Quyết định cuối cùng đã được đưa ra, mà người ra quyết định lại là hạm trưởng Diêu Nguyên, cho nên không ai ở đây có ý kiến phản bác.
Ngay lập tức, tất cả phân thành hai tổ, bắt đầu lắp đặt thuốc nổ. Căn cứ theo biểu đồ có được từ phi thuyền Hi Vọng, những nơi cài thuốc nổ đều là nơi có nhiều vết nứt, thiếu chắc chắn nhất. Hơn nữa, khối lượng thuốc nổ, vị trí đều phải cực kỳ chính xác.
Thực tế, việc lắp đặt thuốc nổ này hoàn toàn dựa vào trực giác và kinh nghiệm của Diêu Nguyên và Dương Ngõa La. Phương pháp này chỉ có hai kết quả, một là giải cứu hơn ba ngàn người bên dưới, hoặc tất cả sẽ chết cùng nhau. Không còn kết quả nào khác.
-…Ta kiên trì vì cái gì đây? Rõ ràng đã không còn hi vọng, hoặc hi vọng này rất nhỏ. Nếu như lúc bình thường, ta sớm đã hạ lệnh từ bỏ bọn họ rồi. Rốt cuộc ta đang kiên trì vì điều gì…
Diêu Nguyên không ngừng tự hỏi mình, nhưng lại vô phương trả lời. Dần dần, theo sự mệt mỏi của đầu óc thì hắn không còn hơi sức đâu quan tâm tới nó, chỉ cố gắng chuyên chú lắp đặt thuốc nổ.
-…Không được, nơi này không thể lắp thuốc nổ. Nếu không sẽ có nguy hiểm.
Diêu Nguyên đang chôn một khối thuốc nổ xuống đất, đột nhiên trong lòng hiện lên cảm giác nguy hiểm.
Diêu Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng làm theo dự cảm nguy hiểm này, cẩn thận đào thuốc nổ lên. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về hướng Dương Ngõa La và Trương Hằng, thở phào. May mà lúc trước mình phân chia hợp lý.
Đúng vậy, lần phá hủy này cơ bản là bất khả thi. Chỉ dựa vào một biểu đồ đơn giản, muốn phá sập nguyên cả một khu vực, hơn nữa còn phải khống chế vụ nổ trong mức vừa phải, rồi phải để cho hướng vụ nổ tỏa đúng hướng, tạo ra nham thạch và đất đá đổ vỡ cho mọi người di chuyển. Vô luận có thiên phú và kinh nghiệm thế nào, cũng khó hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng 30 phút!
Cho nên, chỉ còn cách duy nhất…
Dự tri giả!
Tân nhân loại dự tri giả, có thể dự đoán trước nguy hiểm. Hi vọng duy nhất là cảm giác đó - cảm giác hoảng sợ khi đặt thuốc nổ vào những nơi nguy hiểm.
-…Nơi đó có nguy hiểm, không thể đặt thuốc nổ vào chỗ đó được.
Thanh âm Trương Hằng yếu ớt vang lên.
Dương Ngõa La sửng sốt, một lần nữa đào khối thuốc nổ lên. Bất quá, lần này hắn đã không nhịn được, hỏi:
-Nhưng nơi này cũng không thể đặt, nơi kia cũng thế. Như vậy sao có thể phá sập tầng nham thạch này đây? Không đủ lực…
Lúc này, Trương Hằng đang đứng trên mặt đất, khuôn mặt hiện vẻ bệnh hoạn chết chóc, tựa như hồi quang phản chiếu vậy. Hắn nhìn mặt đất rồi nói:
-Không, nhiêu đó đủ rồi. Tầng này đã sắp sập tới nơi, mỗi giây ta đứng đây đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, cứ như chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi thì cả tầng lầu sẽ sụp vậy. Ngươi nếu đặt quá nhiều thuốc nổ thì chẳng những không thể tạo thành một lối vào, mà còn có thể đánh sập cả tầng ba đó.
