Đại Việt Chúa Tể


Nhìn thấy năm người Lê Tuấn trầm tư, Lê Thắng lại tiếp tục nói tiếp, “Cũng không chỉ riêng gì bộ lạc này, ngay cả bốn bộ lạc lớn còn lại cũng đều bị chúng ta tổ chức đánh cướp liên tục mấy ngày nay.

Hahaha… nói thật với các ngươi, từ khi ta làm chiến binh đến bây giờ, chưa bao giờ ta cảm thấy được tự do tung hoành như vậy!”
Nghe Lê Thắng cười lớn, cả năm người Lê Tuấn cũng không khỏi nhíu mày hiếu kỳ, “Chẳng lẽ ngươi không sợ bị bọn người kia bắt được giết chết hay sao?”, một người trong năm người Lê Tuấn hiếu kỳ hỏi.
“Sợ chết? Ta có sao? Dù có chết, nhưng được chết bên cạnh những đồng đội vào sinh ra tử cùng nhau, những người tuy mới gặp mặt không lâu nhưng họ lại sẵn sàng dùng tính mạng của họ để bảo vệ ta, ta dù có chết cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả!”, Lê Tuấn vô cùng kiên định trả lời.
Lời nói này của Lê Thắng trực tiếp đả kích vào tâm trí của năm người Lê Tuấn.

Bọn hắn từ nhỏ sáu người chơi thân với nhau, bọn hắn đều biết được Lê Thắng không phải là người ưa thích nói dối, ba hoa này kia.

Chính vì thế, bọn họ lúc này càng tin tưởng hơn với lời nói tràn đầy sự tự hào kia của Lê Thắng.
Nhìn trên khuôn mặt của cả năm người Lê Tuấn hiện lên sự ao ước, Lê Thắng cũng thừa nước đục thả câu, “Ta biết các ngươi không giống như ta, các ngươi đều có rất nhiều họ hàng thân thích, còn ta thì chỉ mỗi mẹ già, nên áp lực đặt lên đôi vai của các ngươi cũng lớn hơn ta rất nhiều lần.
Tuy vậy, ta cũng muốn nói cho các ngươi điều này.

Các ngươi nên thoát ly khỏi cái bộ lạc chó chết này! Chỉ khi thoát ly ra khỏi đây, thì chúng ta mới có thể tìm lại được tôn nghiêm bấy lâu đã bị chó gặm mất của chúng ta, thần phục bộ lạc mới nổi kia, chúng ta mới có thể tung bay trên những đôi cánh của chính mình!
Ở nơi đó, không hề có sự chà đạp, khinh bỉ hay xem thường lẫn nhau! Ở nơi đó, không hề có sự nịnh bợ, sự không công bằng hay là đâm chém sau lưng nhau! Ở nơi đó, chỉ có sự công bằng, tình nghĩa anh em, và tinh thần đoàn kết đến tột cùng! Tất cả mọi người đều sẳn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ lẫn nhau! Ở nơi này có sao?”
Nghe Lê Thắng liên tục buông lời đả kích như vậy, tinh thần của năm người Lê Tuấn lúc này cũng đã bị dao động.


Tuy vậy, việc này quá hệ trọng, không chỉ đơn thuần là tính mạng của bọn hắn, mà còn liên quan để cả bộ lạc và người thân của bọn hắn.

Nào có thể trong một thời gian ngắn như thế này mà bọn hắn đưa ra quyết định được!
Sau một hồi lâu trầm tư suy nghĩ, Lê Tuấn lúc này mới lên tiếng, “Chuyện này tạm thời gác sang một bên đi, từ từ để chúng ta bàn bạc lại kỹ càng đã rồi hẵng tính sau! Trước mắt, chuyện của người mới là quan trọng nhất, ngươi cứ nằm nghỉ ngơi nhanh chóng lấy lại sức khỏe đi! Nhưng tuyệt đối không được phép lộ mặt ra ngoài, đến lúc đó e rằng chúng ta cũng khó có thể bảo vệ cho ngươi được!”
Nói xong, Lê Tuấn liền đỡ Lê Thắng nằm xuống nghỉ ngơi, còn hắn và bốn người còn lại thì quay trở lại phòng làm việc của mình.

