Trước khi Diêu Nguyên trở thành đội trưởng của tiểu đội Hắc Tinh, hắn vốn là đại thiếu gia của một gia tộc lớn. Tuy về sau, gia tộc đấu tranh chính trị bị thất thế, khiến cho hắn thuyên chuyển vào đội ngũ Hắc Tinh vốn bị ghẻ lạnh, nhưng các kiến thức hắn học được từ nhỏ không hề biến mất. Kiến thức đó là về cách lãnh đạo, cai trị người khác.
Loại kiến thức này xâm nhập đến tận xương tủy hắn, sâu vào linh hồn. Tuy hắn không hề thích thú với loại kiến thức này, nhưng đôi lúc, hắn phải thừa nhận nó cũng có mặt hữu dụng.
Tỷ như hiện tại, khi tàu con thoi, phi thuyền vận chuyển mở hết tốc lực men theo lối mòn bay thẳng về trước. Đột nhiên, ánh đèn từ phi thuyền Hi Vọng chợt tắt. Không rõ là phi thuyền Hi Vọng đã sử dụng bước nhảy không gian hay đã bị tập kích, sự hoang mang lan truyền trong lòng mọi người. Không biết, không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về phi thuyền Hi Vọng, cái gì cũng không rõ, khó có thể miêu tả hết sự lo lắng và tuyệt vọng của các binh lính.
Lúc này, Diêu Nguyên là người lãnh đạo đã nhạy cảm cảm giác được điều này. Tâm tình này vô cùng nguy hiểm, ở thời cổ đại, tình trạng này thường gặp trong các trường hợp cạn lương thực, hoặc không còn đường lui. Có khi còn nghiêm trọng hơn, tuy khả năng phát sinh nội loạn không cao, nhưng khi tâm thần bị đè nén trong thời gian dài, rất có thể sẽ phát sinh các hành động khác thường như dùng súng bắn loạn xung quanh, thậm chí là tự sát…
Nhưng biết là một chuyện, làm sao giải quyết nó lại là chuyện khác. Cho dù là Diêu Nguyên cũng không biết nên làm gì, xốc lại tinh thần à? Lấy cái gì xốc? Ngay cả cái mảnh đất cắm dùi còn không có.
(Xin ngươi đó, lão Vương, mọi người trên phi thuyền Hi Vọng phải cầm cự. Ta không thấy có ánh lửa, cũng như không có dấu hiệu phát sinh chiến đấu nào. Vô luận có chuyện gì xảy ra, nhất định phải cầm cự, ta sẽ dẫn mọi người trở về cứu viện!)
Lúc này, trên phi thuyền Hi Vọng, Nhâm Đào cùng Nhâm Trừu Nguyệt đang bay ra khỏi cửa phòng. Thực ra, tất cả gian phòng trên phi thuyền đều sử dụng cửa điện từ, dựa vào lực hút và đẩy để mở cửa. Nếu mất điện, vẫn có thể mở ra bằng tay, dĩ nhiên, các vị trí quan trọng như máy tính chủ, kho chứa tên lửa khinh khí xuyên lục địa thì một khi cắt điện, nội bất xuất ngoại bất nhập, hoàn toàn khác với các căn phòng ở khu dân cư.
Nhưng ra khỏi phòng, bên ngoài là một mảnh tối đen, ngay cả chút ánh sáng cũng không. Đừng nói là giơ tay thấy năm ngón, mà ngay cả khi giơ tay lên trước mắt cũng không thấy!
-Làm sao giờ? Nhâm Đào, tối đen như vậy chúng ta làm sao đến kho quân nhu a!
Nhâm Trừu Nguyệt bị hù đến phát khóc, nàng nắm tay Nhâm Đào, nức nở.
Nhâm Đào kiên quyết:
-Theo sát tui, ngàn vạn lần đừng buông tay ra, tui có biện pháp đến kho quân nhu!
Nói xong, hắn đã dùng chân đẩy người bay về trước.
Nhâm Trừu Nguyệt không dám loạn động, trong đêm đen như vậy, trừ thính giác ra thì tất cả giác quan còn lại đều vô dụng. Cứ như một người bình thường chợt trở nên mù lòa, cảm giác khó chịu này khiến cho nàng thiếu chút nữa đã té lăn quay trên mặt đất, dĩ nhiên trong trạng thái không trọng lực như vậy thì có té cũng chẳng sao.
Trong bóng tối, Nhâm Đào hơi cau mày. Nếu có ánh đèn, lúc này mọi người sẽ thấy mắt hắn đã nhắm lại, căn bẳn không có phí công nhìn loạn bốn phía như Nhâm Trừu Nguyệt. Thấy Nhâm Trừu Nguyệt không giữ được thăng bằng, Nhâm Đào dứt khoát bế cô nàng lên, lấy tay nàng ta vòng qua cổ mình.
-Ông, ông làm gì đó!
Nhâm Trừu Nguyệt giật mình, mặt đỏ bừng, gắt lên.
-Nhỏ giọng chút, đừng làm ồn. Chú ý cảm giác nguy hiểm, tui dẫn bà đi kho quân nhu…
Nhâm Đào không thèm để ý lời kháng nghị, ôm Nhâm Trừu Nguyệt bay về trước. Bởi trong trạng thái không trọng lực, hắn thậm chí không cần ôm lấy Nhâm Trừu Nguyệt, chỉ để nàng ta dựa vào ngực mình, hai tay liên tục bám lấy vách, mượn lực bay về trước.
Lát sau, Nhâm Trừu Nguyệt rốt cuộc bình tĩnh lại, cảm thấy tiếng gió lướt qua mặt, thì ra Nhâm Đào đang bay với tốc độ rất nhanh. Nàng ta tò mò hỏi:
-Nhâm Đào, ông thấy đường hả? Đây là kỹ năng đặc biệt của ông à? Không cần ánh sáng cũng thấy mọi thứ xung quanh?
-Không, tui làm sao thấy được, không lẽ bà cho rằng mắt tui bắn ra tia hồng ngoại chắc?
Nhâm Đào tức giận đáp.
-Ông không thấy đường vậy sao bay nhanh vậy? Không sợ đụng vô tường à?
Nhâm Trừu Nguyệt vẫn không tha.
-…Không đâu, vì địa hình, bản đồ của phần lớn khu vực trong phi thuyền Hi Vọng tui đều nhớ hết rồi.
Lúc này, Nhâm Đào không còn vẻ mặt ngây người như lúc trước, mà khuôn mặt hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Hắn ôm Nhâm Trừu Nguyệt bay nhanh đến kho quân nhu, dù sao bọn họ cũng ở tầng năm, cách kho quân nhu không xa. Tranh thủ tới đó càng sớm càng tốt, thừa dịp mọi việc chưa tồi tệ hơn, cứu được mấy người thì cứu, ít nhất…ít nhất Nhâm Trừu Nguyệt phải sống sót!
Đó là toàn bộ suy nghĩ trong lòng Nhâm Đào.
Mà tại một nơi khác trên phi thuyền Hi Vọng, Ba Lệ đang ở trong phòng thí nghiệm, cùng các nhân viên khác tiếp tục thử nghiệm bộ phận phản lực điện từ được gắn sau trang phục chiến đấu. Đột ngột, ánh sáng biến mất, toàn bộ nguồn điện trên phi thuyền Hi Vọng bỗng nhiên biến mất, sau đó là trạng thái không trọng lực, biểu thị cho việc hệ thống phản trọng lực cũng đã mất tác dụng. Qua mấy giây im lặng, trong phòng thí nghiệm vang lên vô số âm thanh ồn ào.
-Đừng làm ồn.
Ba Lệ cau mày.
Nhưng thanh âm của nàng không có mấy người nghe được, dù sao nàng là con gái, thanh âm nhỏ hơn con trai rất nhiều.
Bất đắc dĩ, Ba Lệ cầm lấy một thanh sắt đập mạnh vào bàn, ngay lập tức mọi người đều im lặng, giơ mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động.
-…nguồn điện trên phi thuyền Hi Vọng đã xảy ra vấn đề, thiết bị chiếu sáng bị vô hiệu hóa. Hệ thống phản trọng lực cũng như hệ thống duy trì sự sống đều ngưng hoạt động. Như vậy, tổ nghiên cứu thứ hai, khởi động robot thí nghiệm PM bên cạnh.
Ba Lệ lãnh đạm nói, cứ như hiện giờ đèn vẫn còn chiếu sáng, hệ thống phản trọng lực cùng hệ thống duy trì sự sống còn hoạt động.
Các nhân viên nghiên cứu trong tổ thứ hai hơi chần chờ, một người trong đó hỏi:
-Nhưng tiến sĩ, robot PM vẫn chưa tiến hành lần thực nghiệm nào cả, vạn nhất…Vạn nhất hệ thống tự động hóa thất bại thì sao?
-…Đã dùng máy tính giả lập rất nhiều lần rồi, tuy chưa hoàn chỉnh nhưng khả năng có lỗi phát sinh rất thấp. Tình huống bây giờ buộc phải dùng đến nó rồi, khởi động!
Ba Lệ nhấn mạnh.
-Rõ, khởi động robot thí nghiệm PM!
Vài giây sau, một luồng ánh sáng bừng lên, một robot ngoài hành tinh cao chừng hai mét bắt đầu trôi lơ lửng trên không, người chiếu ra ánh sáng xung quanh, khiến cho mọi người trong phòng miễn cưỡng nhìn thấy nhau.
