêng cho nhóc.”
Nghe thấy “sống không quá tháng này”, bé Thẩm Diệu sợ hết cả hồn, đỏ vành mắt hỏi: “Vì sao chúng nó đều muốn ăn em?”
Tưởng Trạch: “Chúng nó vốn đã ăn thịt người, đây là tập tính của chúng, về phần vì sao cứ nhìn chằm chằm một mình nhóc, có thể là bởi vì nhìn nhóc ăn ngon.”
Phải, chẳng biết tại sao, bé Thẩm Diệu ở trong mắt quái vật lại hệt như một miếng xá xíu bóng mỡ lại không ngấy.
Tưởng Trạch cúi đầu nhìn bé Thẩm Diệu.
Đứa trẻ này thật sự rất đẹp, ngũ quan xinh xắn hệt như búp bê Tây, làn da trắng như sữa, khuôn mặt còn sót lại một chút núng nính, giống như miếng pudding nho nhỏ.
Tưởng Trạch nhớ rõ lúc Thẩm Du Minh mới mang Thẩm Diệu về từ viện phúc lợi thì Thẩm Diệu còn chưa có xinh đẹp như vậy, khi đó Thẩm Diệu gầy gầy đen đen, ngũ quan cũng coi như là tương đối thanh tú, nhưng có thể là lúc bốn tuổi chưa nảy nở, dù sao thì con nít thay đổi nhanh, mỗi năm một dạng.
Tưởng Trạch sầu não nói: “Anh nhìn cũng muốn cắn mặt nhóc một cái, đừng nói chi chúng nó.”
Bé Thẩm Diệu yên lặng che mặt mình.
Tưởng Trạch ném cho cậu một bịch socola đậu: “Được rồi đừng khó chịu… anh Tưởng hỏi nhóc, nhóc muốn đánh quái thú không? Anh Tưởng dạy nhóc đánh quái thú nhé, thế nào?”
Bé Thẩm Diệu vừa lạch cạch rớt nước mắt, vừa ăn socola đậu: “Không muốn.”
Tưởng Trạch chậc một tiếng: “Sao lại không muốn, con trai lớn cỡ nhóc không phải đều muốn làm siêu nhân điện quang đánh quái thú sao? Duy trì hòa bình thế giới rất trâu bò đó!”
Bé Thẩm Diệu khóc hức hức phun vụn socola: “Quái thú dọa người! Em không muốn đánh quái thú!”
Tưởng Trạch hận đến nghiến răng: “…”
Thằng nhóc con này không dễ lừa nha!
“Không muốn đánh cũng phải đánh, chuyện này cứ quyết định như vậy.” Tưởng Trạch tự nhiên như ruồi ra quyết định, “Dù sao thì nhóc không đánh quái thú, quái thú liền ăn nhóc.”
Tưởng Trạch dắt bé Thẩm Diệu về trung đoàn chấp pháp sự vụ đặc biệt, mình thì dọn lên giường trên, đem giường dưới ký túc xá tặng cho bé Thẩm Diệu. Dù sao thì bàn về phòng bị ma vật, trên đời này không có chỗ nào an toàn hơn ở đây, ma vật đến trung đoàn chấp pháp tập kích Thẩm Diệu giống như ăn cướp đến cục cảnh sát giựt tiền vậy, thuộc loại hành vi muốn chết.
Vì thế bé Thẩm Diệu liền không biết làm thế nào mà ở lại ký túc xá trung đoàn chấp pháp, ban ngày cậu đến trường học hành, buổi tối về trung đoàn huấn luyện. Trước 12 tuổi Thẩm Diệu chủ yếu học tập tri thức lý luận về ma vật, sau 12 tuổi bắt đầu dần dần gia nhập huấn luyện thể năng cường độ cao.
Tưởng Trạch vốn không ôm kỳ vọng gì với Thẩm Diệu, hắn chết sống kéo Thẩm Diệu vào trong đội chỉ là để Thẩm Diệu có năng lực tự bảo vệ mình, dù sao thì với cái tính cách mềm mụp của Thẩm Diệu, còn có cái thân thể nhỏ xíu ăn hoài không mập lớn người không lớn cơ bắp kia đã thấy không phải hạt giống thợ săn ma tốt. Nhưng khiến Tưởng Trạch trăm triệu lần không ngờ chính là, biểu hiện của Thẩm Diệu trong khi huấn luyện lại khả quan đến kinh người, lực lượng cơ bắp, tốc độ thần kinh phản xạ, trực giác chiến đấu, khống chế vũ khí, thậm chí trí nhớ cùng với lý giải về chiến thuật của cậu, tất cả đều vứt xa đám đồng đội huấn luyện chung đợt với cậu một khoảng lớn.
Không thể không thừa nhận, trên đời này có một thứ tên là thiên phú tồn tại, việc mà đồng đội mệt chết mệt sống cũng làm không được, Thẩm Diệu lại có thể dễ dàng làm được, thật sự là người so với người tức chết người.
Sau khi nhìn ra thiên phú của Thẩm Diệu, Tưởng Trạch liền xem cậu thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, sau khi Thẩm Diệu trở thành đội viên chính thức và nhận nhiệm vụ thì biểu hiện quả nhiên mạnh mẽ, từ mười tám tuổi đến bây giờ, thành tích săn ma cá nhân đã liên tục ba năm duy trì hạng nhất trung đoàn, tiếp tục như vậy, chờ Tưởng Trạch lui khỏi thì vị trí đội trưởng trung đoàn chấp pháp khẳng định chính là của Thẩm Diệu.
Cơ mà dù lợi hại như vậy, nhưng cái tính tình nhão nhẹt của Thẩm Diệu lại vẫn không sửa, phần lớn thời gian nhìn còn đỡ, nhưng chỉ cần vừa dở chứng thì còn biết làm nũng hơn cả con gái, mỗi lần đều khiến Tưởng Trạch đau đầu không chịu được.
Thẩm Diệu cõng balo chạy dọc theo lối đi bộ.
Phía trước là một cái hồ nhân tạo của thành phố, qua mặt hồ này đi về phía trước thêm năm trăm mét chính là nhà Thẩm Diệu. Hồi đầu năm Thẩm Diệu dùng toàn bộ tiền để dành trong mấy năm nay để đặt cọc, mua một căn hộ đơn cao tầng, diện tích sử dụng căn hộ chỉ có năm mươi mét vuông, nhưng ở một người cũng giàu có dư dật. Nhiều năm vậy rồi Thẩm Diệu chưa từng có một cái nhà của mình, cho nên rất để bụng căn hộ này, mặc dù trong túi eo hẹp nhưng lúc trang hoàng thì một chút cũng không keo kiệt, vật liệu gia cụ đều mua thứ mình vừa lòng nhất, trang hoàng một phen xong Thẩm Diệu triệt để biến thành kẻ nghèo, mỗi tháng vừa phải trả tiền vay mua nhà lại phải tỉ mỉ tính toán sống qua ngày.
Có điều Thẩm Diệu vẫn đặc biệt vừa lòng với hiện trạng, mỗi ngày tan tầm, vừa nhìn thấy căn nhà nhỏ ấm áp của mình cậu đã cảm thấy cái gì cũng đáng giá. Mấy tháng trước cậu còn ôm về một bé mèo gừng* từ trại động vật lưu lạc, một người một mèo sống nương tựa lẫn nhau, nhưng hiện tại bé mèo gừng đã bị tình yêu tẩm bổ thành một con mèo gừng bé bự, mỗi buổi sáng sớm lấy tư thế lôi đình vạn quân ầm ầm rơi xuống ngực Thẩm Diệu, giục Thẩm Diệu rời giường đổ thức ăn mèo cho mình.
