Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Thái hậu cùng Xà hậu tử vong khiến cho không khí trong đại điện trầm xuống, tất cả những người có mặt không ai nói gì mà bọn họ thật sự cũng không biết nên nói gì lúc này.

Miên Miên thương cảm nhìn Dạ Mị, trong lòng hắn hiện tại chắn chắn rất khổ sở, nhưng liệu cái chết của Thái hậu thật sự có thể xóa bỏ mọi hận thù của Dạ Phong không?

Dạ Phong trên cao bất chợt cười lớn, dáng cười thập phần khó coi, những lời hắn nói khiến cho những người có mặt không khỏi kinh hãi, khó chịu: “Người đàn bà độc ác này cuối cùng cũng chết rồi, thật tốt!”, một câu ‘thật tốt’ kia, Miên Miên có thể thấy được hắn nói ra rất gian nan.

"Dạ Phong..." Dạ Mị thở dài, hắn đương nhiên cũng có thể nhận ra sự đau đớn cùng giằng xé của Dạ Phong khi nói những lời này.

Dạ Phong nhìn xuống Dạ Mị, đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn chằm chằm vào Dạ Mị, lạnh lùng cười cười rồi bình tĩnh lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Người đàn bà kia cũng chết rồi, ân oán giữa chúng ta cũng nên giải quyết thôi!”

"Ngươi muốn giải quyết như thế nào?" Dạ Mị nhìn Dạ Phong lạnh nhạt hỏi lại.


“Ta thấy ngươi cũng không nỡ rời xa bà ta? Đã không nỡ thì đi cùng bà ta luôn, như thế nào?” Dạ Phong âm lãnh nói, hắn vừa dứt lời thì một đám thị vệ mang theo trường kiếm từ bên ngoài chạy vào bao vây lấy Dạ Mị, khí thế vô cùng hung hãn.

"Nhất định phải như vậy sao?" Dạ Mị nhàn nhạt hỏi, khí thế bình thản đến nỗi những người xung quanh không thể nào nhận ra được tâm trạng của hắn lúc này thế nào cả.

“Đúng, nhất định phải vậy!” Dạ Phong nộ khí cùng âm lãnh quát lên khiến những người có mặt không khỏi bịt tai đau nhức.

“Nếu như ta nguyện ý đi cùng mẫu hậu, ngươi có thể buông tha cừu hận trong lòng không?” Dạ Mị vẫn giữ tư thế bình thản nhìn lên nói, tựa hồ như không hề để ý tới sinh tử của bản thân.

Miên Miên kinh hãi nhìn Dạ Mị, không tự giác nắm chặt lấy tay hắn khẽ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Dạ Mị quay lại nhìn nàng khẽ cười nói: “Nàng cũng đã biết, nếu Dạ Phong phát động binh sĩ thì Thụy Tuyết quốc này sẽ có bao nhiêu người dân vô tội phải chết?”

“Nhưng ngươi đã hứa sẽ không rời bỏ mẹ con ta!” đáy mắt Miên Miên xuất hiện lo lắng, vì sao hai người bọn họ cứ nhất định phải dùng cách này để giải quyết mọi chuyện chứ?

“Những điều ta hứa với nàng, kiếp sau ta nhất định sẽ thực hiện!” Dạ Mị nhìn Miên Miên, đáy mắt hắn cũng chất đầy thống khổ cùng không nỡ, nhưng với tư cách là hậu nhân Dạ tộc, hắn không thể để người dân vô tội chết thay mình được.

Dạ Phong trên cao hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ta cho ngươi biết, ngươi chết thì tất cả những kẻ khác cũng phải chôn cùng, muốn tất cả được sống thì ngươi phải đánh thắng được ta, chỉ có chiến thắng mới có tư cách quyết định mọi chuyện!” Hắn trực tiếp cắt đứt đường lui của Dạ Mị.

“Thật quá đáng!” Thương nhịn không được lên tiếng nói. Tử Tử bên cạnh hắn nhìn thúc thúc có chút lạ lẫm cùng quen thuộc trên cao mà không khỏi nhíu mày, không nói nên lời.

