Lúc này Diêu Nguyên đang ngồi bên trong khinh khí cầu, tâm trạng của hắn quả thật vô cùng tồi tệ, thậm chí có thể nói là đang vô cùng lo lắng.
Hắn đã thành công trong việc tìm đến xác tàu con thoi để giải cứu đám người Ưng. Nhưng đến tận sau đó hắn mới sực nhớ lại việc báo tin cho phi thuyền Hi Vọng, không chỉ mình hắn quên mất mà những binh lính hộ tống đi theo, những năm mươi con người cũng quên nốt?
Chuyện nghiêm trọng như vậy mà có thể quên sao?
Sự lo lắng của hắn chính là từ việc này, nếu chỉ có mình hắn quên đi thì cũng không có gì lớn lao lắm, con người dù sao cũng không phải là máy móc thì sao lại không mắc lỗi được chứ. Nhưng nếu cả năm mươi người mà đều quên mất thì đó mới là chuyện lớn, chính điều đó là cho hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng…
Đến cả năm mươi người lại quên mất việc báo tin!
Diêu Nguyên sau khi suy nghĩ thì rút ra một kết luận, dĩ nhiên kết luận đó không hề có bằng chứng gì cụ thể cả. Rốt cuộc thì điều gì đã làm cho họ quên mất việc báo tin đây? Mà hơn nữa đến cả năm mươi người đều đồng loạt như thế?
Cho nên Diêu Nguyên mới phiền não như vậy, với những nguy hiểm thông thường thì hắn không sợ, cái đáng sợ nhất chính là những mối nguy hiểm vô hình…
Mối nguy hiểm mà không ai biết đến mới là kinh khủng nhất, bởi vì ngay cả việc nó xuất hiện lúc nào thì cũng không ai rõ, vậy sao có thể phòng chống được đây? Đây là cảm giác hiện giờ của Diêu Nguyên.
(Không thể tiếp tục phiền não nữa, chuyện đã qua rồi bây giờ có lo lắng cũng vô dụng, điều bây giờ là phải bình tĩnh suy nghĩ lại)
Diêu Nguyên nghĩ tới đây thì mới bình tâm lại, khẽ hít thở thật sâu rồi đội nón bảo hộ lên, nhờ vào dưỡng khí tinh khiết giúp cho mình bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu cẩn thận suy nghĩ mọi việc.
Đầu tiên, đây là hành tinh mà phi thuyền Hi Vọng phát hiện vào 1 tháng trước, cũng là hành tinh duy nhất mà phi thuyền Hi Vọng có thể bay tới được với kỹ thuật khoa học hiện giờ.
Tiếp đó, phi thuyền Hi Vọng bắt đầu tiếp cận hành tinh này, trong lúc đó thì trên phi thuyền đột ngột xảy ra một dịch bệnh virus kỳ lạ, tổng số người mắc bệnh lên tới hơn 500 người, trong đó chỉ có 102 người còn sống, tỉ lệ tử vong đạt tới trên 80%.
Loại virus này xuất hiện vô cùng đột ngột nhưng biến mất cũng bí ẩn không kém, nhưng điều kỳ lạ là sau khi hết bệnh thì không hề để lại di chứng gì. Thậm chí các nhà khoa học không hề phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ virus này có tồn tại, cho nên sau đó sự việc này cũng bị chìm xuồng, được lưu lại trong cơ sở dữ liệu của máy chủ với cái tên - virus thần bí.
Nói tới đây thì cũng xin nhắc lại, khi phi thuyền Hi Vọng tới hành tinh này thì sau khi hệ thống kiểm tra hoàn tất, Diêu Nguyên đã ra lệnh cho bốn người Ưng, Hắc Thiết, Lưu Bạch và Trương Hằng cùng các nhà khoa học, các binh lính tiên phong thực hiện cuộc thám hiểm lên hành tinh này, trở thành những người đầu tiên đặt chân lên hành tinh.
