Tiêu Vân Thiên rất muốn giống kiếp trước, theo nàng vui chơi trọn vẹn 7 ngày. Đáng tiếc hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Thời gian mau chóng trôi qua, Tiêu Vân Thiên quả nhiên đã đột phá đến Thất Trọng. Hắn nghĩ tới một việc, đó là bản thân trong mắt người khác là phế vật, giờ đột nhiên lại có tu vi Thất Trọng. Nếu gặp mặt gia chủ, trưởng lão, thái thượng trưởng lão thì sẽ rất phiền toái. Bản thân lần trước đi Tàng Thư Các lại chưa lấy được võ kỹ nào. Nếu chờ Tiêu Nhật Lam trở về mới tới Tàng Thư Các thì sẽ không giấu được ánh mắt lão ta. Hiện giờ lập tức đi Tàng Thư Các có khi lại thích hợp hơn. Mặc dù nghe nói Tiêu Quân thái thượng trưởng lão cũng đang ở đấy nhưng cứ thử xem sao, biết đâu lại qua mặt được.
Và quả nhiên vận may của Tiêu Vân Thiên không tồi. Khi hắn tới Tàng Thư Các thì chỉ có một thiếu niên ngồi trước cửa, Tiêu Quân thì đang ở phía xa chăm chú nhìn vào một quyển sách.
Tiêu Vân Thiên vội vàng đi đến bên thiếu niên này:
- Vị tộc huynh này, ta tên Tiêu Vân Thiên, hôm nay đến đây trả sách lần trước đã mượn.
- Ồ, ngươi là Tiêu Vân Thiên? Ta là Tiêu Thành. Sư phụ có nói qua về ngươi, ngươi chính là kẻ được các vị thái thượng trưởng lão đặc cách thích vào Tàng Thư Các lúc nào thì vào?
- Không không, Tiêu Thành tộc huynh cứ đùa, ta chỉ có chút tự do ở 2 tầng đầu mà thôi.
- Vậy đã rất tuyệt vời rồi. Ngươi xem ta, mặc dù làm công việc ở Tàng Thư Các nhưng chỉ có thể tùy ý ở tầng 1 mà thôi. Được rồi, ta thông báo với Tiêu Quân thái thượng trưởng lão một chút.
Tiêu Vân Thiên sợ nhất là lời này, hắn vội vàng đưa ra lý do:
- Không cần đâu tộc huynh, quấy rầy thái thượng trưởng lão đọc sách là bất kính đấy. Ta chỉ trả những quyển sách này, sau đó dạo quanh 2 tầng đầu Tàng Thư Các một chút xíu. Khi nào thái thượng trưởng lão ngừng đọc sách thì huynh báo cáo cũng không muộn.
- Cũng đúng, ta cứ xem ngươi như tộc nhân bình thường là được. Không thể ai ra vào cũng quấy rầy thái thượng trưởng lão được.
- Đa tạ tộc huynh.
Tiêu Vân Thiên vội vàng đưa ra những quyển sách lần trước đã đọc để Tiêu Thành ghi chép, sau đó đi vào Tàng Thư Các. Mục tiêu lần này là Võ kỹ.
----------
Trên tay Tiêu Vân Thiên đang cầm một quyển sách, hắn say sưa đọc. Ngoài bìa có mấy từ “Tụ Lực Phá Kích”.
Không ngờ trong tàng thư các Tiêu gia lại có loại võ kỹ “cao cấp” này. Thật sự nó là chính là võ kỹ tốt nhất dành cho Võ Sư chưa thể chân khí ngoại phóng. Nguyên lý của nó rất đơn giản, nhưng làm được thì không phải dễ dàng gì.
Cơ bắp con người có một “giới hạn phát lực”, ngươi “dùng hết sức” có thể nâng được tảng đá nặng 100 cân nhưng lại không cách nào nâng nổi tảng đá khác nặng 110 cân. Thế nhưng nếu được hỏi ngươi có thể nâng được tảng đá 100 cân lên bao nhiêu lần, câu trả lời là 5 hay 10 thậm chí 20? Nếu đã “dùng hết sức”, vậy sức lực mới này ở đâu ra? Câu trả lời là thực tế ngươi chỉ vận dụng được 20%, 10% hoặc 5% sức mạnh tổng thể chứa trong cơ bắp của ngươi mà thôi. Phương pháp ngươi dùng khi chuẩn bị nâng tảng đá 100 cân là hít sâu, chuẩn bị rồi sau đó miệng thét lên “aaaa…” và hai tay giật mạnh, nhấc tảng đá lên? Đó cũng chính là một phương pháp tụ lực, nhưng rất thô sơ.
Võ kỹ “Tụ Lực Phá Kích” tiểu thành có khả năng giúp ngươi làm được còn nhiều hơn thế. Nó có khả năng giúp ngươi nâng được tảng đá nặng hơn 100 cân rất nhiều, có thể là 200 cân, thậm chí là 300 cân. Tất nhiên tiêu hao cũng không phải là 1 cộng 1. Ngươi có thể nâng tảng đá 100 cân 10 lần, nhưng nếu dùng võ kỹ này, ngươi có thể nâng tảng đá 200 cân… 3 lần. Nếu là 300 cân? Có lẽ ngươi có thể nâng 300 cân 1 lần.
Ngoài việc tận dụng toàn bộ sức mạnh của cơ bắp ở cảnh giới tiểu thành, “Tụ Lực Phá Kích” đại thành còn có tác dụng tập hợp sức mạnh của nhiều cơ bắp trong cơ thể vào một bộ phận phát lực, như là hai cánh tay. Tạo nên một kích có sức phá hoại vượt xa đẳng cấp của người sử dụng.
Hậu quả rất rõ ràng, sau khi sử dụng toàn bộ sức mạnh chứa trong cơ bắp, toàn bộ cơ thể ngươi lập tức mất đi sức lực, trở nên cực độ mỏi mệt. Mặc dù không đến mức đi không nổi, nhưng chắc chắn cũng không khá hơn là bao.
Ngoài ra, còn một cảnh giới “Tụ Lực Phá Kích” viên mãn. Có khả năng kích thích ra những tiềm năng của cơ bắp. Giống như người chạy bộ, đang rất mệt mỏi, nhưng nếu vượt qua cực hạn, họ bỗng thấy thân thể tràn ngập sức lực, lại có thể chạy được rất nhanh rất xa. “Tụ Lực Phá Kích” viên mãn có thể tự chủ vượt qua cực hạn giống như vậy, sau đó kết hợp toàn bộ sức lực vốn có và tiềm năng khiến công kích phát ra lúc này thậm chí còn mạnh mẽ kinh khủng hơn nhiều. Nhưng hậu quả không chỉ đơn giản là toàn thân tê liệt. Đây thực tế chính là mạng đổi mạng. Sau một kích này, ngay cả đứa trẻ bình thường cũng có thể giết ngươi. Đối thủ không chết, hoặc xuất hiện yếu tố bất ngờ nào đó thì người chết chắc chắn là ngươi. Cho dù không chết, tổn thương đến cơ bắp là gần như vĩnh viễn, gây ảnh hưởng cực lớn đến tu luyện tương lai.
Khuyết điểm rất lớn nhưng một kích vượt qua võ kỹ thông thường, cũng là một con át chủ bài đáng giá cho ngươi luyện tập, sử dụng. Nó có thể là bùa đòi mạng của ngươi, ngược lại có khi là bùa cứu mạng, quan trọng là ngươi vận dụng nó như thế nào mà thôi.
Đáng tiếc, “Tụ Lực Phá Kích” chỉ có thể kích thích sức mạnh cơ bắp, chỉ thích hợp cho Võ Sư. Nếu nó có thể kích thích cả chân khí thì cũng không bị vứt trong một xó xỉnh thế này.
Mặc dù kiếp trước Tiêu Vân Thiên không tu võ nhưng lấy hiểu biết và cảnh giới kiếp trước của hắn thì chỉ cần đọc qua một lượt, lập tức nắm giữ được tinh túy trong võ kỹ. Nhưng hắn vẫn quyết định đem quyển công pháp này về phòng nghiên cứu thêm. Dù sao phải luyện tập thật sự mới biết võ kỹ này thế nào, nếu gặp vướng mắc gì đó lại không có công pháp bên cạnh, chỉ dựa vào trí nhớ mà luyện tập sai đường thì mất nhiều hơn được.
-----------
Trong 7 ngày Tiêu Nhật Lam vắng mặt này, hắn nhờ vào đặc quyền tự do ra vào tàng thư các đã lần lượt mượn võ kỹ “Tụ Lực Phá Kích” và đầy đủ 5 loại công pháp ngũ hành với lý do tham khảo. Tiêu Thành không nhận ra Tiêu Vân Thiên là phế vật không thể tu luyện nổi tiếng Tiêu gia, lại càng không nhận ra hắn là Võ Sư đẳng cấp nào mà chỉ biết Tiêu Vân Thiên được Tiêu Nhật Lam cho phép tự do ra vào tàng thư các. Thế là hắn cũng không dám quản chặt việc Tiêu Vân Thiên mượn đủ cả 5 loại võ kỹ.
“Mặc dù lúc này chưa cần, cũng chưa thể tu luyện võ kỹ nhưng cứ sao chép trước đã. Đợi đến khi vị Tiêu Nhật Lam kia trở về, có trời mới biết lúc ấy bản thân phải đối mặt với bao nhiêu chất vấn, không thể lúc nào cũng đem vị mỹ nữ kia ra làm lá chắn được.” Tiêu Vân Thiên thầm quyết định. “Bí mật có thể ít lộ ra là hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...