Mà Miên Miên nghe Kim ma ma nói chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn muốn ngã quỵ, Kim ma ma vội vàng đỡ nàng dậy.
“Lần này ngươi tốt nhất không nên làm mất thể diện nữa biết không? Ngươi không muốn tận lực thể hiện sao?” Kim ma ma dặn dò.
“Thế nhưng mà…ta cái gì cũng không biết… Kim ma ma, ngươi nói giúp ta đi, ta thật sự không biết biểu diễn cái gì a!” Miên Miên thoáng chút khóc lóc tang thương, ô ô, rốt cuộc mấy con rắn kia đang suy nghĩ cái gì? Muốn chơi chết nàng sao?
“Ai nha, bà cô của ta ơi, ngươi cái gì cũng không biết có phải muốn bị khép tội chết hay không?” nói xong lần nữa nắm lấy tay nàng hướng sân khấu kéo đi.
“Kim ma ma, ngươi thả ta đi, ta thật sự cái gì cũng không biết…” Miên Miên cố gắng cự tuyệt nhưng vẫn bị bà ta kéo đi, chân nàng cứ thế kéo thành một vệt dài trên đất.
“Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên đâu rồi, mau tranh thủ lên a…” lúc này Đức công công cũng vội chạy tới, Kim ma ma thấy thế sốt ruột nói: “Đức công công, cái này còn chưa có kịp sửa sang lại, ngươi xem, ướt hết cả rồi!”
“Ai nha, không còn thời gian đâu, cứ làm vậy đi!” nói rồi liếc mắt trừng Kim ma ma, rồi lại nhìn về phía Miên Miên, một giây sau đột ngột vươn tay kéo tóc Miên Miên xuống.
“Đức công công, như vậy được không?” Kim ma ma thấy hắn xõa tóc Miên Miên không khỏi nhíu mày, tóc có thể vậy đi nhưng y phục không thay thì đâu được?
“Mặc kệ được hay không, ít ra là so với cái đầu tổ chim ướt sũng kia thì được hơn, y phục cũng không đến nỗi, gió thổi một hồi sẽ khô thôi, được rồi, mau nhanh đi!” nói xong liền dắt tay Miên Miên đi tới, Kim ma ma đằng sau cũng không ngừng thúc đẩy.
“Đức công công, ta không muốn biểu diễn a, ngươi cũng thấy rồi, vũ đạo của ta thực không được mà! ” Miên Miên vẻ mặt bi thương giống như dê non sắp bị người ta làm thịt tới nơi.
Đức công công nghe vậy dừng bước, ngoái nhìn Miên Miên không vui quát lớn: “Ai nói ngươi vũ đạo kém cỏi? Ngươi có biết phiên bang vương rất là ưa thích vũ đạo của ngươi nên muốn xem tiếp, ai dám nói ngươi kém cỏi?” Lão nhướn nhướn mi không vui nói.
“Ách…” Miên Miên nghe lão nói đến ngẩn cả người, cái gì cơ? Vũ đạo nàng như vậy mà phiên bang vương kia lại nói thích? Đầu hắn có được bình thường không?
“Miên Miên a, ma ma đã biết ngươi lợi hại mà, có thể tính ra được một bước này, đợi chút nữa nhớ hảo hảo thể hiện, ma ma coi trọng ngươi a!” Kim ma ma nghe Đức công công nói liền thái độ quay ngoắt 180°, nguyên lai tưởng rằng nàng ta đem mặt mũi cung nữ vứt đi hết, ai biết lại được phiên bang vương coi trọng đâu, cái này đúng là chuyện vui a!
"Thế nhưng, ta..."
“Không có nhưng nhị gì ở đây, tất cả mọi người đều đang đợi ngươi, Nguyễn Miên Miên, ngươi nhất định phải cố gắng thể hiện! Cố gắng a!” Đức công công nói rồi mãnh liệt đẩy nàng lên, Miên Miên lảo đảo, chân trái liền mất trọng tâm ngã ngồi trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...