Lúc sắp chạy đến hồ nhân tạo, Thẩm Diệu bỗng nhiên nghe thấy trong hồ truyền đến tiếng hát.
Tiếng hát kỳ ảo mờ mịt, hay tuyệt, nhưng sắc mặt Thẩm Diệu lại biến đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
—— Đây rõ ràng là tiếng hát của thủy quái ký sinh!
Bên bờ hồ nhân tạo rất ít người đi đường, dù sao thì tối hôm nay nhiệt độ giảm dữ dội, không phải là thời tiết tốt để tản bộ. Nghĩ hẳn là thủy quái ký sinh kia cũng nhìn ở việc ít người mới dám lú ra gây chuyện, những người đi đường ít ỏi không có mấy cũng không có phản ứng gì đối với tiếng hát của thủy quái, dù sao thì đối với người bình thường mà nói, lúc đi ngoài đường nghe thấy tiếng hát thì suy nghĩ bình thường sẽ là “nhà ai mở loa lớn dữ vậy” hoặc là “có ai hát ở gần đây”, nhưng nếu không dừng bước nghe mải, thì tiếng hát trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi của thủy quái cũng không thể mê hoặc được nhân loại.
Nhưng đòi mạng chính là, lúc này bên lan can bờ hồ lại có một người, người nọ dựa lan can, nửa người trên nghiêng cao độ về phía hồ nước, một chân đạp trên thanh ngang của lan can, ánh mắt yên lặng nhìn thủy quái lộ ra nửa người trên mặt hồ, hiển nhiên là bị tiếng hát của thủy quái mê hoặc, thoạt nhìn là muốn nhào xuống tặng đầu người ngay tắp lự.
“Anh! Tỉnh lại cho tôi!” Thẩm Diệu sải một bước xa tiến lên, túm áo người nọ mãnh liệt kéo về phía sau, khiến người nọ rời khỏi một mét quanh lan can, sau đó liều mạng nhéo cánh tay người ta!
Trên sách giáo khoa nói, đau đớn kịch liệt là biện pháp tốt nhất khiến người ta nhanh chóng thoát khỏi mê hoặc của thủy quái.
Tốc độ phản ứng của mình quả thực là, hôm nay cứu hai người bị hại, nhất định phải bảo Tưởng đội phát thêm một khoản tiền thưởng! Thợ săn ma kim bài Thẩm Diệu đắc ý dào dạt nghĩ.
Nhưng thợ săn ma kim bài ấy không hề nhìn thấy, dưới bóng đêm thấp thoáng, một cái xúc tu dài nhỏ đang vội vội vàng vàng rút ra khỏi hồ nước, xuyên qua lan can, xoạt cái rút về trên người kẻ bị hại trước mắt.
“Tiên sinh, anh tỉnh táo lại chưa?” Tay trái Thẩm Diệu kiềm chặt cổ tay người bị hại, tay phải nắm cánh tay người bị hại, tùy thời chuẩn bị ngoan độc nhéo hắn thêm một phát!
Biểu cảm của người bị hại vô cùng phức tạp, hơi hơi cúi đầu nhìn Thẩm Diệu.
Lúc này Thẩm Diệu mới phát hiện người bị hại mà mình cứu còn rất đẹp trai.
Có thể là bởi vì sắc đẹp của chính Thẩm Diệu rất cao, nên cậu nhìn ai cũng cảm thấy bình thường, ngay cả minh tinh cũng rất ít khi có thể được cậu khen một câu “đẹp”, có thể làm cậu cảm thấy đẹp trai rất không dễ dàng.
Trong mắt người bị hại lóe qua một chút bất đắc dĩ, bụng sôi ọt ọt, nhịn đau phối hợp diễn xuất nói: “Tôi tỉnh rồi, vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
Thật vất vả phát hiện bữa tiệc thủy quái, mắt thấy sắp bắt được, kết quả cứ như vậy bay mất…
Hết chương 3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...