Dương Ngõa La ngờ vực nhìn khối thuốc nổ trên tay mình, rồi nhún vai nói:
-Được rồi, dù gì thì ngươi cũng là dự tri giả. Cứ làm theo dự đoán của ngươi vậy…
Trương Hằng gật đầu, đột nhiên ngã cái bịch xuống đất. Thực ra, hắn có thể kiên trì đến giờ đều do tinh thần chống đỡ. Mỗi một động tác, một lời nói đều khiến cho hắn mệt tới mức muốn té xỉu. Dù ngồi trên mặt đất, hắn cũng cảm thấy cơn buồn ngủ mãnh liệt tràn đến…Mới vừa rồi, đoạn nói chuyện ngắn kia thôi đã hút sạch tinh lực còn sót lại của hắn!
-Đừng ngủ.
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ thiết bị liên lạc, Trương Hằng vô thức quay đầu lại, thấy được hai binh lính hộ vệ trong tiểu đội Hắc Tinh. Người vừa nói là một nữ binh trong đó.
Lúc này, đôi mắt Trương Hằng sớm đã mờ mịt, thậm chí đến cả dung mạo của cô gái này hắn cũng nhìn không rõ, chỉ ráng cười cười:
-Hai cô sao vẫn chưa đi?
Người con gái kia nói:
-Bởi những người khác đều có thể tự bảo vệ mình, nhưng ngươi lại không…Hạm trưởng lệnh hai người chúng tôi lưu lại đây, về sau có thể mang ngươi trở về phi thuyền Hi Vọng.
-Ờ.
Trương Hằng đã không còn biết mình vừa nói cái gì, thần trí hắn bắt đầu trở nên mơ màng, vô thức nói:
-Vậy cũng tốt. Lát nữa nếu ta ngất đi, khi đem ta về phòng, nhớ đừng mở cửa sổ nhé. Cái đám ở tầng ba kia hễ khuya là ca hát vang trời, nhức óc lắm…
-Đừng ngủ!
Giọng nói của cô gái kia lại truyền tới, hơn nữa lại mang theo vài phần nghiêm túc hiếm thấy:
-Nếu ngươi ngủ, rất có thể sẽ giống như Morrison. Ngàn vạn lần không thể ngủ, một khi trở về phi thuyền Hi Vọng, ngươi sẽ được tiêm thuốc dinh dưỡng cùng thuốc kích thích ngay. Nếu không, ngươi sẽ ngủ mãi mãi.
-…Nhưng ta đã quá mệt rồi, ta…
Trong lúc nói chuyện, Trương Hằng bỗng giật nảy mình, quay đầu nói với Dương Ngõa La:
-Bên kia cũng không được! Nơi đó không thể lắp thuốc nổ!
Dương Ngõa La bất đắc dĩ lại đào khối thuốc nổ lên, đi tìm những nơi lắp đặt thích hợp khác.
Trương Hằng sau hồi giật mình thì hơi tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn không sao thấy rõ dung mạo cô gái kia, nói năng loạn xạ:
-Đúng vậy, ta ở trong phi thuyền Hi Vọng, không có kí túc xá, không có trường học, không có ba mẹ, không có Trái Đất…Bất quá, giọng của em đúng là êm tai. Sao nào, chỉ cần em cho anh hôn một cái thì anh cam đoan sẽ không ngủ . Chờ sau khi anh tỉnh lại, anh tặng thêm cho em một cái ví da Louis Vuitton nha?
Hai cô gái kia chỉ im lặng. Một lúc lâu sau, khi Trương Hằng gần như sắp ngất đi, cô gái ấy mới quả quyết nói:
-Được, ngươi đừng ngủ, ta sẽ hôn ngươi một cái
-Hắc hắc, hứa rồi nhé. Hiện giờ đầu anh choáng váng quá, có lẽ dùng thuốc hơi nhiều. Chờ anh tỉnh táo lại, nếu như em đúng là mỹ nữ, tiếng nói cũng ngọt ngào như vậy thì anh đảm bảo không phụ bạc em đâu. Yên tâm, ba của anh là…
Trương Hằng mơ mơ màng màng nói lảm nhảm một hồi lâu. Đột nhiên, hắn được hai cô gái kia đỡ lên, dìu hắn chạy nhanh về trước. Trong lúc chạy, hắn còn không quên phàn nàn:
-Đừng đi nhanh vậy chứ, đầu anh đau quá.
