Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

“Dạng?” Dạ Mị nhẹ lẩm bẩm từ lạ lẫm này, tổng cảm thấy chữ này tựa hồ không phải lời tốt đẹp gì!

“Ai nha, đến đến, ngồi một chút.” Trong lúc đó, Nguyễn Miên Miên đặt mông ngồi trên đồng cỏ mềm mại liền vươn tay kéo Dạ Mị, hơn nữa còn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dạ Mị thấy thế không giận mà còn cười, hơn nữa còn theo ý nàng ngồi bên cạnh nàng, hắn muốn nhìn một chút cung nữ này chuẩn bị nói gì.

Miên Miên thấy hắn ngồi bên cạnh mình, liền nhìn hắn cười nói: “Phi tử ngươi hầu hạ đã ngủ chưa?”

Nghe vậy, hắn thông minh rất nhanh lĩnh ngộ lời nàng, xem ra, nàng đã coi hắn giống như nàng là người hầu hạ lãnh phi rồi.

Nguyễn Miên Miên thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói, nàng mỉm cười hỏi lần nữa: “Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên tới nơi này?”

“Bởi vì khúc hát của ngươi mà đến, có phải ngươi có người trong lòng, nếu không như thế nào hát ra lời ca thê lương như thế?” Dạ Mị hiếu kỳ hỏi.

“Ách, ta… ta không có.” Nguyễn Miên Miên xấu hổ phất phất tay, nàng còn chưa từng yêu, ở đâu ra người trong lòng a!

Nghe nàng chối ngay, hắn suy ngẫm vài giây rồi hỏi “Bài hát này là vì phi tử kia hát sao?”


“Úi chà? Làm sao ngươi biết?” Miên Miên trừng lớn hai mắt hỏi, ngay sau đó, nàng vội che miệng lại cười xấu hổ, không xong, nếu cho hắn biết cái này là vì Phiêu Phiêu hát, Phiêu Phiêu chẳng phải sẽ thảm hơn?

Thấy bộ dáng nàng khẩn trương như thế, Dạ Mị đột nhiên có chút cười cười, Miên Miên thấy thế tựa hồ có chút hiểu, một giây sau, đột nhiên đứng dậy chỉ chỉ Dạ Mị không ngừng nói: “A a a, ngươi cũng biết chuyện này đúng hay không?”

Ách? Chuyện gì? Dạ Mị vẻ mặt mờ mịt.

“Ngươi biết chuyện Phiêu phi đúng không?” Miên Miên khẩn trương hỏi.

Dạ Mị nghe vậy khẽ gật đầu, hắn có lẽ xem như biết!

“A, không có lý a, Phiêu Phiêu sẽ không nói với người ngoài.” Miên Miên không hiểu lẩm bẩm, tiếp đó phi thường rối rắm đi qua lại, không có lý a, Phiêu Phiêu sao có thể để cho một thái giám biết rõ chuyện của mình?

“Ta không phải là người ngoài.” Dạ Mị thấy nàng rối rắm như thế liền mở miệng giải thích.

Nghe hắn nói vậy, Nguyễn Miên Miên bắt đầu trầm tư, ngay sau đó liền ly kỳ há to mồm luôn miệng la lên: “A a a, ngươi trước kia cũng hầu hạ qua Phiêu Phiêu đúng không?” Nói xong, nàng như suy nghĩ cái gì gật đầu, đúng vậy, nếu không, hắn không có lý do biết đến, một giây sau, nàng đột nhiên trở nên phi thường nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là người một nhà, ta liền mở cửa sổ ở mái nhà nói thẳng nha.” Nói xong, nàng phi thường bình tĩnh mà khẳng định nói: “Công công, ngươi cũng biết đại mãng xà kia rất quá phận.”

“Đại mãng xà?” Dạ Mị nhíu mày lặp lại.

Nguyễn Miên Miên không chú ý tới sắc mặt hắn biến hóa, tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết đại mãng xà kia có rất nhiều nữ nhân, đã như vậy, vì sao hắn không thể thả Phiêu Phiêu? Phải biết rằng Phiêu Phiêu căn bản không thích hắn!” Nói xong, còn phi thường bất mãn nắm nắm tay biểu thị đại mãng xà kia làm thật sự rất thiên lý không tha.

“Cho nên, đại mãng xà trong miệng ngươi đã làm gì?” Tứ khi xác định đại mãng xà trong miệng nàng là chỉ hắn, sắc mặt của hắn lại càng phát lạnh lùng.

“Chậc, ngươi nghĩ sao?” Nghe Dạ Mị hỏi, Miên Miên bỗng hăng hái lên, nàng nắm hai tay thành nắm đấm, vẻ mặt phong phú “Đại mãng xà kia nha, thật sự rất ghê tởm, hắn không chiếm được tình yêu của Phiêu Phiêu, nên sinh lòng đố kị đuổi nàng vào lãnh cung, hắn có biến thái không chứ?” Nàng cười quay lại muốn nghe ý hắn, nhưng trong một khắc xoay lại, nụ cười trên mặt nàng đã cứng lại…

“Ngươi…” Khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Miên Miên đã bắt đầu cứng ngắc, nàng khẩn trương giật giật khóe miệng nhìn Dạ Mị không biết lúc nào đã đứng dậy hơn nữa đã đi tới bên cạnh nàng, mà giờ khắc này, Dạ Mị quăng cho nàng một ánh mắt phi thường sắc bén, nàng có cảm giác ánh mắt này giống như đã đâm xuyên qua thân thể nàng, mà kinh khủng nhất là cái đuôi rắn vừa dài lại to mà Dạ Mị kéo sau lưng …..