(Quả nhiên, dựa vào kim loại có được từ nền văn minh ngoài hành tinh, chỉ cải biến lại chương trình là có thể tránh khỏi sự nhiễu tín hiệu…Đây là vành đai nhiễu tín hiệu sao? Nói cách khác, có mảnh vỡ chiến hạm, hoặc là chiến hạm đang bay tới gần phi thuyền Hi Vọng?)
Ba Lệ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ra lệnh cho các nhân viên xung quanh:
-Để cho robot thí nghiệm PM dẫn đường, chúng ta tiến về tầng năm. Nơi đó có quân đội, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Lúc đó, Ba Lệ đang ở tầng thứ tư trên phi thuyền Hi Vọng…
Ở ba tầng dưới của phi thuyền Hi Vọng…
Chỗ nhiều người nhất trên phi thuyền Hi Vọng chính là ba tầng dưới, cũng là khu dân cư. Hễ những người không phải là binh lính, không phải là nhân viên nghiên cứu cũng cũng như nhân viên chính phủ, đều tập trung ở đây. Ba tầng dưới cùng có ít nhất mười mấy vạn người.
Khi nguồn điện trên phi thuyền Hi Vọng bị vô hiệu hóa, hệ thống phản trọng lực biến mất, ba tầng dưới trở nên hỗn loạn. Rất nhiều người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhiều người khác thì ngã lăn quay, nhưng hầu hết, sau mấy phút mà nguồn điện chưa trở lại, bọn họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
Trong trường học ở tầng ba, nói chuẩn xác thì trường học này chỉ có ba lớp, cấp thấp, trung và cao. Trong lớp trung cấp, có khoảng mấy trăm người đang xôn xao. Xung quanh đều là đêm đen, ai cũng không nhìn thấy xung quanh, hơn trọng lực cũng biến mất. Dưới tình huống như thế, người can đảm nhất cũng trở nên hoảng hốt, rối loạn.
Niệm Tịch Không ở trong phòng, nảng không hẳn thất kinh mả chính xác hơn phải gọi là hoảng sợ. Bóng tối tràn ngập, không gian lạnh lẽo, đó không phải là…là những kỷ niệm mà nàng đã trải qua khi còn là người thực vật ư?
-A, mọi người đừng náo loạn, đừng náo loạn nữa.
Niệm Tịch Không che lỗ tai, kêu lên.
Nhưng thanh âm nàng quá nhỏ, người bên cạnh cũng không nghe được. Hoặc giả có nghe cũng mặc kệ, cứ như vậy, cơn hỗn loạn càng lúc càng lớn.
-Hát lên, đúng rồi, trong bóng tối này mình phải hát. Đem tất cả nỗi sợ truyền vào tiếng ca, mình không sợ chúng, không còn sợ chúng nữa…
Tiếng ca của Niệm Tịch Không nhẹ nhàng vang lên, tuy bị lấn át bởi các thanh âm ồn ào xung quanh, nhưng Niệm Tịch Không vẫn kiên trì cất tiếng. Từ từ, bốn bề xung quanh nàng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại một không gian tối đen. Trong không gian ấy, chỉ có vài quả cầu tỏa ra ánh sáng đang cấp tốc di chuyển xung quanh, nàng khẽ đảo mắt tìm nhưng không thấy được quả cầu to lớn ấm áp lúc trước.
Không, quả cầu to lớn đó ở ngoài xa. Tuy cách xa như vậy, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp phát ra từ nó.
-Tôi sẽ hát vì người, trong không gian lạnh lẽo tối tăm này, tôi không sợ, không còn gì có thể khiến tôi sợ hãi…
Tiếng ca vang lên, ý thức của Niệm Tịch Không càng lúc càng mơ hồ. Dần dần, quả cầu sáng khổng lồ, đến những quả cầu sáng nho nhỏ như viên bi từ từ hiện lên, tiếng động hỗn loạn xung quanh cũng biến mất. Không riêng gì phòng học, cả tầng lầu, không cả phi thuyền Hi Vọng đều nghe được tiếng hát. Giọng hát đó cứ như xuyên thấu qua linh hồn con người, xoa dịu những chỗ sâu thẳm trong tâm hồn. Nó khiến con người bình tĩnh lại, tựa như mang theo ma lực. Tuy không ai nhìn thấy ai, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của những người khác. Cảm giác ấy thật khó để hình dung.
Cùng lúc đó, trong phi thuyền vận chuyển, một tân nhân loại bình thường đang khóc nức nở, trên cổ mang một dây chuyền có chứa ảnh con của hắn. Trong cơn tuyệt vọng, hắn từ từ cầm súng lên, giơ nòng súng hướng vào ngực mình. Các binh lính bên cạnh sớm đã nhận ra sự khác thường của người này, nhưng không ai đứng ra ngăn cản. So với hắn, các binh lính kia tuy không rơi lệ, nhưng cặp mắt đã chết lặng, mang theo nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Mười phút đồng hồ, phi thuyền Hi Vọng đã mười phút không phát sáng. Lúc này, tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển sắp tới gần phi thuyền chủ hạm, nhưng…Liệu có ích gì, không ít người đã tuyệt vọng!