Ngồi trên bàn, Lê Tuấn cũng không khỏi nhíu mày trầm tư.

Sự việc tên Lương Gian bị giết chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị tên Lương Vũ Đản phát hiện ra được, đến lúc đó e rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

“Lê tướng quân, ngươi thấy lời của Lê Thắng thế nào?”, một tên không nhịn được liền mở miệng hỏi.
“Các ngươi thấy sao?”, Lê Tuấn không trả lời mà trực tiếp hỏi ngược lại.
“Theo ta thấy, lời của Lê Thắng nói cũng không phải là không có lý.

Chúng ta ở đây lâu như vậy, nhưng cái chúng ta nhận lại đó lại là sự khinh bỉ của những tên chó chết kia.
Biết bao nhiêu xương máu anh em chúng ta đã đổ xuống ở nơi đây, chẳng lẽ các ngươi lại nhẫn tâm tiếp tục nhìn thấy anh em của mình tiếp tục đổ máu ở một nơi chó chết này hay sao?”, tên chiến sĩ kia cũng dần trở nên kích động nói.

“Ta cũng đồng ý với ý kiến của Lê Thắng, đây cũng là cơ hội để cho chúng ta nhanh chóng thoát ra khỏi cái “chuồng giam” này, ở đây thêm ngày nào, ta lại càng cảm thấy buồn nôn với những khuôn mặt giả tạo của chúng!”, một người khác cũng đồng ý lên tiếng.
“Ta cũng không có ý kiến, chúng ta đều là anh em, các ngươi quyết như thế nào, ta cũng sẵn sàng đi theo.

Mẹ nó, cùng lắm là chết một lần mà thôi! Ở bên kia, chúng ta vẫn là những anh hùng!”, một người lính khác tiếp lời.
“…”
Nghe thấy mấy người anh em của mình thổ lộ quan điểm, Lê Tuấn cũng không khỏi phút chốc rơi vào trầm tư.

Thoát ly sao? Hắn sao lại không muốn cơ chứ? Ngay cả nằm mơ hắn cũng nhìn thấy điều này! Nhưng việc này quá quan trọng, bọn hắn không thể nóng vội được,
“Nếu các ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng không có ý kiến gì! Nhưng hiện tại, chúng ta cần phải sắp xếp mọi thứ chu toàn cái đã.

Nếu làm không khéo, sợ rằng sẽ khiến cho chúng ta lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc không đáng có.
Các ngươi cũng nên nhanh chóng quay trở lại thông báo cho người thân của các ngươi, đồng thời cũng lan tin cho những anh em thân tín khác để bọn họ kịp thời chuẩn bị.

Cố gắng làm mọi thứ càng nhanh và càng bí mật càng tốt!
Nếu ta đoán không lầm, sẽ không lâu tới đây, có thể tên Lương Vũ Đản kia sẽ dẫn quân đi trả thù cho con trai của hắn.


Đến lúc đó, sẽ chính là thời điểm để cho chúng ta hành động!”, Lê Tuấn vô cùng nghiêm túc nói.
“Chúng ta đã hiểu!”, nghe Lê Tuấn dưa ra quyết định cuối cùng, cả bốn người còn lại đều đồng thanh đáp ứng.
Bọn hắn lúc này đều ý thức được đây chính là vấn đề lớn đến nhường nào.

Đây chẳng còn gọi là thoát ly, mà phải gọi đúng là tạo phản.

Tội danh tạo phản, xử như thế nào thì ai nấy đều rõ ràng, chẳng những bọn hắn, mà ngay cả những người gần kề nhất với bọn hắn đều phải chết.

Đó chính là kết cục dành cho những kẻ tạo phản!
Bốn người nhanh chóng cáo từ rời đi, trong doanh trướng của mình, Lê Tuấn vẫn còn ngồi tại chỗ trầm ngâm suy tính.

Không thể không nói, đây chính là quyết định lớn nhất từ khi thần phục bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh đến nay, mà cũng là lần đầu tiên bọn hắn được làm chủ chính quyết định của mình.

Hắn lúc này siết chặt nắm đấm thể hiện sự quyết tâm của mình: Không thành công thì cũng thành nhân!
Lúc này, ở bên Châu Nhai thành, đám người Trần Hà vẫn không ngừng luyện tập, một bộ phận khác thì tiếp tục xây thành, mở rộng thêm một lớp tường thành hướng ra phía ngoài nhằm tăng cường khả năng phòng thủ của bọn hắn.
Mà trong khoảng thời gian này, Trần Giang cũng vô tình thu hoạch được một loại nguyên liệu mới, thứ đó được người dân ở đây gọi là dầu hỏa.

Mỡ động vật cùng dầu thực vật cũng không phải là thứ hiếm thấy, nhưng để có thể chế tạo ra được những chai dầu hỏa như thế này, thì cần phải trải qua vô số lần chưng cất tinh luyện.
Điều này khiến cho chúng càng trở nên quý giá và khan hiếm hơn rất nhiều lần so với nguyên bản mỡ động vật hoặc dầu thực vật.


Cũng chính vì vậy mà những thứ được gọi là dầu hỏa này, đám người Trần Giang chỉ có thể tìm thấy trong kho của mấy bộ lạc lớn kia, còn đối với người dân xung quanh thì một giọt cũng không có nổi!
Lắc lắc cái chén chứa đầu dầu hỏa trên tay, Trần Giang không khỏi hiếu kỳ nhìn ngọn bấc đang không ngừng cháy sáng lên, sưởi ấm cả một vùng nho nhỏ xung quanh nó, Trần Giang như đang suy nghĩ điều gì, hắn đột nhiên quay sang phía Trần Hà đang đứng hỏi,
“Ngươi bảo cái này bị bọn người kia cấm đoán không cho tự ý chế tạo?”
“Đúng vậy thưa tướng quân, theo những gì mà thuộc hạ tìm hiểu được, thì những thứ này vì quá khan hiếm nên cũng chỉ được phép sử dụng trong quân đội.

Nguyên nhân có lẽ là do muốn chế ra được thứ này phải hao tốn một lượng mỡ động vật vô cùng lớn.

Nhưng ngoài công dụng để thắp sáng ra, chúng hầu như cũng không có công dụng gì nhiều”, Trần Hà nhìn lấy chén dầu trong tay của Trần Giang nói.
“Không có công dụng gì nhiều? Đó là do bọn ngu kia không nghĩ ra được mà thôi! Lần này các ngươi thu thập được bao nhiêu dầu hỏa?”, Trần Giang mỉm cười nói.
“Chúng ta mấy bữa nay thu được tổng cộng hơn mộ trăm lít thưa tướng quân”
“Một trăm lít? Rất tốt chuyến này lại có đồ để chơi rồi! Còn vũ khí và lương thực thì thu thập như thế nào?”, Trần Giang tấm tắc vui mừng.
“Vũ khí thì chúng ta thu hoạch được rất nhiều, nhưng chủ yếu là những vũ khí được làm bằng đồng, cũng đều là tạp nham cả.

Chúng ta cũng thu thập được thêm bảy cái sàng nỏ, nâng tổng số sàng nỏ lên mười chiếc.
Ngoài ra, chúng ta còn vô tình đột nhập vào một xưởng chế tạo vũ khí của bộ lạc lớn Điếu La Sơn, chúng ta thu hoạch được rất nhiều vật liệu chế tạo vũ khí, trong đó phải kể đến mới mấy trăm sợi dây sàng nỏ, đủ để cho chúng ta chế tạo thêm nhiều sàng nỏ hơn nữa.
Về lương thực thì chúng ta cũng thu hoạch được rất nhiều, đủ để cho chúng ta duy trì được trong khoảng một năm thưa tướng quân”, khi nhắc đến điều này, Trần Hà cũng không khỏi vui mừng báo cáo chiến tích mấy ngày qua của bọn hắn lăn lộn ra được.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui