Đại Vương Phi Phúc Hắc
buổi tiệt vui đến đâu cũng phải hết tiệt kết thúc trời đã được bao phủ bở một màu đen Y nhiên tiệt vừa tàn đã dẫn theo Thi Ý ra quán Như Ca buồn Chán đứng cạnh cây đào ngắm sao tính ra nàng ở đây đã 2 tháng.
Như Ca thở dài một cái sao góc cây xoạt một tiếng như ca cảnh giác lùi về sao mấy bước "Ai?"
Thiếu cung Từ bụi cây đi ra nở nụ cười tán tỉnh "Như Ca muội Muội mới không gặp 2 tháng đã xinh đẹp như hoa"
Như Ca khinh bỉ trong lòng trước kia nàng ta trốn ra khỏi phủ thường làm bộ dạng xấu xí nay gặp nàng ở đây xinh đẹp hơn lai buôn lời tán tỉnh thật đáng khinh.
"Thiếu công Tử đây quá khen bổn vương phi đây xinh đẹp từ nhỏ"
Như Ca mở miệng 10 phần đã kiêu ngạo Âu dương Thiếu cung có chút kinh ngạc nha đầu này cũng kiêu ngạo dữ
"Thiếu Công Tử Thân là Hôn phu của Muội muội Ta không đi tìm nó lại đến cấm viện của ta? Cả phép tắc cũng không có"
Như Ca Mắng xéo một Câu Âu Dương Thiếu Cung lòng rợn sớn mĩn cười "Như Ca muội Muội Muội xem ta đây thật lòng nói với muội muội xinh đẹp như vậy lại chịu chung chồng không chịu thiệt sao hay muội về với ta mặc dù làm thiếp như ta sẽ cưng chiều muội"
Như Ca nghe hắn nói xong trong lòng nhịn không được cười thành tiếng"Thiếu công tử ngươi quá tự cao rồi Ta đường đường là đại vương phi Tương lai phu quân ta làm thái tử ta sẽ là Thái Tử phi Một thiếp thất nhỏ nhoi kia ta cần để ý sao"
Âu Dương Thiếu Cung nhăn mặt lại nha đầu này
"Âu Dương Thiếu Cung ngươi cũng nên tự trọng một chút với vẻ ngoài dõm của người mà muốn có ta thật quá sỉ nhục rồi giờ xin tiễn khách"
Như Ca quay gót bỏ đi Thì hắn thình lình Chụp lấy nàng ép xác vào tường mắng"Tiểu tiện nhân ngươi đừng ỷ lên giường của Đại vương gia là hay bổn công tử để ý người là phước còn ở đó tự cao để ta xem ngươi bị làm nhục hắn còn cần ngươi không"
Như Ca nhíu mày bốp một cái Chân nàng đá vào hạ bộ của hắn mắng liền hai câu"Bỉ ổi"
Âu Dương Thiếu Cung Như Hổ nhào vào nàng Như Ca nhẹ nhàng nén một cước nữa vào mặt hắn Vừa lúc Lục Nhi Đi qua thấy vậy hét lớn"Lục Như Ca mày đang làm gì đó"
Nghe tiếng hét Như Ca ngừng lại Âu Dương Thiếu Cung
Thừa cơ hội xoẹt một cái tay nàng bị dứt một đường dài"Tiện Nhân Cả Hôn Phu Của Tao cũng dám Dụ dỗ không khác gì mẹ mày"
Một cái tát trời dáng xuống như ca chưa thích ứng liên một trận đau kéo dài Lục Nhi giật tóc nảng kéo đi.
Sảng lớn*
"Phụ thân Gia gia lam chủ cho con tiện nhân này dụ dỗ thiếu cung còn ra tay đánh anh ấy"
Như Ca cười lạnh Tay nàng chảy máu không ngưng như sấp ngất thì bốp một tiếng Lục Nhi Tát nàng một cái "Tiện nhân người còn gì đển nói"
Cả phủ chỉ chỉ trỏ trỏ như ca nhíu mày nhìn Âu Dương Thiếu Cung mặt sưng phù nhếch môi cười nàng, Lục Vương nhìn con gái sao đó nhìn Âu Dương Thiếu Cung rồi mở miệng"Đi băng bó cho Đại tiểu Thư đi"
"Phụ Thân người lại thiên vị, Gia Gia"
Lục Chí không Ưa gì nàng thừa cơ hội diệt trừ"Như Ca ngươi thân là đai vương phi sao lưng phu quân mình dụ dỗ Em rể mình đó là mang tội chết"
Như Ca hừ lạnh Ngước lên"Các người mọt người hò một người hát bổn vương phi đây khinh ta đây chính là bị hôn phu tốt của người quấy rối ta chỉ tự vệ đánh hắn"
Âu Dương Thiếu Cung giật bắn"Ngươi nói bậy"
Ngoai cổng Dật Thần đi vào một mùi máu tanh sộc vào mũi Khiến hắn nhíu mày Một dũng máu hiện ra mà nguồn máu đó là của nàng Khiến hắn hết hồn chạy lại ôm nàng vào lòng lo lắng"Ái phi nàng sao vậy tại sao lại chảy máu"
Như Ca cắn môi một cái nở nụ cười quỷ dị, Hốc mắt đỏ bừng nước mắt tựa như trân châu đứt đoạn rơi lã chã gương măt sưng phù lên "Hức...Hức...hức Thần bọn họ bặt nạt ta đánh ta làm ta chảy máu không ai gúp ta thần ta đau ngài...hức..Hức làm chủ cho ta"
Nhìn tiểu vương phi đến sống đi chết lại hắn đau lòng xoa xoa má nàng"Nào mau kể cho ta nghe"
"Bọn Họ du khống làm nhục ta Hắn sàm sở ta chỉ tự vệ nên đánh hắn hắn dùng Ám khi làm ta bị thương"
Như Ca khóc ròng Dật thần đau lòng xé vạt áo băng vết thương lại.
không khí bỗng ngừng lại Hắn bước đến bên Lục Nhi, Làm nàng ta sợ tới mức hồn bay phách lạt bốp bốp hai tiếng gòn tan Lục Nhi chúi nhủi đầu đập vào bàn máu chảy ròng ròng đánh song dật thần thản nhiên lao tay rồi quăn luôn chiếc khăn"Bẻ hai tay nàng ta"
Trần phù sợ hết hồn chặn phía trước nhưng chỉ kịp nghen tiếng rắc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...