Màn đấu giá ly kỳ đang diễn ra, khiến mọi người trong khán phòng khá phấn khích. Vài người thông minh nhận ra, hai người này đang kéo dài thời gian chờ tiếp viện đến cũng khỏi khỏi mỉm cười cho màn kịch này. Cũng có người vẫn đợi xem thấy kẻ gặp nạn.
Trần Tiến thầm tính toán thời gian, có lẽ gần đến rồi. Hắn chậm rãi ra cái giá:
- Một ngàn một trăm hạ phẩm linh thạch!
Đội giá thêm một trăm linh thạch nhưng ít ra có thể không bị Vạn Bảo Lâu quy kết tội phá rối thì cũng coi là xứng đáng. Âu cũng do tiểu oa oa rắc rối này. Quả nhiên như tính toán, thiếu nữ vừa gõ chuông lại hô lên thì Tông chủ Đặng Hùng cũng xuất hiện.
Thầm thở dài may mắn, hiện nay hắn thân cô thế yếu không có chỗ dựa cũng như thực lực đành phải chịu nhịn nhục từng ly từng tý. Mỗi bước chân đều phải một tính toán. Hiện nay đừng nói là hắn, cả cái Thần Nhật Tông môn này cũng không đủ phân lượng mà đối với Vạn Bảo Lâu.
Mọi việc tưởng đến đây kết thúc, thì một thanh âm lên tiếng:
- Ta ra giá một ngàn một trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch!
Một câu này gây bão cả khán phòng, người này có ý gì đây. Nếu muốn đấu giá thì khi bên này gặp khó xử đã ra tay mua rồi, bây giờ thấy tiếp viện người ta đến lại trả giá là có ý gì? Vài người thầm đánh giá có lẽ đôi bên quen biết nhau mới gây khó dễ vậy, vậy thì sao không ngồi xem trò hay cơ chứ.
Trần Tiến trong lòng cảm thấy giận dữ, tên này sớm không kêu giá muộn không kêu giá khi ta chuẩn bị kết giá hắn lại nhảy vào không phải chơi chúng ta là gì.
Đám Đặng Hùng trên đường đi đã nghe Tiểu Tiêu nói sơ lược qua nên hiểu rõ tình huống nhưng không ngờ khi vừa bước vào đã có một người khác ra giá. Nhật Thần Tông tuy đã xuống vị thế, nhưng cũng không phải là con hổ giấy để ai muốn động là động.
Đặng Hùng giận dữ chưa kịp ngồi xuống vội vàng tăng giá:
- Một ngàn năm trăm hạ phẩm linh thạch!
Nhiều người nhận ra Đặng Hùng, Tông chủ Nhật Thần Tông liền rõ ràng, hóa ra ba người vừa này là người của Nhật Thật Tông. Ba người này có thể là những đệ tử được dẫn đi cùng để tham quan đại hội, ít hiểu sự đời nên ham chơi báo giá nhưng do không có linh thạch nên câu giờ chờ Tông chủ cứu viện.
Đánh giá cẩn thận thanh âm vừa phát ra mọi người của Nhật Thần Tông đã thấy tên phá quấy kia là ai. Đó là tên Đại Vũ, bên cạnh hình như còn có hai vị trưởng lão Hoàng Long Tông. Thấy ánh mắt của đám người Trần Tiến nhìn sang, hắn cũng cười khỉnh xem thường ra vẻ đắc ý:
- Để ta xem các người có mua được không? Hoàng Long Tông ta sẽ cho các người thấy bọn ta so với các người còn lớn mạnh hơn nhiều lắm.
Đại Vũ lại ra hiệu tăng giá, lần này là:
- Một ngàn tám trăm hạ phẩm linh thạch!
Đặng Hùng nghe báo giá, khí huyết đã xung thiên. Y vốn không phải là kẻ dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng những thứ đụng chạm vào Tông môn lại như điểm yếu chí mạng của gã. Tên nhóc này rõ ràng không phải yêu thích “Ngân cương tinh thạch” mà là muốn tát thẳng vào mặt Nhật Thần Tông gã. Đặng Hùng hô lên:
- Hai ngàn năm trăm linh thạch, có giỏi người tăng giá đi ta theo người đến cùng!
Đại Vũ nghe thấy vậy y biết Đặng Hùng đã bị mình chọc tức, hắn quay lại gật đầu, rồi lại ra hiệu tăng giá:
- Ba ngàn hạ phẩm linh thạch. Hoàng Long Tông của tiểu bối tuy không giàu có gì, nhưng cũng không để vụt mất thứ mình yêu thích được.
Nghe những lời châm chọc trắng trợn như vậy thử hỏi làm sao Đặng Hùng có thể nhìn, chuẩn bị hô lên, thì Trần Tiến từ lúc nào đã xuât hiện và nói:
- Đợi đã Tông chủ, dù sao ngài cũng là người có chức có quyền làm sao có thể hạ thấp thân phận của mình để mà tranh giá với tiểu bối hay là người để đệ tử làm chủ lần này được không.
Mọi người xung quanh nghe thế, liền chuẩn bị xem một màn kịch hay. Ở đây đại đa số người của nhiều tông môn đều biết giữa hai phái có thâm thù đại hận khó có thể giải.
Đặng Hùng đang điên tiết lên không giữ được bình tĩnh, không hiểu sao khi nghe thanh âm của Trần Tiến lại cảm thấy tinh thần mau chóng được hòa hoãn lại, nghĩ đến nãy giờ mình thật mất thân phận. Nên cũng gật đầu, mỉm cười với Trần Tiến. Càng ngày càng có thêm nhiều cảm tình với tên đệ tử ký danh này. Hắn nói:
- Được, người cứ tùy ý quyết định, lời nói của người tạm thời đại biểu cho Nhật Thần Tông chúng ta.
Những người Nhật Thần Tông phía sau không quen biết rõ ràng về Trần Tiến, cảm thấy những lời này mang theo rất nhiều hàm ý. Chẳng lẽ hắn là tương lại Tông chủ sao? Hay hắn có bối cảnh thế lực gì? Nhưng tại sao trước đó không hề biết hắn?
Trần Tiến nghe vậy cũng mỉm cười, gật đầu tạ ơn Tông chủ, liền quay qua nhìn Đại Vũ. Trong vài khắc trầm mặc trôi qua, cả khán phòng cũng như im lặng đón xem màn kịch. Đối với thiếu nữ hay chưởng quầy của Vạn Bảo Lâu họ lại càng không lên tiếng can ngăn, vì giữa hai tông môn này càng tranh đấu họ càng được lợi.
Cuối cùng Trần Tiến cũng lên tiếng, giọng điệu không nhanh không chậm nói:
- Người xưa có câu, quân tử không đoạt thứ người khác thích. Nếu đạo hữu đã lên tiếng rằng tinh thạch kia là vật yêu thích. Vậy tại hạ đành “mượn hoa kính phật” ngậm ngùi nhường lại cho đạo hữu.
Những lời này khiến cả khán phòng há hốc mồm lên kinh ngạc. Cứ ngỡ rằng chuẩn bị được nhìn thấy một màn minh tranh ám đấu. Thì giờ lại thấy tên đệ tử này không chỉ vô sỉ tự nhận mình là quân tử mà còn đem cục đá phỏng tay này quăng ngược lại cho tên đệ tử Hoàng Long Tông. Rõ ràng ở đây ai cũng biết, bản thân hắn chẳng ham muốn gì với tinh thạch này, có chăng chỉ là vị tiểu muội ngây ngô xinh đẹp kia yêu thích thôi.
Đám người Thần Nhật Tông kinh ngạc nhưng suy nghĩ lại xem như cũng may mắn. Nếu không uổng phí một lượng không nhỏ linh thạch cho một món đồ mà giá trị chưa tới tám trăm linh thạch. Lúc này đây Đặng Hùng lại càng nhìn càng thuận mắt đứa nhỏ này. Thông minh lạnh lẹ, xử sự tình huống nhanh chóng.
Còn bên này Đại Vũ lần này quả thật ăn quả đắng, hắn đã bảo giá không thể rút lại được. Chưa kể trước mặt bao nhiêu đồng đạo tu chân, hắn đã lên tiếng nói rằng đây là vật yêu thích đoạt cho băng được bây giờ làm sao mà có thể có đường lui nữa. Vạn Bảo Lâu hắn cũng không đủ phân lượng đắc tội.
Thiếu nữ chủ trì đấu giá cũng rất thông minh, thấy một màn đang diễn ra. Cô đã biết rằng lần này thằng thua đã phân rõ. Hoàng Long Tông muốn mượn hơi tinh thạch để ép Thần Nhật Tông mua giá cao, ai ngờ lại bị “Gậy Ông Đạp Lưng Ông”, tên đệ tử kia lại dùng chiêu “Mượn Hoa Kính Phật” để trả lại tất cả.
Sau giây lát, ba tiếng gõ thành giao cũng kết thúc. Cô lên tiếng:
_“Ngân cương tinh thạch” giá ba ngàn hạ phẩm linh thạch bàn giao.
Dứt lời một thiếu niên đến và nhận bảo hạp đem đến đám người của Hoàng Long Tông. Tên Đại Vũ tuy biết lần này mình đã bại rồi nhưng chỉ có thể “Ngậm bồ hòn làm ngọt” nhận lấy bảo hạp và xuất ra ba ngàn hạ phẩm tinh thạch đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...