“Ta… Ta làm gì sai sao?” Nguyễn Miên Miên mồm miệng run run đứng như nhũn ra hỏi, vào cung lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy qua công xà là cái dạng gì, duy nhất một lần đó chính là Tiểu Thúy cùng gia đinh tên Sơn kia, nhưng đuôi của gia đinh tên Sơn kia cũng không có lớn như vậy nha!

“Ngươi nói đại mãng xà là cái dạng này sao?” Dạ Mị gằn từng tiếng lanh lùng hỏi.

Nguyễn Miên Miên điên cuồng nuốt nuốt, chân cuối cùng khống chế không được khuỵu xuống, cũng may bên người nàng có một gốc cây anh đào, nàng gắt gao ôm cây anh đào mới ngăn không cho cơ thể mềm nhũn ngã xuống, “Công công… Công công ngài… nói đùa gì vậy… Ta nói… Ta nói là đại mãng xà cực kỳ ngây thơ kia chứ không phải ngài…” Nguyễn Miên Miên vội giải thích.

Nghe vậy, Dạ Mị sắc mặt càng thêm khó coi, “Đại mãng xà cực kỳ ngây thơ?”

Chỉ nghe thấy ‘ bịch ’ một tiếng, Nguyễn Miên Miên rốt cục không có chí khí quỳ trên mặt đất hai tay hợp nhất vạn phần đáng thương cầu xin nói: “Ô ô, ta thật không phải là nói ngài, đại mãng xà ngây thơ kia thật không phải là ngài a…” Nói xong, nàng liếc qua cái đuôi rắn cực lớn phía sau hắn lần nữa nuốt nước bọt, tiếp tục ủy khuất nói: “Tuy… Tuy đuôi ngài cũng rất rất lớn, nhưng ta thật không phải nói ngài, ô ô… Ngươi đừng ăn ta đừng ăn ta…”

Dạ Mị nghe vậy phi thường bất mãn trừng nàng, cái đồ đần chết tiệt này!

“Ô ô, ta… Ta còn chưa từng yêu… Công công, ngươi đừng ăn ta, ô ô, ngươi xem, ta không cung đấu, cũng không tranh thủ tình cảm, cũng không thèm hầu hạ Xà vương, ta chỉ cầu bình an vượt qua năm năm, cho dù… Cho dù vĩnh viễn ở lãnh cung cũng không sao, ô ô, đừng ăn ta được không?” Nói xong, hai mắt chớp động nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn Dạ Mị.

“Không thèm hầu hạ đại mãng xà cực kỳ ngây thơ kia? Hừ?” Khóe miệng của hắn nở một tia cười lạnh hỏi lần nữa.

Nguyễn Miên Miên vội vàng gật đầu, Dạ Mị thấy thế nụ cười lạnh lùng vẫn treo nơi khóe miệng, thu hồi cái đuôi biến lại nguyên dạng liền vẫy vẫy tay áo đi ra, Nguyễn Miên Miên thấy hắn rời khỏi, rốt cục thở dài một hơi liền vô lực chống đỡ ngã xuống đồng cỏ.


--- --------Tôn Loan điện---- ------ ---

Giờ phút này, Dạ Mị đang bực bội xem tấu chương, chỉ nghe ‘ba~’ một tiếng, tấu chương trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt bàn.

“Bệ hạ, có phải ngài mệt mỏi hay không, để nô tài hầu hạ ngài đi ngủ a.” A Đức trung thành tận tâm vội đưa lên trà sâm tốt nhất nói.

“Ừ.” Dạ Mị im lặng ừ một tiếng.

A Đức nghe nói vội xoay người tiếp nhận cái khay trên tay một thái giám, mở tấm vải đỏ rồi rất nhanh đi đến cạnh Dạ Mị, “Bệ hạ, đêm nay ngài có muốn lật thẻ bài hay không?”

Nghe vậy, Dạ Mị ngây ra một lúc, sau đó khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên nụ cười tà mị “Muốn, đương nhiên muốn, truyền ý chỉ của trẫm, cung nữ hầu hạ Phiêu phi tối nay tới thị tẩm.”

Nghe vậy, A Đức ngây ngẩn cả người, cái gì, cho nha hoàn lãnh cung đến tẩm thất? Nhưng từng trải qua nhiều sóng to gió lớn hắn liền nhanh chóng phục hồi tinh thần cúi người nói: “Nô tài đi làm ngay.” Mặc kệ bệ hạ nghĩ như thế nào, với tư cách nô tài nhất định phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của bệ hạ, vì vậy hắn ra khỏi cung điện đưa thái giám cùng nha hoàn ngay lập tức đi về phía lãnh cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui