Trước đó, cả quảng trường nhìn vào cái tên Sở Huy tăng lên từng bước với một sự kính nể. Còn cái tên Trần Tiến này là sự kích động cực điểm. Không chỉ khán giả, những người bị văng ra từ tháp, mà còn các Tông chủ các Tông môn, các bậc tiền bối cao thủ không ai mà bây giờ không hồi hộp. Họ muốn xem Sở Huy có thể đi tới đâu và chàng trai Trần Tiến sẽ bước tới nơi nào.
Trên tầng tháp sáu mươi lăm, Sở Huy vẫn vẻ mặt kiên quyết và vô tình, trán ướt đẫm mồ hồi nhưng y vẫn nhẹ nhàng ung dung bước lên từng bước một. Mỗi bước đi khó khăn càng cao nhưng điều đó không hề làm y do dự. Y có sự kiên định của mình, có đạo tâm cố chấp của bản thân. Và đặc biệt sự cao ngạo, của cái biệt danh “Đệ Nhất Thiên Tài” theo y đã hơn hai mươi năm qua.
Còn Trần Tiến, tầng sáu mươi bốn này hắn lại có cảm ngộ, vẫn như ba tầng trước. Trần Tiến xếp bằng ngồi đả tọa, kinh mạch khai thông, chân nguyên hao tổn không ngừng tự phục hồi. Kinh Dương Vương bắt đầu xâm nhập vào toàn bộ cơ thể, Trần Tiến yên lặng tu luyện.
So với hai người trên, nhóm thứ ba là Hắc Phong, Thi Sách, Mộ Dung Thiên, Huyên Huyên tiên tử và Kiếm Vương Hoàng Trần.
Hắc Phong từ khi xuất đạo được coi là đệ nhị thiếu niên của Lâm Quốc, thiên phú bẩm sinh và tính cách cũng vô cùng kiêu ngạo. Thế nhưng khi đến tầng bốn mươi tám này, toàn bộ tinh thần của hắn cũng dường như cạn kiệt, bước chân từng bước vô cùng khó khăn.
Giống như Hắc Phong, Thi Sách, Mộ Dung Thiên, Huyên Huyên tiên tử, và Hoàng Trần đều vô cùng mệt mỏi, nhưng sự kiêu ngạo không cho bọn họ lùi bước, nếu có chỉ có thể hết thời gian giới hạn mà văng ra thôi.
- Đại hội kỳ này thật đặc sắc không uổng công đi xem!
Từng tiếng nghi luận phát ra xung quanh quảng trường.
- Tưởng lần này đến chỉ để thấy phong thái của Sở Huy, không ngờ còn kiếm được hai kẻ xuất sắc bất ngờ là Mộ Dung Thiên và tên Trần Tiến kia.
- Không biết rút cuộc Sở Huy và Trần Tiến họ đi đến tầng bao nhiêu?
Thủy Hoàng Viện Trưởng cũng chăm chú nhìn vào hai người trên tầng tháp cao. Ông ta nhớ rõ lắm, hơn một ngàn năm trước, ông ta cũng một lòng nhiệt huyết truy cầu đạo. Năm đó, Thiết Phiến Học Viện cũng mở tháp để chiêu sinh, ông ta đã leo được đến tầng bốn mươi tám và trở thành một trong năm người xuất sắc nhất. Nhưng không ngờ lần này, không chỉ có hai tên vượt quá sáu mươi tầng mà còn có năm người đạt đến mức tương đương ông ta và còn có thể vượt qua.
Lúc này thời gian đã đến tối, mọi người khán giả cũng không hề có tâm lý nghỉ ngơi, họ sợ khi họ không chú ý, biến cố sẽ xuất hiện. Mọi người càng thảo luận càng ác liệt về diễn biến của các đại biểu.
Thái Thanh Thanh lo âu, cô đã đến giới hạn, không thể nào tiếp tục được nữa, cô cắn môi lộ vẻ không cảm lòng. Vài khắc sau cô bị áp lực tháp đánh văng ra, tầng thứ bốn mươi mốt. Khi văng ra cô lại thấy áp lực cơ thể hoàn toàn biến mất, cô vội vàng tìm đến Tông môn để hội họp với mọi người. Bất ngờ thay, cô lại chỉ thấy Qui Trần mà không thấy hai người còn lại là Nghiêm Hạo và Trần Tiến đâu.
- Điều đó có nghĩa là…Nghiêm Hạo và Trần Tiến còn trong tháp, hai người đó lợi hại như vậy sao?
Quí Trần thấy Thái Thanh Thanh đi đến tầng bốn mươi mốt, hơn gã đúng một tầng sắc mặt trở nên cực kì đáng sợ. Trước đây gã luôn tự tin rằng mình là anh tài số một của Tông môn, không ngờ bây giờ không chỉ Thái Thanh Thanh mình không bằng, mà còn thua cả tên Nghiêm Hạo và tên Trần Tiến kia nữa.
Thời khắc giới hạn vừa đến Trần Tiến chấn động, hắn mở mắt ra lại nhẹ nhàng lên tầng sáu mươi lăm. Hai nén nhang thời gian này, hắn đã tu luyện thành công tầng một Kinh Dương Vương Công Pháp. Trần Tiến chìm vào cảm ngộ đó, hắn biết rõ không phải hai nén nhang mà ít cũng phải đã bảy ngày trôi qua. So với cảm ngộ các tầng kia, tầng này chắc là gia tăng thời gian rồi. Một điều Trần Tiến không biết là, cơ duyên của hắn quá sâu nên vô tình nhận được các bí mật thượng cổ này, còn như Sở Huy đó là vấn đạo, là những cảm ngộ trên con đường tu đạo của hắn trong tương lai để giúp hắn vượt qua bình cảnh.
Thái Thanh Thanh ngây ngốc rồi, cô không ngờ rằng mình vốn dĩ không cùng đẳng cấp với tên tiểu đệ Trần Tiến này. Sở Huy là ai chứ nhất đại thiên tài, mà tên tiểu đệ của cô hơi xem thường lại đang ngang bằng y. Cô biết rằng, mình nhìn lầm rồi hơi hối hận vì trước đó không tạo ra một mối quan hệ tốt hơn.
Hắc Phong đã đến cực hạn rồi, tầng năm mươi này hắn không thể tiến thêm nữa, đến tột cùng giới hạn mỗi con người mỗi khác nhau. Gã bị văng ra ở ngay đây những cùng lúc đó Mộ Dung Thiên, Hoàng Trần và Huyên Huyên tiên tử cũng cùng văng ra từ tầng bốn mươi chín.Còn Nghiêm Hạo cũng bị văng ra từ tầng bốn mươi sáu.
Trên tháp bây giờ, chỉ còn sự tồn tại của ba người: Thi Sách tầng năm mươi, Sở Huy và Trần Tiến tầng sáu mươi lăm.
Lúc này đây, Sở Hoàng của Vọng Nguyệt Tông tiến về hướng Nhật Thần Tông đang đứng.
- Rốt cuộc hắn là ai?
Đặng Hùng nghe thanh âm liền nhíu mày đáp:
- Gã có là ai thi sao, liên quan gì người chứ, chẳng lẽ thế gian này không có người so với con trai người sao?
Sở Hoàng nghe thấy vậy mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh y lại cười ha hả:
- Hừ, ta chỉ muốn chúc mừng người, Tông Môn đã xuất hiện một thiên tài tuyệt diễm mà thôi. Nhưng nếu đã tự tin vậy, người có muốn đánh cược với ta không?
Đặng Hùng nghe vậy mới nói:
- Đánh cược, đánh cược gì?
- Giữa con trai ta và đệ tử người, nếu ai lên tầng cao hơn thì người đó thắng, sao người thấy sao?
Đặng Hùng do dự, hắn không hề biết rõ lắm về tiềm lực của Trần Tiến, nếu không hắn đâu cần kích động như vậy. Trước giờ hắn vẫn không đánh giá và coi trọng nhất là người này.
- Sao, người không tự tin về đệ tử mình sao? Vậy thôi xem như ta chưa nói gì.
Đặng Hùng biết mình đang bị y dùng kế khiêu khích, nhưng bao lâu rồi Tông môn chưa quật khởi được như vậy, không đành lòng vụt mất cơ hội. Y nói:
- Được đánh cược thì đánh, vậy phần thưởng cho bên thắng là gì?
- Đơn giản thôi, nếu người thắng ta sẽ đưa người một vạn trung phẩm linh thạch, năm pháp bảo Huyền cấp cao cấp, và đặc biệt là sẽ để cho năm đệ tử của người tiến vào linh trì của Vọng Nguyệt Tông ta tu luyện trong năm năm, người biết rõ linh trì của chúng ta tác dụng như thế nào rồi chứ.
Đặng Hùng nghe xong, những điều kiện này quá mê người đi, nếu thắng được cơ hội tấn cấp Tông môn là rõ ràng. Không huy hoàng như xưa nhưng ít nhất cũng được tám chín phần. Nhưng y biết trên đời này làm gì có bữa ăn miễn phí. Y hỏi:
- Nếu ta thua?
- Ta muốn tên kia trở thành đệ tử nòng cốt của Vọng Nguyệt Tông ta. Dĩ nhiên về danh ngạch hắn được vào Thiết Phiến Học Viện ta cũng để lại cho người. Ta biết rõ người cần danh ngạch hơn ta.
Đặng Hùng lộ vẻ do dự, lời đề nghị thật mê người, những Trần Tiến không ngờ tên này tiềm lực to lớn như vậy, so với việc trước mắt gia tăng thực lực nhưng đâu bằng tương lại phát triển có một tu sĩ ít nhất cũng Kiếp Biến trở lên.
Thấy vẻ mặt của Đặng Hùng, Sở Hoàng cười nói:
- Đệ tử Trần Tiến này của người, ta biết không ai là không muốn giữ lại. Nhưng người có nghĩ cho an nguy của hắn không. Hôm nay hắn xuất hiện đã hoàn toàn làm động dung không biết bao nhiêu người rồi, đã có thể trở thành một cái gai của nhiều người. Người có đủ năng lực bảo vệ hắn sao, nên biết một khi hắn chưa đủ lớn, thì vẫn chỉ là con kiến hôi thôi.
Đặng Hùng nghe đến đây sao còn không hiểu, rất nhiều người sẽ chướng mắt với sự xuất hiện này. Khác với Sở Huy, hắn không chỉ sinh ra trong đệ nhất Tông môn ba sao, mà vừa ra đời đã nhận được sự chiếu cố của Thượng Vực, còn Trần Tiến thì không có gì. Nhưng…
- Nếu người không bằng lòng, nếu người để Trần Tiến thành đệ tử bên ta, ta thêm một danh ngạch của Thiết Phiến Học Viện bên ta nữa cho người. Và Trần Tiến nếu đến ngày tu vị đại thành ta sẽ để hắn làm một trưởng lão cung phụng ở Nhật Thần Tông. Cùng với đó là liên kết đồng minh với Vọng Nguyệt Tông ta ít nhất một trăm năm.
Đặng Hùng đã động tâm rồi, y sợ nhất là mất một chỗ dựa trong tương lai, nay nhận được lợi ích lớn mà vẫn có chỗ dựa y gật đầu:
- Ta đồng ý, những nếu người thua thì phải thêm các điều kiện như người thắng vào, trừ việc lấy Trần Tiến về tông môn người.
- Được! Vậy ta và người cùng đánh cuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...