Vào lúc hắn sắp bóp cò, đột nhiên, một giọng hát vang lên bên tai hắn. Đôi mắt tuyệt vọng chợt sáng lên, hắn nhảy lên hét lớn:
-Đó là giọng hát của Niệm Tịch Không. Là cô bé hát mừng trong đêm giao thừa, ta không nhớ lầm đâu, vợ của ta rất thích nghe giọng của cô bé này! Là nó! Là tiếng hát của nàng!
Ai ai đều kích động, bọn họ đều nghe được giọng ca này. Tất cả mọi người đổ xô chạy về phía cửa sổ, nhìn về phía phi thuyền Hi Vọng. Thậm chí có người còn tắt thiết bị liên lạc gắn trên người, cố gắng tìm nơi bắt nguồn của giọng hát nhưng vô dụng. Tuy thiết bị liên lạc đã tắt, nhưng tiếng hát vẫn bay vào tai họ, xuyên qua linh hồn, tựa như làn gió nhẹ xoa dịu linh hồn mỗi người.
-Tốt quá, tốt quá, bọn họ còn sống, phi thuyền Hi Vọng vẫn còn tồn tại. Vợ và con ta còn sống!
Người kia khóc rống lên, những giọt nước mắt sung sướng tuôn rơi.
Bên trong tàu con thoi, sắc mặt xanh mét của Diêu Nguyên dịu lại, hắn cũng nghe được tiếng hát, hơn nữa cũng cảm nhận được ý niệm bên trong lời ca. Đừng sợ hãi, đừng lo lắng, tất cả đều an toàn…
-Truyền đạt giả, trong khoảng cách xa xôi như vậy vẫn có thể truyền tin, hơn nữa không bị ảnh hưởng bởi vành đai nhiễu tín hiệu. Hoàn toàn phá vỡ mọi định luật vật lý…Quá tốt, tốt rồi, còn sống!
Diêu Nguyên lẩm bẩm nói, sau đó mở thiết bị liên lạc ra lệnh:
-Phi thuyền vận chuyển chuẩn bị! Đã tiến vào trung ương của khu vực chiến hạm…Chuẩn bị chiến đấu. Cho bọn ngoài hành tinh khốn kiếp kia biết, sức mạnh vô tận của loài người khi bị dồn vào đường cùng là như thế nào!
-Rõ!
-Được! Chiến thôi nào!
-Vì phi thuyền Hi Vọng!
Chỉ bằng một giọng ca đã khiến cho tất cả khôi phục tinh thần, so với bất kỳ bài diễn thuyết nào còn hiệu quả hơn nhiều. Mà lúc đó, Niệm Tịch Không còn chưa biết rằng nàng đã vô tình giải quyết một tình huống nan giải của Diêu Nguyên….
Tại trung ương của quần thể chiến hạm, trong một mảnh vỡ của phi thuyền chủ hạm, vô số dây dẫn tập trung vào chính giữa một căn phòng, trong căn phòng đó sắp đầy linh kiện điện tử. Bỗng, trên màn hình trong phòng hiện lên vô số văn tự ngoài hành tinh.
Các chữ viết kia nếu dịch ra thì có nghĩa: Phát hiện ra sinh vật có linh hồn thích ứng với vũ trụ, số lượng là 840 sinh vật. Cấp bậc sự việc là…cấp 1, độ quý hiếm cấp S. Sử dụng quyền hạn cao nhất, hủy bỏ kế hoạch phá hủy phi thuyền của dị tộc, toàn lực săn bắt sinh vật có linh hồn thích ứng với vũ trụ. Bắt đầu phóng hạt Sáng Thế bao trùm phạm vi lớn, đồng thời tìm tòi bốn loại sinh vật có linh hồn quý giá cấp S, và hai loại sinh vật có linh hồn quý giá vượt cấp S. Mệnh lệnh được chấp hành ngay lập tức…
Cùng lúc đó, bên ngoài phi thuyền Hi Vọng, trong một mảnh vỡ phi thuyền chủ hạm tàng hình, gần một vạn robot đang dùng vũ khí nhắm vào phi thuyền Hi Vọng. Đó là vũ khí có uy lực mạnh nhất trên người robot – Súng Gauss. Khi bọn chúng vừa định khởi động vũ khí, thì ánh sáng trên người bỗng thay đổi. Lát sau, từng tốp robot bay ra ngoài mảnh vỡ phi thuyền chủ hạm, dùng động cơ hạt đẩy trong người bay về phi thuyền Hi Vọng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...