Nhưng hai cô gái mặc kệ hắn, cả hai dìu hắn gấp rút chạy về lối vào tầng một. Mà lúc này, Diêu Nguyên cùng Dương Ngõa La cũng chạy tới bên cạnh Trương Hằng. Cả hai không hề nhiều lời, chỉ cố gắng hết sức chạy về hướng lên tầng một.
Giây phút này, Trương Hằng hầu như đã không còn biết trời trăng gì cả, chỉ theo vô thức hắn vẫn ráng kìm cơn buồn ngủ lại. Lí do rất đơn giản – dễ gì được hôn gái đẹp miễn phí chứ. (Pó tay anh Hằng nhà ta luôn, thôi kệ, nhờ tính dâm dê mà còn sống, good good:bibo:). Chứ thực ra hắn sớm đã quên béng mình đang ở đâu, cứ cho rằng do mình phê thuốc quá nên mới thế.
Không đợi Trương Hằng kêu ca thêm, đằng sau chợt vang lên tiếng nổ mạnh, cả mặt đất chấn động kịch liệt. Trong cơn chấn động ấy, thân thể Trương Hằng theo quán tính ngã về trước, hai mắt tối sầm lại, không còn biết gì nữa…
-Đừng ngủ! Ngàn vạn lần không được ngủ!
-Trương Hằng, tỉnh lại, ngươi có thấy đây là số mấy không?
-…Thiếu tá, tiêm thuốc kích thích bây giờ rất nguy hiểm. Đó là ống thuốc kích thích cuối cùng rồi, hắn yếu quá…
-…Mau! Tim hắn ngừng đập rồi, mau! Lấy thiết bị kích tim mau!
-…Quá nguy hiểm. Hắn cũng còn may. Nếu hắn cứ tiếp tục sử dụng kỹ năng tân nhân loại thêm vài phút nữa, hoặc đưa đến đây trễ vài phút thì hắn sẽ có hậu quả giống hệt Morrison…
-…Không rõ. Ngài nên biết, tinh thần của hắn giờ đang ngủ say. Đúng vậy, chúng ta đảm bảo hắn sẽ không trở thành người sống thực vật, hơn nữa thân thể của hắn sớm đã…
-…Trương Hằng, đây là nụ hôn của ta.
-Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi vì đã cứu những người trong tầng ba, trong đó có em trai ta. Mặc dù ngươi đã bất tỉnh, nhưng nụ hôn này…
Trương Hằng mở toang hai mắt, thứ xuất hiện đầu tiên trong mắt hắn là một ánh sáng trắng nhu hòa. Thật lâu sau, hắn mới nhận ra mình đang nằm trên một giường bệnh, cách đó không xa là một y tá đang ngồi đọc sách. Trương Hằng đã gặp qua cô y tá này, bèn mở miệng nói:
-Cho tôi xin một ly nước. Cám ơn.
Vừa mở miệng nói, Trương Hằng chợt giật mình. Vì… chưa bao giờ thanh âm của hắn khàn khàn như vậy, cứ như lâu lắm rồi hắn chưa mở miệng nói chuyện. Mà khi hắn cất tiếng, cô y tá đang đọc sách kia khẽ giật mình, rồi kêu lên vui mừng:
-Thượng úy Trương Hằng, ngài tỉnh rồi? Xin chờ một lát, ngài đã ngủ quá lâu nên không được uống nước liền. Em sẽ đi gọi bác sĩ ngay.
Tiếp theo, Trương Hằng thấy cô y tá chạy ra khỏi cửa, không lâu sau liền có năm sáu bác sĩ và y tá bước vào phòng. Dẫn đầu là một bác sĩ trung niên khoảng 40-50 tuổi, chính ông ấy là người kiểm tra mắt Trương Hằng, hướng dẫn hắn làm vài bài test thị giác, logic đơn giản. Sau khi xong xuôi tất cả, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
-Thượng úy Trương Hằng, chúng tôi đã báo tin ngài tỉnh lại cho trung tá Diêu Nguyên. Chắc ngài ấy sẽ đến đây nhanh thôi, xin cứ yên tâm nghỉ ngơi. Hiện giờ ngài vẫn còn khá yếu…
Trương Hằng vội vàng mở miệng hỏi:
-Bác sĩ, cho ta hỏi một chút, ta đã hôn mê bao lâu rồi?