Ở đây cũng nói thêm cho mọi người rõ, sau khi Diêu Nguyên ra lệnh cho các nhân viên kỹ thuật khởi động hệ thống kiểm tra thì không phải là việc kiểm tra ngoài không gian bình thường khác, giống như việc phóng người máy thăm dò lên sao Hỏa vậy, hoàn toàn khác xa….
Nguyên nhân thì khá đơn giản, đó là những nhân viên khoa học, kỹ thuật viên mà Diêu Nguyên cứu được đều là những người bị chính phủ bỏ lại, cũng do bọn họ đâu có biết gì về khoa học kỹ thuật không gian cả, tỷ như hệ thống kiểm tra, dò xét, thám hiểm ngoài không gian, tỷ như cách chế tạo tàu con thoi….Bọn họ căn bản không hề biết thứ gì cả, cứ thử nghĩ xem, các nhà khoa này vốn chỉ thí nghiệm tại nhà hoặc tại các phòng thí nghiệm tại trường đại học thì sao có thể tiếp xúc được với các công nghệ trên? Những nhân tài trong các lĩnh vực đó sớm đã bị các chính phủ mang đi hết rồi. Cho nên trên phi thuyền Hi Vọng, mặc dù các nhà khoa học đang cố gắng nghiên cứu theo phương hướng đó nhưng không phải trong thời gian ngắn là có thể thành công được, điều đó cần một quá trình nghiên cứu lâu dài và tỉ mỉ, cũng như lượng vật liệu phong phú hậu thuẫn.
Được rồi, bây giờ chúng ta hãy quay trở lại chuyện chính. Lúc ấy Diêu Nguyên và toàn bộ dân chúng trên phi thuyền Hi Vọng đều không phản đối khi phái tiểu đội đầu tiên lên mặt đất, thậm chí Diêu Nguyên còn tự tìm một lí do cho mình…Hắn cần tạo cho mọi người một hi vọng, nhưng mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao?
Nguồn năng lượng dữ trự trên phi thuyền Hi Vọng chỉ đủ để thực hiên bốn lần bước nhảy không gian, cũng như nguyên vật liệu đủ để cho các dân chúng sống trong vũ trụ mấy chục năm. Nếu phân phối có khoa học cũng như dùng năng lượng mặt trời làm điện năng, thì có thể kéo dài lâu hơn một chút. Bởi vì tầng sáu của phi thuyền Hi Vọng chính là một tầng sinh thái riêng biệt, nếu có đủ ánh nắng mặt trời thì nơi đây có thể sản xuất lượng thực đủ để nuôi sống mấy vạn người.
Nếu như tiết kiệm thì đủ cho mươi hai vạn người sống trong vũ trụ mười năm, thậm chí có thể còn lâu hơn….
Cho nên phi thuyền Hi Vọng cũng không cần gấp gáp tìm nơi đổ bộ như thế, nó hoàn toàn có thể dừng lại ngoài không gian mà quan sát kỹ càng hành tinh này, không cần hấp tấp phái người thăm dò như vậy. Nhưng điều kỳ lạ là trên phi thuyền lại không có ai đưa ra lời phản đối nào, nên biết rằng, các nhà khoa học trên phi thuyền chủ yếu đều là người Phương Tây, trong quân đội thậm chí cũng có rất nhiều người Anh, Mỹ, có khi chiếm đến một nửa tổng số…Nhưng tất cả đều không có ý kiến gì…Nếu thật sự bọn họ cảm thấy không ổn thì cho dù phải đối mặt với quân đội bọn họ cũng dám chống lại, điều này hoàn toàn khác xa với dân chúng Trung Quốc.
Nhưng kết quả là không có ai phản đối cả, bọn họ dường như cho rằng phái người xuống thám hiểm hành tinh đó là một chuyện đương nhiên, là chuyện cực kỳ bình thường. Ngay cả khi phi thuyền Hi Vọng đổ bộ thì cũng không ai dị nghị gì cả…
(Đúng rồi, ta tìm được vấn đề ở chỗ nào rồi!)
Diêu Nguyên giật mình ngồi bật dậy. Hắn nhớ tới một nhiệm vụ mà hắn đã làm trong quá khứ, đó là nhiệm vụ tiêu diệt một gián điệp nước ngoài, bởi vì chuyện này không thể để lộ ra cho công chúng biết nên cấp trên chỉ phái hắn và đội trưởng của tiểu đội Long Ẩn truy đuổi thôi. Hắn và nàng thường chia nhau điều tra các manh mối, nhưng khi đụng đến các manh mối quan trọng thì bỗng dưng thường xuyên bị chóng mặt nhức đầu, sau đó đưa ra các phán đoán sai lầm khiến cho mục tiêu trốn thoát.
Sau này trong lúc may mắn mới có thể giết chết được tên gián điệp kia trước khi hắn trốn ra nước ngoài, cho đến khi đó Diêu Nguyên mới biết được người đó thì ra là một chuyên gia về tâm lý học cùng thôi miên, hắn có thể thông quan màu sắc, chữ viết, ký hiệu, cách trang trí, tiếng nói để thôi miên người khác, làm cho người khác dễ trở nên phán đoán sai lầm.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, khi làm cho người khác ra phán đoán sai lầm thì còn làm cho hắn tuyệt đối tin tưởng vào phán đoán của mình. Cũng giống như mình hiện giờ vậy, chưa gì hết đã bất cẩn cho người xuống thám hiểm hành tinh, hoặc là việc quên truyền lại tin tức cho phi thuyền Hi Vọng….
Nói cách khác, hắn cùng mười hai vạn người trên phi thuyền Hi Vọng đều bị thôi miên?!
-Liên lạc với phi thuyền Hi Vọng cho ta.
Diêu Nguyên bỗng nhiên đứng lên, nói với nhân viên liên lạc.
Nhưng không ngờ, lúc này tín hiệu trên thiết bị liên lạc lại sáng lên, Diêu Nguyên vội vàng cầm lấy thiết bị liên lạc mà nói:
-Lão Vương, sao thế? Sao lại bỗng dưng liên lạc vậy?
Thanh âm Vương Quang Chính hoảng loạn vang lên:
-Lão đội trưởng, chúng ta gặp phải một chuyện cực kỳ kinh khủng. Bên dưới phi thuyền Hi Vọng…
Sau đó, Vương Quang Chính liền kể lại toàn bộ chuyện năng lượng của phi thuyền Hi Vọng bị hút đi, đồng thời phát hiện bên dưới xuất hiện một lớp thực vật màu xanh. Lớp thực vật này không ngừng hút năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng đi, nhưng không chỉ thế, chuyện kinh nhất chính là theo tin tức từ đội địa chất truyền về. Một khi năng lượng bị hút hết thì loại thực vật này sẽ bắt đầu hấp thụ cùng hòa tan kim loại, để lại tạp chất bên trong nó dưới dạng những hạt cát, còn kim loại thì bị xơi tái…Nói cách khác, một khi năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng bị hút hết thì sau đó, phi thuyền Hi Vọng sẽ bị ăn mòn tựa như gỗ vậy!
Diêu Nguyên chỉ nghĩ tới đây là đã thấy lạnh gáy, phi thuyền Hi Vọng chính là niềm hi vọng của toàn bộ mười hai vạn người. Một khi nó bị phá hủy thì như vậy mọi người sẽ bị buộc phải ở lại trên hành tinh này, nếu như vậy…Thì mười hai vạn người này đều sẽ chết!
Bởi vì hành tinh này còn có các sinh vật kinh khủng kia, nếu như loài người rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, hoặc phi thuyền Hi Vọng không thể bay lên thì sớm muộn gì loài sinh vật đó cũng giết sạch con người!
-Các con quái vật kia thì sao? Trừ đám thực vật màu xanh kia thì có con quái vật nào tập kích phi thuyền Hi Vọng hoặc doanh địa của tổ địa chất không?
Diêu Nguyên suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Vương Quang Chính cũng ngờ vực nói:
-Đây mới đúng là chỗ chúng ta nghĩ hoài không ra, mặc dù theo suy đoán thì đám sinh vật ngoài hành tinh kia có thể nhờ vào hơi nước mà định vị được chúng ta, nhưng thực tế thì chúng ta vẫn chưa hề bị tấn công lần nào cả. Trừ đám thực vật màu xanh kia ra thì chúng ta không hề phát hiện được bất kỳ con sinh vật ngoài hành tinh nào hết.
Thực vật, hấp thụ năng lượng cùng ăn mòn kim loại, sau đó biến tạp chất dư thừa thành cát…
Sinh vật ngoài hành tinh, có máu là axit cực mạnh, hơn nữa có cực kỳ cần nước, thậm chí vì nước mà sẵn sàng liều mạng…
Diêu Nguyên dường như nghĩ ra được gì đó, hắn cảm giác được mình đã tiến đến gần chân tướng rồi, chỉ kém một chút nữa thôi là hắn có thể tìm ra lời giải cho tất cả. Vì sao hành tinh này đều bị bao phủ bởi sa mạc, tại sao hắn và mười hai vạn người nữa đều mù quáng quyết định hạ xuống đây, tại sao các sinh vật ngoài hành tinh kia lại không tấn công phi thuyền Hi Vọng…Hắn cảm giác mình đã tiến đến gần lắm rồi, sắp tìm được điểm mấu chốt nhất rồi, chỉ còn một tí nữa thôi, chỉ còn thiếu một đầu mối nữa thôi…
Đúng lúc này thì hắn nghe được bên kia đầu dây, Vương Quang Chính dường như đang nghe ai đó báo cáo. Rồi mấy chục giây sau thì Vương Quang Chính vội vã hồi báo.
-Không ổn rồi lão đội trưởng, ở doanh địa bên kia, sau khi đám thực vật xanh đó ăn sạch mũi khoang thì bỗng dưng toàn bộ đều biến mất trong lòng đất. Kế đó thì cả doanh trại đều bị tập kích bởi đám quái vật kia, quân đội mặc dù đã bố trí trận địa phản kích nhưng cũng tử thương thảm trọng, làm sao giờ? Chúng ta có cần phái viện quân ra không?
Diêu Nguyên nghe được báo cáo thì trong đầu bỗng lóe lên tia sáng, rốt cuộc hắn đã tìm ra được mảnh ghép cuối cùng rồi, ngay lập tức trả lời:
-Không cần phái viện quân ra đâu, ngươi bảo bọn họ đổ toàn bộ nước ra bên ngoài, sau đó đội nón bảo hộ lên và nhanh chóng rút lui. Nhớ, trên người tuyệt đối không được dính chút chất lỏng nào, hơn nữa trên đường cũng không cho phép mở nón bảo hộ ra. Cứ như vậy rút lui toàn bộ, nói cho bọn họ biết, tốc độ rút lui phải nhanh hết mức có thể!
Sau khi nói xong thì bỗng dưng Diêu Nguyên hỏi Vương Quang Chính một câu lạ lùng:
-Lão Vương, ngươi có từng nghe qua ý thức của quần thể không?
Vương Quang Chính giờ đây đang bù đầu bù cổ chỉ huy, nên chỉ nghe được loáng thoáng rồi vội vàng trả lời:
-Ngài nói cái gì chứ, là nói liên hiệp công nông à? Hay là hợp tác xã?
-Không…Thôi, coi như ta chưa hỏi ngươi vậy. Ngươi cứ ra lệnh cho toàn bộ các nhà sinh vật học trên phi thuyền Hi Vọng chuẩn bị sẵn sàng, bí ẩn gần được giải đáp rồi. Chỉ cần giải phẫu xong thi thể sinh vật ngoài hành tinh này xong thì chúng ta sẽ có thể vạch trần được bí mật trên hành tinh này…
Nếu như ta đoán không lầm, thì những thực vật này là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...