- Chạy đi, nó là con của quái vật...
Ưng dùng tay lau bùn đất trên mặt, không nói tiếng nào tiếp tục kéo theo một cái bao lớn đi về hướng nhà mình, trong bao là lương thực một tháng của nó, gạo, còn có một chút cỏ khô đã bị hư một ít, một bịch muối nhỏ và một chút tiền xu...
Năm nay Ưng chín tuổi rồi, ba mẹ của nó đã chết được hai năm...
Ba mẹ của Ưng không phải là người có học vấn lại là nông dân của một vùng núi nghèo khó nhất của Trung Quốc, sau khi kế thừa ruộng đất của tổ tiên, làm ngày làm đêm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn bữa cơm no. Trong vùng rừng thiêng nước độc này, nếu như không có sự phát triển nguồn vốn từ bên ngoài thì cái nghèo vẫn tiếp tục đi theo họ cả đời và còn tiếp tục đi theo đến thế hệ sau của họ.
Cho nên sau khi Ưng ra đời, hai vợ chồng đã bàn tính với nhau, quyết định ra bên ngoài thành phố làm việc. Ruộng đất ở nhà thì đành bỏ mặc, ở đây không có đường lớn, muốn đi đến nơi cách đường lớn gần nhất thì cũng phải đi bộ hơn nửa ngày, cái gì cũng không thể mang đi được, chi bằng hai vợ chồng cùng nhau ra ngoài làm công thì càng tốt hơn.
Nhưng mà... dưới vẻ ngoài hào hoa của đô thị thì ẩn nấp dưới nó là một rừng rậm tàn nhẫn vô tình nhất của thế giới, rừng rậm của sắt thép, nơi tồn tại của luật rừng.
Không có trình độ học vấn, ngay cả chữ cũng không biết hết, ở chốn đô thị này hai vợ chồng hoàn toàn bị lạc lõng. Ngoại trừ việc làm những công việc khó nhọc, làm thời vụ cho người ta thì ngay cả những chỗ sang trọng hơn một chút cũng không nhận họ vào quét rác, rửa chén, họ chỉ hỏi một câu tiếng anh của bạn cấp mấy, có văn bằng gì không thì đã phủ nhận toàn bộ sự cố gắng của hai vợ chồng.
Cứ như vậy, hai vợ chồng cố gắng sinh tồn ở nơi phồn hoa đô thị này trong mấy năm dài, tính ra tuy là tốt hơn ở nhà làm nông một chút nhưng mà phí sinh hoạt ở nơi thành thị cao như vậy. Họ chỉ có thể chi tiêu tiết kiệm mới để dành được một ít tiền, chút tiền cỏn con này là hi vọng của họ. Họ hi vọng họ sẽ có thể từ năm này qua năm nọ tích tụ được vài trăm, vài ngàn, sau đó đứa con của họ, tương lai của họ - Ưng sẽ được học tiểu học, học trung học, cuối cùng là học đại học, như vậy số mệnh của họ sẽ thay đổi...
Nhưng mà sự mệt mỏi tích lũy bao lâu nay, mỗi ngày đều lao động cực nhọc nhưng chỉ dám ăn cơm thừa canh cặn, thậm chí có lúc còn không được ăn no dần dần sức khỏe của hai vợ chồng càng lúc càng suy yếu, cuối cùng sau khi mắc một trận mưa lớn thì người vợ đã bị bệnh lao...
Một căn bệnh nghiêm trọng đã đẩy hai vợ chồng đến bước đường cùng, cho dù họ đem hết số tiền ít ỏi tích lũy được bao lâu nay để chữa bệnh cho người vợ thì chi phí chữa trị ở thành phố này cũng quá cao, quá cao...
Cuối cùng, sau khi người chồng được người ta giới thiệu thì đã đi bán máu ở một địa điểm y tế tư nhân, người chồng có được số tiền mà trước đây anh nghĩ cũng không dám nghĩ. Sau đó anh đã mang đến cho vợ mình một bữa cơm có thịt đầu tiên từ sau khi hai người vào thành phố, vài tháng sau. Anh bán máu hết mấy lần cũng đã có đủ số tiền để trị hết bệnh cho vợ nhưng mà bệnh đã biến thành virus, một loại virus mà đến hiện giờ con người vẫn không thể nào trị liệu được. Một loại virus mà một số người nói rằng do thượng đế phát tán vào chốn nhân gian, chuyên trừng phạt những kẻ không trinh tiết nhưng mà hiện giờ loại virus này đang hại những con người sống cả đời chân chất...
Tên gọi của nó là... AIDS, một căn bệnh của thế kỷ được truyền thông qua đường máu.
Hai vợ chồng vẫn tiếp tục ở trong thành phố, tiếp tục phấn đấu vì số tiền ít ỏi của họ. Trong khoảng thời gian đó, họ vẫn muốn đi bán máu nhưng mà họ được người ta thông báo rằng họ đã mắc bệnh AIDS nhưng mà họ không biết điều này có nghĩa là gì, chỉ biết bản thân không thể bán máu được nữa. Điều đáng tiếc là bản thân họ cũng không cảm nhận cơ thể mình có gì khác thường, chỉ là càng lúc càng suy yếu đi.
Sau đó không lâu, năm Ưng lên bảy tuổi, họ đã trở về quê hương của mình, tuy rằng lúc đó AIDS vẫn chưa cướp đi mạng sống của họ nhưng mà do sống trong sự mệt mỏi lao lực bấy lâu nay nên cơ thể của họ đã hoàn toàn kiệt quệ. Năm đó, hai vợ chồng đã để lại Ưng - đứa con bảy tuổi của mình, mang theo một căn bệnh tủi nhục, dưới sự khinh bỉ của tất cả mọi người trong thôn làng, cùng nhau ra đi.
Cũng bắt đầu từ năm đó, Ưng bị mọi người trong thôn làng gọi là hậu duệ của quái vật. Ưng lúc nào cũng lặng lẽ nhìn bọn chúng, ánh mắt bình tĩnh, không ai biết được trong lòng đứa trẻ này đang nghĩ điều gì, tuy đã được sự xác nhận của bác sĩ chính quyền rằng Ưng không hề mắc bệnh AIDS nhưng mà dần dần tất cả mọi người đều xa lánh nó, trừ một số đứa trẻ nghịch ngợm thi thoảng ném bùn đất và gạch đá về phía nó thì những người khác thật sự hoàn toàn xa lánh...
Ưng trượt chân té ngã, xém chút nữa là bị một thi thể người ngoài hành tinh đè lên, Hắc Thiết đứng bên cạnh đang cố gắng đẩy phương tiện di chuyển chắn đường ra, vô tình nhìn thấy Ưng bị trượt ngã thì vô cùng tò mò và hỏi anh:
- Ê, Ưng, chắc không phải anh đói rồi chứ? Hahaha, lần đầu tiên tôi thấy anh ở chiến trường xảy ra sơ suất, nói ra chắc bọn họ không dám tin.
Ưng lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nói:
- Im miệng, hoàn thành nhiệm vụ của anh đi!
Hắc Thiết cười hihi nhưng cũng không dám cãi lại, vẫn tiếp tục công việc của bản thân. Trong cả đội ngũ Hắc Tinh này, Diêu Nguyên là lão đại xứng đáng nhất, cho dù là sau khi anh xuất ngũ thì vẫn như vậy. Mối quan hệ của anh trong quân đội, đặc biệt là mối quan hệ với tiểu đội Hắc Tinh thì càng chặt chẽ hơn, hơn cả sự tưởng tượng của nhiều người, trong suốt thời gian mấy năm xuất ngũ, sự lãnh đạo quản lý của Diêu Nguyên đối với tiểu đội Hắc Tinh chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhân vật thứ hai chính là Vương Quang Chính, Vương Quang Chính cũng vô cùng xứng đáng. Với tư cách là cánh tay phải và kẻ ủng hộ lớn nhất của Diêu Nguyên, vai trò của Vương Quang Chính vượt ngoài sức tưởng tượng của nhiều người, hơn nữa anh cũng là người được Diêu Nguyên tin tưởng nhiều nhất, ngay cả người tiếp nhận chính quyền của tàu Hi Vọng cũng đã được chỉ định là Vương Quang Chính, từ đó có thể thấy được sự xem trọng của Diêu Nguyên dành cho Vương Quang Chính.
Còn về nhân vật thứ ba, tuy rằng mọi người không nói rõ nhưng ai cũng ngầm hiểu đó là Ưng!
Cẩn trọng, vững vàng, có năng lực lãnh đạo, kiên nghị quyết đoán, tuy rằng Ưng là người chém giết nhiều nhất trong Hắc Tinh nhưng anh tuyệt đối không ra tay với người vô tội, hơn nữa anh nắm vững tất cả các kĩ năng. Nếu không phải anh xuất thân từ một gia đình bình thường, không như Diêu Nguyên xuất thân từ một gia đình danh tiếng, nói không chừng trước khi Diêu Nguyên được gia nhập vào tiểu đội Hắc Tinh thì Ưng đã trở thành đội trưởng của đội ngũ này cho nên trong đội quân Hắc Tinh này, vai trò của Ưng vô cùng to lớn. Trong những tình huống quan trọng như tình huống đàm phán với thương nhân ngoài hành tinh lần này, đội trưởng do Diêu Nguyên chỉ định chính là Ưng, từ đó có thể thấy được địa vị của anh trong tiểu đội Hắc Tinh quan trọng như thế nào.
Lúc này, tất cả mọi người đã tìm thấy mạch năng lượng chủ chốt của tàu mẹ, bọn họ đang đi dọc theo mạch năng lượng chủ chốt này để đi về phía trung tâm điều khiển của tàu mẹ.
Hơn nữa, bọn người ngoài hành tinh cũng đã phát hiện được mưu tính của họ. Trên đường đi, họ không ngừng gặp phải những đội quân được cơ giới hóa tiến hành chặn đường công kích. Tuy là khi mới bắt đầu, ý chí chiến đấu của hai ba đội quân cơ giới hóa cũng chưa mạnh nhưng mà theo bước chân tiến công của loài người thì ý chí chiến đấu của đội quân thương nhân ngoài hành tinh rõ ràng càng lúc càng mạnh. Bọn họ cũng bắt đầu liều mạng bây giờ cả đội quân thương nhân ngoài hành tinh này liều mạng chiến đấu đến mức sẵn sàng xả thân. Ý chí chiến đấu như vậy không hề thua kém ý chí chiến đấu của quân đội loài người.
Ưng lặng lẽ nhìn về phía trước, con đường này vô cùng dài, nó kéo dài đến một nơi nào không ai biết rõ, ở phía xa xăm đó chính là nơi tập trung năng lượng của tàu mẹ. Đó cũng chính là địa điểm mục tiêu của tiểu đội Hắc Tinh trong nhiệm vụ lần này nhưng mà có trời mới biết ở phía trước có bao nhiêu đội quân đang chặn đường họ.
Đột nhiên, Ưng hỏi Lưu Bạch đang đứng bên cạnh:
- Bây giờ là lúc nào rồi? Thời hạn của nhiệm vụ còn lại bao lâu?
Lưu Bạch lập tức lấy đồng hồ nguyên tử có độ chính xác cực cao ra xem rồi nói:
- Thời gian tiến hành nhiệm vụ đã trôi qua 12 phút, còn 18 phút nữa, đó chính là thời hạn thực hiện nhiệm vụ nhưng mà theo tình hình ý chí chiến đấu của đội quân thương nhân ngoài hành tinh bây giờ thì chúng ta cách mục tiêu không bao xa nữa, nói không chừng sau khi chiến đấu hai ba lần nữa thì chúng ta sẽ đến được đích.
Ưng chau mày nói:
- Không được, đã không kịp nữa rồi, thời gian 18 phút, chúng ta không thể xác nhận bằng cách so sánh với thời hạn được đưa ra. Chúng ta phải tính sớm 8 phút, để lại một khoảng thời gian dự trữ cho thời hạn đưa ra cuối cùng, nói cách khác, chúng ta chỉ có nhiều nhất mười phút đồng hồ để thực hiện nhiệm vụ này... Nếu cứ tiếp tục tiến công như vậy thì chắc chắn chúng ta không thể nào hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi được, cho nên nhất định phải nghĩ một cách khác...