Một câu của Thương khiến Lôi Ảnh nắm chặt trường kiếm trong tay, không kẻ nào được quyền vũ nhục chủ nhân của hắn, chỉ là ánh mắt hắn khi lướt qua Thương lại không kìm được nhìn tới Vô Tình ở gần Thương. Vô Tình lúc này cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của hai người giao nhau trong chớp mắt nhưng lại khiến hai người không tự chủ được run rẩy.


“Dạ Phong…” Miên Miên thở dài rồi nhìn hắn nói: “Những lời ngươi nói lúc trước còn tính không?”

Câu hỏi này của Miên Miên khiến cho Dạ Mị, Vô Tình cùng những người khác đều tập trung nhìn về phía nàng, chẳng lẽ nàng với Dạ Phong có bí mật mà bọn họ không biết sao?

“Ngươi đã nói, chỉ cần ta nguyện ý gả cho ngươi, cùng người đời đời kiếp kiếp không rời xa thì ngươi sẽ buông bỏ hận thù mà làm một quân vương tốt, những lời này còn tính không?” Miên Miên nghiêm túc nhìn Dạ Phong hỏi.

“Miên Miên…”

“Tỷ tỷ…”

Thương cùng Vô Tình bán tín bán nghi nhìn Miên Miên, nàng sao có thể làm như vậy được chứ?

“Sinh tử của Dạ Mị ta làm sao có thể để nàng hi sinh cả đời để trao đổi được?” Dạ Mị nộ khí nói, bàn tay đang nắm bàn tay nàng không tự giác tăng lực.


Bởi vì bàn tay bị Dạ Mị nắm chặt, Miên Miên không khỏi nhíu mày, nàng nhìn Dạ Mị nói khẽ: “Dạ Mị, ngươi như thế nào có thể ích kỷ như vậy được?”

“Hử? Ích kỷ?” bàn tay đang nắm lấy tay Miên Miên của Dạ Mị có chút run rẩy.

“Đúng, ngươi không thể ích kỷ như vậy được, đây là cách tốt nhất để không ai phải chết cả, tất cả mọi người có thể bình an mà Dạ Phong có thể chuyên tâm làm một quân vương tốt, điều này chẳng lẽ không tốt sao? Mọi đau khổ của hắn trong quá khứ ta sẽ thay mọi người đền bù cho hắn!” Miên Miên nghiêm túc nói. Dạ Mị không muốn máu chảy thành sông, nàng cũng vậy, bất kể là xà hay người thì đều là sinh mạng cả, hơn nữa, những ngày tháng lưu lạc bên ngoài đã giúp nàng nhận ra rất nhiều điều, xà nhân ở đây rất lương thiện, nguyện vọng của bọn họ cũng rất giản dị, đó chính là được bình an, khoái hoạt vui sống, chỉ vậy thôi.

“Nàng sai rồi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, chỉ cần ta còn sống một ngày thì hắn sẽ không ngừng tay!” Dạ Mị nói rồi nắm chặt lấy tay nàng, nàng đương nhiên không biết chuyện những ngày nàng ở trong nội cung, Dạ Phong cũng không ngừng lại việc giết người vô tội.

“Miên Miên…” Dạ Phong rốt cuộc cũng lên tiếng, toàn bộ sự chú ý trên đại điện lần nữa chuyển về phía hắn, Miên Miên trong lòng không khỏi khẩn trương chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Ta yêu nàng, ta thật sự rất yêu nàng, chính nàng là người đã đem đến hi vọng sống cho ta, chính nàng khiến ta nhận ra cuộc sống này thật ra vẫn còn rất nhiều niềm vui thú, là nàng làm cho ta cảm thấy vui vẻ, là nàng cho ta biết tư vị của tình yêu,… Ta muốn nói rằng, ta cho dù có tổn thương cả thế giới này thì cũng nhất định sẽ thương tổn tới nàng, cũng như vậy, ta có thể cho nàng cả thế giới này nhưng duy chỉ có việc này là không thể, cho nên… Xin lỗi nàng…” Dạ Phong rốt cuộc cũng nói ra những lời hắn giữ trong lòng đã lâu, nhưng lời này không nghi ngờ gì, hắn chính là muốn nói, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Dạ Mị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui