Sau mấy ngày được nghĩ ngơi và được quân đoàn Ác Ma hỗ trợ thực phẩm, đám binh sĩ của Nùng Tồn Thọ cuối cùng cũng đã hồi phục được một phần nào sức lực của mình.
Lúc này, Nùng Tồn Thọ cũng đã không còn nỗi lo về tính mạng của tất cả mọi người vì thiếu đói, vì giá rét nữa.
Mà thay vào đó, đó chính là nỗi lo lắng an nguy nơi quê nhà của hắn.
Hắn ở nơi đây vẫn được hưởng cuộc sống yên bình, nhưng ở quê nhà kia của hắn thì sao? Con dân của bọn hắn thì sao?
Hắn lúc này cũng chỉ biết thở dài! Tuy nói, ở đây không cần phải lo cái đói, cái rét, nhưng hắn vẫn chẳng thể nào vui lên được! Hắn cũng đã mấy lần xin được gặp mặt người mà trong miệng đám binh sĩ canh gác xung quanh thường gọi là “Đại đế” kia, nhưng hắn cũng chẳng nhận được bất kỳ một câu trả lời nào!
Nhưng lúc này, một tiếng quá lớn từ phía xa vang lên, khiến cho hắn không khỏi không chú ý đến, “Nùng Tồn Thọ, Đại đế cho triệu kiến ngươi!”
Khoảnh khắc này đây, hắn cảm giác như vỡ òa trong hy vọng! Tâm trạng hắn vừa chìm xuống gần đáy vực thẳm thì tiếng quát lớn kia, lại giống như một cơn gió mùa xuân thổi nhẹ qua, giúp vực lại tinh thần bấy lâu trong hắn.
Hắn lúc này cúi xuống sửa sang lại một chút trang phục của mình rồi nhanh chóng hướng về phía tên chiến sĩ kia bước đến.
Hắn biết rằng, vị gọi là “Đại đế” này đây có lẽ cũng không khác gì vị vua của đất nước bọn hắn.
Chính vì vậy, phần lễ tiết là không thể thiếu! Hắn vui mừng tiến đến vừa tính chào hỏi tên chiến sĩ kia, nhưng không ngờ tên chiến sĩ kia lại lạnh lùng nhìn hắn nói,
“Đem cái này trùm vào đầu!”, vừa nói, tên chiến sĩ kia lại lấy ra một cái khăn trùm đầu đưa cho Nùng Tồn Thọ.
Đối với bọn người lạ này không biết là địch hay là bạn, bọn hắn phải tuyệt đối cẩn trọng tất cả mọi thứ.
Cho dù là bạn đi chăng nữa, thì bọn hắn cũng không được phép biết về sự tồn tại của quân đoàn Ác Ma.
Đừng nói là bọn hắn, cho dù là dân chúng Đại Việt cũng chẳng có nổi mấy người biết được sự tồn tại của một quân đoàn mang tên Ác Ma, chứ nói gì đến chuyện biết vị trí của quân đoàn Ác Ma nằm ở đâu.
Mọi sự cẩn trọng đều không có dư thừa! Đây chính là tôn chỉ làm việc của quân đoàn Ác Ma.
Nếu không có sự cẩn trọng, e rằng bọn hắn cũng không thể dễ dàng tồn tại khắp mọi nơi ở ngoài kia được.
Đây chính là thứ làm nên sức mạnh của quân đoàn Ác Ma.
Sau một quãng đường dài, Nùng Tồn Thọ cuối cùng cũng được Dương Hàn đưa đến Chính sự điện.
Vừa được tháo khăn trùm đầu ra, Nùng Tồn Thọ không khỏi nhíu mày nhìn bốn phía xung quanh.
Hắn lúc này cũng không thể không nổi lên nghi ngờ trong lòng mình!
Đây là một bộ lạc hay sao? Không đúng! Có một đội quân mãnh mẽ như thế chắc chắn không thể nào là một bộ lạc được! Nhưng nếu là một đất nước, vậy cái kiến trúc này là sao đây? Xung quanh toàn là gỗ, nhìn khắp cả tòa nhà này, ngoài cái sự to lớn ra thì cũng chẳng có thứ gì đặc biệt cả.
Đây chẳng phải là quá đơn giản hay sao? — QUẢNG CÁO —
Hay là tại đất nước này nghèo quá nên không thể xây được một cung điện to lớn lộng lẫy? Chắc có lẽ là vậy! Nùng Tồn Thọ không ngừng tự nhủ trong lòng mình.