Lưu Bạch sững sờ trong giây lát rồi nói:
- Nghĩ cách khác? Nghĩ cách gì khác? Chúng ta không quen thuộc với địa hình xung quanh, hơn nữa để đi đến điểm tập trung lò phản ứng hạch nhân thì không thể nào dựa vào may mắn được, nói không chừng đây là con đường duy nhất...
Ưng không nói gì, anh kêu Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu tới trước mặt, đồng thời nói cho bọn họ nghe tình hình hiện tại, hi vọng họ có thể nghĩ ra một cách khả thi.
Điều này thật sự đã gây khó dễ cho Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu, hai người nhăn mặt nhìn nhau rất lâu nhưng cũng không thể đưa ra một phương án có thể đẩy nhanh tốc độ tấn công, vốn dĩ đây là một chuyện không thể thực hiện ngẫu nhiên được...
Ưng nhìn thấy như vậy, liền đẩy bọn họ ra và nói:
- Bây giờ vấn đề khó nhất ngăn cản chúng ta đẩy nhanh tốc độ đó chính là các đội quân cơ giới hóa của thương nhân ngoài hành tinh chặn đường ở phía trước. Nếu như có thể xua đuổi được những đội quân cơ giới hóa của thương nhân ngoài hành tinh này thì nói không chừng tốc độ tấn công của chúng ta sẽ được nâng cao rất nhiều...
Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu đều sững sờ trong giây lát, đột nhiên dường như hai người họ đã hiểu ra điều gì, nét mặt của họ trắng bệch, Thích Hiểu Điểu nói thẳng:
- Chắc anh không phải dự định bỏ rơi người nào đó? Lại bỏ rơi một lần nữa sao?
Với một nét mặt lạnh như băng, Ưng lạnh lùng nói:
- Không có gì gọi là bỏ rơi hay không bỏ rơi, bọn họ là quân nhân, là một quân nhân thì phải có sự lĩnh ngộ như vậy. Tử trận nơi sa trường mới là cái chết đẹp nhất, chẳng lẽ anh mong muốn nhiệm vụ thất bại sao? Nên biết rằng nếu nhiệm vụ này thất bại thì rất có khả năng cả tàu Hi Vọng sẽ bị hủy diệt, điều này chúng ta không thể đem ra cược được, nếu như các anh không có cách nào khác tốt hơn thì hãy theo cách của tôi mà làm...
Cứ như vậy, đội quân nhiệm vụ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, sau đó lại gặp phải sự ngăn chặn của một đội quân thương nhân ngoài hành tinh, hơn nữa theo dự cảm của Trương Hằng thì ở sau lưng bọn họ đang có một đội quân đang truy kích họ. Nếu như bị kẹt ở giữa thì cả đội quân sẽ rơi vào thế gọng kìm cực kì khó khăn và nguy hiểm, hơn nữa số lượng quân địch gấp trăm lần bọn họ...
Trong lúc này, Ưng đã ra một quyết định, anh ra lệnh hai chiến sĩ liên sao dừng lại ở đây, một mặt thì tấn công đội quân cơ giới hóa ở phía trước, mặt khác thì chống lại sự truy kích của đội quân ở phía sau, còn anh thì dẫn theo những người khác đâm xuyên một bức tường rồi đi qua...
Đúng vậy, nghe có vẻ là chuyện không thể ngờ được nhưng mà bức tường bên trong tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh thì không hề kiên cố, chỉ dùng kiếm lưỡi cưa có từ tính thì đã có thể xuyên thủng nó nhưng mà điều này cần phải có thời gian, hơn nữa cũng không biết được sau khi xuyên thủng thì sẽ đi tới đâu nhưng trong lúc này Ưng đã ra quyết định để lại một nhóm nhỏ, những người khác tiếp tục tiến công về phía trước...
Dùng sự hi sinh để đổi lấy thời gian!
Tất cả mọi người bao gồm Hắc Thiết và Lưu Bạch suốt dọc đường đi, nét mặt của họ đều vô cùng xanh xao. Cảm giác của họ đối với Ưng vô cùng thất vọng, dù biết rõ có lẽ đây là cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ nhưng mà cảm giác khó chịu đó lại...
Không thể nào xua đi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...