-… Ngài đã hôn mê một tháng rưỡi rồi.
-Đúng, ngươi đã hôn mê một tháng rưỡi. Chính xác là một tháng mười tám ngày…
Diêu Nguyên đẩy Trương Hằng ngồi trên xe lăn, đi trong hành lang ở tầng năm, vừa đi vừa nói.
-Nhiệm vụ giải cứu trong căn cứ dưới lòng đất đã hoàn thành rất tốt. Dựa vào khả năng dự cảm của ngươi, vụ nổ không làm cho căn cứ sụp đổ, mà còn tạo thành một lối đi thông giữa tầng hai và tầng ba. Tổng số người mà chúng ta cứu được khoảng hơn hai ngàn tám trăm người…
Diêu Nguyên vừa đẩy xe lăn, vừa giải thích sơ bộ tình hình một tháng rưỡi qua cho Trương Hằng biết.
-Hơn hai ngàn tám trăm người?
Trương Hằng ngạc nhiên hỏi lại:
-Không phải bên dưới có hơn ba ngàn người sao?
-…Trong lúc xảy ra vụ nổ, nham thạch rơi xuống đã đè chết mấy trăm người.
Diêu Nguyên thở dài, tiếp tục giải thích:
-Bất quá cũng may là phần lớn còn sống. Trong tình huống nguy hiểm vậy mà có kết quả như thế đã quá tốt rồi. Tất cả nhờ vào công của ngươi.
Khuôn mặt Trương Hằng đỏ lên, vội vàng nói:
-Đừng khen ta vậy chứ. Thật ra ta không có hữu dụng như ngài tưởng đâu. Nếu không phải dựa vào sự cố gắng của mọi người, ta có là gì. Hơn nữa, còn có Morrison…
Nói tới đây, Trương Hằng chợt im lặng, mà Diêu Nguyên cũng trầm mặc.
Não của Morrison đã bị kết luận hoại tử…nhưng không bị hoại tử hoàn toàn.
Tất cả hoạt động của não đã ngừng lại, nhưng tuyến yên trong tiểu não vẫn còn hoạt động. Hơn nữa việc khiến các bác sĩ cảm thấy khó hiểu là, cứ cách một khoảng thời gian, đại não Morrison lại sinh ra một đoạn sóng điện não. Tuy đoạn sóng khá mơ hồ nhưng nó làm cho bộ não hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái hoạt động, không xảy ra hiện tượng não bị héo rút…
Cho nên, các bác sĩ chỉ có thể kết luận bộ não hắn chưa bị hoại tử hoàn toàn. Nhưng dù vậy, bộ não của hắn cũng không có vẻ gì sẽ hoạt động trở lại cả, cho nên hắn vẫn phải sống kiếp người thực vật. Lúc Trương Hằng tỉnh dậy, hắn cũng không có động tĩnh gì.
Khi còn ở bệnh viện, Trương Hằng đã đi thăm Morrison mấy lần. Là chiến hữu từng sánh vai chiến đấu, tình cảm giữa Trương Hằng và Morrison khá sâu đậm, cho dù cả hai quen biết nhau chưa lâu…Mà ở phòng bệnh, Trương Hằng cũng thấy Phong Tiểu Chanh, cô bé mà Morrison thầm mến. Nàng cũng còn sống, hiện giờ đang ở một phòng gần khu vực bệnh viện. Ngày nào nàng cũng đến bệnh viện lau rửa và xoa bóp thân thể Morrison. Hành động và vẻ mặt của nàng lúc ấy, cứ như…như một người vợ chăm sóc chồng mình vậy.
Nhưng Morrison…hắn đã không còn tỉnh lại được nữa.
Thật lâu sau, Diêu Nguyên bỗng phá vỡ sự im lặng, nói:
-Bất kể ra sao, ngươi lại trở thành anh hùng…
Trương Hằng cười ha hả, gãi gãi đầu, rồi đột nhiên hỏi:
-Đúng rồi, làm sao mà ta trở thành Thượng Úy vậy? Hơn nữa, bọn họ lại gọi ngài là Trung Tá nữa?
-Đúng, ta được thăng chức mà.
Diêu Nguyên thốt ra một câu nói đùa hiếm hoi:
-Tuy gặp phải sự cố trên tiểu hành tinh. Nhưng đồng thời, phi thuyền Hi Vọng cũng có được những thu hoạch bất ngờ. Hiện giờ chúng ta đã có thể thực hiện gần 400 lần bước nhảy không gian. Ngoài ra, lượng vật tư, nguyên liệu tích trữ được đủ để cho chúng ta sinh tồn trong vũ trụ gần 40 năm! Hơn nữa, khi thực hiện bước nhảy không gian, đã không còn lo lắng về sự cố nào nữa. Tất cả thu hoạch này đều có được từ vành đai thiên thạch.
Mà, sau nhiệm vụ giải cứu, có rất nhiều người đã hi sinh, cho nên ta quyết định nâng quân hàm cho các anh hùng tham gia trong nhiệm vụ lần này. Vì vậy, ta thành Trung Tá, ngươi thành Thượng Úy. Còn có hơn một trăm tên mới thăng cấp thành thiếu úy kìa, ngươi phải ráng huấn luyện bọn chúng cho tốt đấy.
Trương Hằng giật mình nói:
-Ngài đừng chọc ta vậy chứ. Bản thân ta có tài cán gì đâu, bọn chúng không đi huấn luyện ta là đã cám ơn trời đất rồi…À quên mất, trong thời gian ta hôn mê, phi thuyền Hi Vọng đã thực hiện mấy lần bước nhảy không gian vậy? Có gặp được tinh hệ hoặc hành tinh nào không?
Nghe tới đây, khuôn mặt Diêu Nguyên chợt hiện lên vẻ mong chờ. Hắn bỗng nhiên đẩy xe lăn hướng về phía khác, vừa đi vừa nói tiếp:
-Chúng ta tổng cộng đã thực hiện 12 lần bước nhảy không gian. Mỗi lần thực hiện xong bước nhảy, chúng ta ở lại ba ngày, dò xét không gian vũ trụ xung quanh, thu thập dữ liệu ghi chép vào bản đồ chòm sao của chúng ta. Sau đó, dựa vào nó vẽ ra một tấm bản đồ vũ trụ, để sau này khi nền khoa học kỹ thuật chúng ta tiến bộ, có thể dựa vào đây để xác định đích đến của bước nhảy không gian.
Trương Hằng gật đầu, những bỗng nhiên nhận ra sự khác thường, hỏi:
-Đợi một chút, không phải ta đã ngủ một tháng mười tám ngày à? Sao lại mới thực hiện có 12 lần bước nhảy vậy? Không phải cứ ba ngày thực hiện một bước nhảy ư? Chẳng lẽ lần cuối cùng lại phát hiện được một hành tinh hoặc tinh hệ?
-Không, nơi đây không có thứ đó. Sở dĩ dừng lại chỗ này lâu như vậy, do chúng ta gặp phải thứ này…
Diêu Nguyên đẩy Trương Hằng đi tới bên cửa sổ. Trương Hằng nhìn ra bên ngoài, ở nơi xa xa, thứ mà Diêu Nguyên nói đến chẳng lẽ là…
-Không sai, hãy tin vào đôi mắt của ngươi. Nơi đây đúng là một khoảng không mênh mông, không có thiên thạch, Hằng Tinh, hành tinh dạng rắn hoặc dạng khí, thậm chí ngay cả các loại hành tinh khác cũng không, nhưng chúng ta lại gặp được thứ này…
Vẻ mặt Diêu Nguyên cuồng nhiệt nhìn ra nơi xa, lộ vẻ hưng phấn không nói thành lời!
-Một con phi thuyền vũ trụ đã bị hư hỏng…
Một xác phi thuyền vũ trụ của người ngoài hành tinh, dài đến mấy vạn cây số!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...