Chỉ có nguyên nhân này mới có thể kiến cho bọn đất nước này không có nổi một nơi nguy nga để chứng minh cho thực lực đất nước của bọn hắn.
Suy nghĩ này của Nùng Tồn Thọ cũng không sai, chỉ là chưa được đúng cho lắm! Đất nước Đại Việt vẫn đang còn trong tình cảnh thắt lưng buộc bụng từng đồng để tập trung vào việc phát triển đất nước, Trần Nguyên hắn nào dám hao phí quá nhiều cho bản thân của mình.
Ngoài kia thì còn bọn Khựa và bọn Hung nô vẫn đang còn chờ chực, Trần Nguyên hắn lại chưa đủ lực lượng để chống lại, vậy xây một cung điện lớn để làm gì? Đến lúc bị bọn Khựa kia đuổi chạy co giò thì chẳng lẽ lại vác theo cung điện mà chạy?
Cũng chính vì vậy mà Trần Nguyên cũng không vội! Mặt khác, địa thế nơi đây cũng chưa phải là lý tưởng để “Đóng Đô”.
Vị thế nơi đây tuy rằng lưng tựa núi cao, mặt hướng ra biển khơi xa, nhưng nó lại có cái nhược điểm là quá gần biển.
Việc quá gần biển sẽ khiến cho bọn hắn bất lợi trước những cuộc đổ bộ từ phía biển đi vào.
Bây giờ tuy chưa có thế lực nào đi vào từ vùng biển, nhưng chưa chắc tương lai sẽ không có.
Đây chính là điều mà Trần Nguyên lo lắng!
Hắn có thể nghĩ ra được tàu thuyền vượt biển lớn, thì chưa chắc người khác không nghĩ ra được! Vậy nếu hắn “đóng Đô” ở đây, há chẳng phải là chờ kẻ địch đến đứng ở ngoài kia bắn phá bọn hắn hay sao?
Vị trí tốt nhất để “Đóng Đô” mà Trần nguyên nhắm đến chính là phía đồng bằng sông Nhị Hà kia.
Theo bản đồ mà đám người Trần Tô vẽ lại, cộng với việc hắn nhân cơ hội trận chiến dịch vừa rồi để đi thị sát, hắn vô cùng thỏa mãn với vị trí này.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà đám Khựa cùng đám Hung nô không ngừng tranh giành nhau mảnh đất ấy! Tại khu vực kia, chín ngọn núi từ chín phía chụm lại, cùng hướng về giao nhau vào một chỗ, trông không khác gì cảnh Cửu Long Tranh Châu!
Đấy mới chính là nơi hội tụ tất cả tinh hoa đất trời cho sự nghiệp hưng thịnh sau này của Đại Việt hắn! Nhưng bây giờ, Trần Nguyên tuy đã gọi là lấy được đất kia, nhưng hắn vẫn chưa có đủ thực lực để giữ nó, nên hắn vẫn phải đành để đó.
Đợi sau này thực lực đầy đủ thì quang minh chính đại đến chiếm giữ!
“Mạt tướng, Dương Hàn tham kiến Đại đế”, Dương Hàn quỳ một gối xuống cung kính cúi đầu hành lễ.
Cũng ngay tại khoảnh khắc Dương Hàn vừa quỳ gối xuống kia, hai chiến sĩ đi theo áp giải Nùng Tồn Thọ cũng không một chút khách khí mà đưa một chân lên đá vào đầu gối của Nùng Tồn Thọ, cưỡng ép hắn phải quỳ xuống đất.
— QUẢNG CÁO —
Bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ Nùng Tồn Thọ liền gầm nhẹ một tiếng muốn quay lại đả thương người.
Nhưng không ngờ đúng lúc này, một bàn tay to lớn trực tiếp đơn giản đặt lên trên bờ vai của hắn.
Chỉ đơn giản một cái nhấn nhẹ, lại khiến cho Nùng Tồn Thọ cảm giác như có cả một tòa vạn trượng núi lớn đè ép lên vai của mình.
Mặc cho hắn liều mạng giẫy dụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích được một tí nào.
Phải biết rằng, Nùng Tồn Thọ cũng là một trong hai đại tướng mạnh mẽ nhất của đất nước Nam Thiên.
Từ khi vị đại tướng kia không may chết trận, đất nước Nam Thiên còn mỗi hắn là hy vọng cuối cùng.
Chứng tỏ rằng sức mạnh của hắn là không tầm thường một chút nào.
Ấy vậy mà bây giờ đây, hắn lại vô lực phản kháng trước bàn tay to lớn này.
Hắn nội tâm đột nhiên nổi lên một trận hoảng sợ!
Người vừa tiến đến kia, bàn tay vẫn còn đặt trên vai của Nùng Tồn Thọ nói, “Nếu đã đến tại địa bàn Đại Việt chúng ta, vậy thì phải dựa theo quy cũ của Đại Việt chúng ta nói chuyện!”
Khi đang nói chuyện, cái bàn tay thô ráp và to lớn kia của hắn bất chợt nắm chặt lại.
Một lực lượng kinh khủng không ngừng đè xuống bả vai của Nùng Tồn Thọ, khiến cho hắn cơ hồ muốn kêu lên thảm thiết.
“Bằng không, lần tiếp theo, e rằng ngươi sẽ không có được may mắn như vậy!”
Nói xong, hắn liền buông vai của Nùng Tồn Thọ ra, mặt hướng Trần Nguyên một chân quỳ xuống đất cung kính,
“Mạt tướng Trần Giang, tham kiến Đại đế”
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng của Trần Nguyên cũng không nhịn được mà vểnh lên.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, cái hạ mã uy này của Trần Giang tới thật kịp thời.
Lúc này, khuôn mặt của Nùng Tồn Thọ dần biến trở thành màu gan heo.
Bên phải bả vai của hắn vẫn không ngừng truyền tới từng đợt đau nhức.
Cũng là một vị tướng quân, nào có thể nhịn nhục như vậy được, hắn nổi lên lòng muốn phản kích lại.
Nhưng không ngờ, Trần Giang đột nhiên có cảm giác bất thường liền liếc mắt nhìn sang.
Thân là Đệ nhất mãnh tướng dưới trướng của Trần Nguyên, đồng thời cũng là Đại tướng quân tối cao của quân đội Đại Việt.
Nhiều năm trôi qua, hắn một mực vì Trần Nguyên chiến đấu, xông pha tứ phương.
— QUẢNG CÁO —
Người chết ở trong của hắn đều đếm không xuể, cả một thân lạnh lùng của hắn toát ra luồng sát khí mạnh kinh người.
Giờ phút này, Nùng Tồn Thọ bị ánh mắt băng lãnh, tràn đầy sát khí của Trần Giang quyét sang, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác run sợ kinh hãi!
“Được rồi! Tất cả đều đứng lên đi!”
Ngồi ở Đế tọa trên cao, Trần Nguyên nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu mọi người đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, Trần Giang và Dương Hàn không hẹn mà cùng ăn ý đứng ở hai bên Chính sự điện.
Ở vị trí trung tâm cũng chỉ còn lại mỗi Nùng Tồn Thọ cùng hai binh sĩ áp giải đi theo.
Giờ khác này, ánh mắt của Trần Nguyên một cách tự nhiên nhìn đến trên thân của Nùng Tồn Thọ.
Người này nước da ngăm đen, thân hình to lớn gồ ghề, vẻ hoang dã vẫn chưa hoàn toàn biến mất đi trên thân thể của hắn.
Nhìn sắc phục mà Nùng Tồn Thọ đang mang trên thân, không cần đọc báo cáo của Dương Hàn thì Trần Nguyên cũng đoán ra được hắn là người dân tộc.
Nhưng nói đến người dân tộc thành lập một nước có tên là Nam Thiên, nghe cũng rất bá khí, khiến cho Trần Nguyên cũng tò mò không thôi.
Hắn cũng không biết vua của nước Nam Thiên này vì sao lại lấy tên này, nhưng nghe thấy cái tên đất nước kia, cũng khiến cho Trần Nguyên thoáng có một chút tự hào.
Nam Thiên! Cái tên nghe rất kêu! Trời của nước Nam, hay là vùng đất Trời của người Nam.
Cái suy diễn nào cũng chất chứa đầy bá khí! Có cảm giác như vua của Nước Nam Thiên này muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết rằng, bọn hắn mới chính là Trời của Phương Nam, Người phương Nam mới chính là Trời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...